Sau khi từ hôn, ta gả cho gã đàn ông thô kệch nơi núi rừng, ba ngày đã bị sủng thành bảo bối - Chương 67: --- Toàn bộ sự thật.

Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:03:42
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày hôm .

 

Vụ án của Mị Nương mở công đường xét xử, nguyên cáo và cáo đều đưa lên.

 

Đào Hoa với tư cách là nhân chứng của cáo, lúc đến lượt lên công đường, chỉ thể ngoài quan sát.

 

Thực , nhiều vấn đề mà Tiêu Văn Khiêm hỏi công đường, Đào Hoa giải thích cho bộ khoái thẩm vấn trong phòng xét hỏi của nha môn từ hôm qua.

 

Chắc hẳn Tần Phong và Lý Quý cũng trả lời .

 

Hôm nay mở phiên tòa là để hai bên cơ hội đối chất biện luận.

 

Tần Phong kiên quyết hề động thủ với Mị Nương, nhưng Lý Quý một mực khẳng định vết thương Mị Nương là do ở nhà Tần Phong mà .

 

Gia đinh của Lý Quý cũng kiên quyết rằng Mị Nương khi về nhà họ Lý Lý Quý đ.á.n.h đập, hết sức giúp Lý Quý thoát khỏi hiềm nghi.

 

Mèo con Kute

, cuối cùng chỉ còn một biện pháp duy nhất là khám nghiệm tử thi.

 

Tuy nhiên, khi Tiêu Văn Khiêm đề xuất khám nghiệm tử thi, huyện thừa phụ trách ghi chép văn thư bên cạnh đặt câu hỏi.

 

“Đại nhân, ngỗ tác của chúng về quê ăn Tết từ cuối năm ngoái , giờ sai mời về e rằng cũng kịp. Đến lúc đó t.h.i t.h.ể phân hủy, e là cũng thể điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t . Theo mạt chức thấy, chi bằng kết hợp các lời khai chứng cứ của các bên, cẩn thận xét xử thêm một nữa .”

 

Đào Hoa công đường huyện thừa , cả nàng giật thon thót.

 

Trước đây khi huyện lệnh ở nha môn, chính là huyện thừa nhận đơn kiện của Lý Quý, sai bắt Tần Phong.

 

Điều khỏi khiến Đào Hoa nghi ngờ và Lý Quý vốn dĩ là một phe.

 

Nếu giờ huyện lệnh thật sự lời mà từ bỏ khám nghiệm tử thi, chẳng sẽ ý Lý Quý ?

 

Đào Hoa nóng ruột c.h.ế.t, hận thể xông cầu xin Tiêu Văn Khiêm tuyệt đối đừng lời huyện thừa .

 

May mắn , Tiêu Văn Khiêm lời huyện thừa: “Không cần phiền phức , từ huyện lân cận trở về một . Vừa ngỗ tác của bọn họ việc đến thăm ở Bình An huyện thành của chúng , sai mời đến .

 

Tin rằng cần bao lâu, chúng sẽ kết quả khám nghiệm tử thi. Lưu đại nhân, gần đây ngươi và nguyên cáo Lý Quý khá thiết?

 

Khi mặt ở nha môn, vụ án của Lý Quý cũng là do ngươi xử lý ? Ngươi cũng ít kinh nghiệm án, lúc đầu khi Lý Quý mang t.h.i t.h.ể c.h.ế.t đến, ngươi kỹ một chút ?

 

Vết sẹo hình thành khi còn sống và khi c.h.ế.t là khác , trong nghề chỉ cần .”

 

Nghe Tiêu Văn Khiêm , trán huyện thừa bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh:

 

“Thì là như , quả là mở mang kiến thức. Uổng cho quan mười mấy năm, còn chuyện .”

 

Tiêu Văn Khiêm khẽ : “Lưu đại nhân cũng chẳng gì lạ, dù thuật nghiệp hữu chuyên công, đây là việc của ngỗ tác, tiếp theo chúng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là .”

 

Tuy nhiên, lời Tiêu Văn Khiêm dứt, nha dịch đến bẩm báo: “Đại nhân, ngỗ tác cầu kiến.”

 

Tiêu Văn Khiêm gật đầu: “Cho lên .”

 

Ngỗ tác nhanh chóng cầm một cái khay bước lên công đường: “Bẩm đại nhân, t.h.i t.h.ể c.h.ế.t giải phẫu kiểm tra xong, đây là vật lấy từ bụng c.h.ế.t, hẳn cũng là nguyên nhân chính dẫn đến cái c.h.ế.t của nàng .”

 

“Ồ?” Tiêu Văn Khiêm Lý Quý đang quỳ công đường, “Nguyên cáo chẳng c.h.ế.t là do nội thương ? Sao còn ngoại vật? Vậy rốt cuộc đó là thứ gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-ga-cho-ga-dan-ong-tho-kech-noi-nui-rung-ba-ngay-da-bi-sung-thanh-bao-boi/chuong-67-toan-bo-su-that.html.]

 

“Khải bẩm đại nhân,” ngỗ tác trả lời, “là một khối vàng. Người c.h.ế.t là do nuốt vàng mà vong. Vết thương ở bụng và đầu của nàng là vết thương chí mạng, mà là do khác tạo khi c.h.ế.t.”

 

Tiêu Văn Khiêm gật đầu: “Thì , mang vật đó lên cho xem.”

 

Ngỗ tác lập tức đưa cái khay trong tay cho nha dịch bên cạnh, nha dịch đem vật đó trình lên công đường.

 

Tiêu Văn Khiêm xem xét kỹ lưỡng một hồi, sai nha dịch đưa vật đó đến mặt Lý Quý.

 

“Nguyên cáo, ngươi hãy kỹ xem, nhận khối vàng ?”

 

Lý Quý run rẩy: “Không, nhận . Tiểu nhân nhà chỉ mở một tiệm lương dầu thôi, bạc thì ít, nhưng bao giờ thấy vàng! Đây tuyệt đối đồ của nhà tiểu nhân! Chắc chắn là Mị Nương nuốt vàng ở nhà Tần Phong.”

 

Lời của Lý Quý đầy rẫy sơ hở, Tiêu Văn Khiêm xong nhíu chặt mày.

 

“Nhà ngươi mở tiệm lương dầu còn vàng, Tần Phong một tên thợ săn, lấy vàng từ ? Nếu sai đến nhà ngươi lục soát mà tìm thấy vàng, ngươi sẽ giải thích thế nào?”

 

Tiêu Văn Khiêm , vỗ mạnh kinh đường mộc.

 

Tiếng kinh đường mộc chói tai vang lên, Lý Quý lập tức sợ đến run rẩy, một nha và gia phó chứng cho bên cạnh cũng phản ứng tương tự.

 

Ngược , cáo Tần Phong mặt chút dị thường nào, là vẻ trấn định tự nhiên.

 

Tiêu Văn Khiêm quét mắt hai , ánh mắt cuối cùng dừng Lý Quý.

 

“Lý Quý! Ngươi tội cố ý g.i.ế.c là tội gì , đó chính là đền mạng!

 

Nhà ngươi rốt cuộc vàng , c.h.ế.t ở nhà họ Lý của các ngươi rốt cuộc sống những ngày , chúng chỉ cần tra xét kỹ lưỡng là thể cho sự thật sáng tỏ.

 

Nếu bây giờ ngươi chủ động khai báo, còn thể châm chước xử lý, nhưng nếu ngươi vẫn cố chấp tỉnh ngộ, thì hãy đợi đến thu hậu vấn trảm !”

 

Lý Quý , sợ đến vội vàng về phía huyện thừa bên cạnh Tiêu Văn Khiêm.

 

“Đại nhân, đại nhân tiểu nhân ?”

 

Lý Quý , huyện thừa cũng sợ đến gần c.h.ế.t, đây chẳng là đến lúc c.h.ế.t còn kéo đệm lưng ?

 

Huyện thừa lập tức phủi sạch quan hệ với Lý Quý: “Nguyên cáo, khuyên ngươi mau sự thật, đừng hòng giở trò mặt đại nhân! Đây là lời khuyên cuối cùng dành cho ngươi!”

 

Lý Quý thấy huyện thừa mà tốn nhiều tiền hối lộ cũng còn quản nữa, nhất thời tâm c.h.ế.t.

 

Hắn nghĩ nghĩ, chợt quỳ xuống đất dập đầu: “Đại nhân tha mạng, tiểu nhân thật, bây giờ sẽ thật! Thật khối vàng đúng là của nhà tiểu nhân, nhưng là Mị Nương tự nuốt xuống, liên quan đến tiểu nhân.

 

Nàng chính là một kẻ trộm, hơn nữa nàng chỉ là một nô bộc mà tiểu nhân chuộc từ thanh lâu về, ngay cả lương dân cũng tính. Nàng khi từ Bạch Vân thôn trở về thì luôn trốn, kết quả đêm đó trộm đồ của nhà tiểu nhân, trong đó cả khối vàng .

 

Nàng tiểu nhân phát hiện đó sợ tiểu nhân trừng phạt, nên nuốt vàng tự tử. Tiểu nhân đây là quỷ ám tâm trí mới đổ hết tội lên Tần Phong, thật sự là vì Tần Phong ân oán cướp vợ với tiểu nhân mà.

 

Mị Nương thật sự tiểu nhân g.i.ế.c, còn xin đại nhân minh sát thu hào. Thật sự là nàng ăn trộm , nàng nuốt vàng đó ngã xuống đất tiểu nhân tưởng nàng giả c.h.ế.t, nên mới sai gia đinh đ.á.n.h nàng , ai ngờ nàng thật sự c.h.ế.t chứ.

 

Đại nhân, bây giờ tiểu nhân hết sự thật , tiểu nhân cũng chỉ là oan uổng Tần Phong mà thôi, hẳn là tội đến mức c.h.ế.t chứ!!”

 

Tiêu Văn Khiêm để ý đến lời cầu xin của Lý Quý, chỉ hỏi: “Lúc đó còn ai thấy c.h.ế.t nuốt vàng? Nói hết tên của bọn họ !”

 

 

Loading...