Tần Phong thấy tiếng Đào Hoa, nhanh chóng bước đến cổng viện.
Mèo con Kute
“Là , Đào Hoa. Nàng vẫn ngủ ?”
Nghe thấy Tần Phong đáp lời, Đào Hoa đến cả giọng cũng mang theo chút hân hoan ngọt ngào:
“Thật sự là Tần đại ca, đợi một chút, sẽ mở cửa cho ngay.”
Tần Phong trầm “ừ” một tiếng, nhanh thấy tiếng tiểu tức phụ chạy lạch bạch tới.
Hắn cũng , rõ ràng mới xa nửa đêm, nhưng cách cánh cửa , tim bỗng đập nhanh hơn, như thể đang vô cùng mong đợi .
Mà gì đáng để mong đợi chứ? Rõ ràng ngày nào cũng gặp mặt, gì lạ lùng.
Mãi đến khi cánh cổng viện mở mặt , mãi đến khi gương mặt tươi của Đào Hoa xuất hiện mắt , Tần Phong mới chợt nhận , hóa nhớ tiểu tức phụ của .
Hắn vốn còn đang nghĩ nên tiến lên ôm tiểu tức phụ một cái , nào ngờ còn kịp động đậy, tiểu tức phụ chủ động nhào tới.
Đào Hoa hai tay ôm chặt lấy eo Tần Phong, chút tủi : “Sao đến đón muộn hả Tần đại ca?”
Tần Phong ngẩn : “Vốn là sáng mai sẽ đến đón nàng, nhưng đưa lão thôn trưởng về, nghĩ rằng lẽ còn thể ghé qua thăm nàng, nên mới đường vòng sang đây.”
Tần Phong nhẹ nhàng đặt bàn tay lớn lên lưng Đào Hoa: “Sao nàng muộn thế mà còn ngủ? Không thức giấc trong nhà ?”
Đào Hoa rúc lòng Tần Phong nhẹ nhàng lắc đầu: “Không , ngủ cùng với các . Bọn chúng ngủ say lắm, căn bản vẫn luôn mở mắt.
Thật lên giường từ sớm , nhưng cứ ngủ , ... Tần đại ca...”
Đào Hoa ngẩng đầu Tần Phong, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng ướt át:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-ga-cho-ga-dan-ong-tho-kech-noi-nui-rung-ba-ngay-da-bi-sung-thanh-bao-boi/chuong-30-tan-phong-om-chat-tieu-tuc-phu.html.]
“Ta hình như còn quen ngủ cùng các nữa , ngủ , nhưng lạ thật, đây vẫn luôn là dỗ các ngủ mà, đổi ?”
Nghe Đào Hoa , Tần Phong bỗng nhớ tới trái tim vẫn đập “thình thịch” ngừng của .
“Nha đầu ngốc,” khẽ , bàn tay dùng sức, ôm chặt tiểu tức phụ lòng, “Bởi vì chúng là phu thê mà.”
Đào Hoa gật đầu: “Vậy chúng về nhà , nhưng cổng viện thì đây, nếu chúng thì thể khóa từ bên trong .”
Tần Phong khẽ nhíu mày: “Cứ thế thôi , cần chào nương nàng một tiếng ?”
“Không cần ,” Đào Hoa mím môi khẽ, “Thật với nương , nếu sáng hôm thức dậy mà thấy , thì chắc chắn là đón về nhà .”
Tần Phong vươn tay xoa đầu Đào Hoa: “Nàng cứ chắc chắn như rằng tối nay sẽ đến đón nàng về ?”
Đào Hoa lắc đầu: “Ta cũng chắc, nhưng trong lòng vẫn luôn mong như , kết quả mong mãi mong mãi, liền đến. Nói xem là tâm tưởng sự thành ?”
Đang chuyện, Chu Thị bỗng nhiên đốt đèn dầu bước : “Ai , Đào Hoa và hiền tế ?”
Đào Hoa thấy động tĩnh, lập tức chui khỏi vòng tay Tần Phong.
Trời tối, Tần Phong sợ nàng vững, một tay liền ôm lấy eo nàng.
Việc khiến Đào Hoa cảm thấy chút ngại ngùng, dù cũng là mặt .
Nàng khẽ khàng : “Nương, là con và Tần đại ca. Chàng đến đón con về nhà , con đ.á.n.h thức nương ?”
“Ta ngủ ít mà,” Chu Thị bưng đèn dầu về phía Đào Hoa và Tần Phong, hỏi Tần Phong, “Chuyện giải quyết xong ? Tối nay ai đến nhà hai đứa ?”
Tần Phong lắc đầu: “Không ai đến cả.”