Sau khi từ hôn, ta gả cho gã đàn ông thô kệch nơi núi rừng, ba ngày đã bị sủng thành bảo bối - Chương 3: --- Gả Cho Ta Chính Là Người Của Ta

Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:02:38
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tôn Tiểu Lan nhắc đến những chuyện căn bản thể ngừng , Đào Hoa ngượng quá nên hỏi nàng: “Muội lấy nhiều mánh khóe như ?”

 

Tôn Tiểu Lan hì hì: “Muội quên sáu tỷ tỷ ? Muội nghĩ mỗi các nàng về nhà đẻ qua đêm thì tối chuyện gì, chẳng cũng là chuyện ăn cơm ngủ nghỉ sinh con . Ai, những gì với , nhớ hết ?”

 

Đào Hoa ngại ngùng, cố ý .

Mèo con Kute

 

Tôn Tiểu Lan nàng đang cứng miệng, hai lập tức lăn lộn chăn nệm đùa giỡn một trận.

 

Đang đùa giỡn, đại của Đào Hoa là Trần Tiểu Quả đột nhiên đẩy cửa bước .

 

“Không tỷ, cha đột nhiên đồng ý tỷ gả chồng nữa! Ông đuổi !”

 

“Cái gì?” Nghe Trần Tiểu Quả , mặt Đào Hoa chợt trắng bệch.

 

Tôn Tiểu Lan cũng biến sắc: “Cha say rượu của giở trò gì nữa ?”

 

Trần Tiểu Quả lập tức chạy tới với Đào Hoa: “Tỷ, cha cứ đòi mười lượng bạc, nếu đưa mười lượng bạc sính lễ, sẽ cho tỷ gả cho !”

 

“Cái gì!!!” Tôn Tiểu Lan chợt xù lông: “Ông coi đó là bán con gái , đồ vô liêm sỉ, với ông nội đây, để ông nội mặt chủ trì công đạo.”

 

Tôn Tiểu Lan còn kịp động đậy Đào Hoa kéo tay .

 

Tôn Tiểu Lan thấy , giận đến nỗi “hận sắt thành thép”: “Muội sẽ bảo bỏ qua chứ? Muội khó khăn lắm mới cơ hội nhảy khỏi cái hố lửa , chẳng lẽ còn tiếp tục nuốt giận nhịn nhục ?”

 

“Không ,” Đào Hoa lắc đầu, ánh mắt kiên định, “ nhất định rời xa Trần Đại Sơn, đang ngăn cản , nhờ giúp một việc.”

 

“Việc gì? Muội !”

 

“Thế …” Đào Hoa ghé sát tai Tôn Tiểu Lan, thì thầm vài câu.

 

Tôn Tiểu Lan xong, vỗ n.g.ự.c : “Muội yên tâm, chuyện cứ giao cho !”

 

Sau khi Tôn Tiểu Lan rời , Đào Hoa cũng chỉnh trang y phục, mở cửa ngoài.

 

Lúc nàng , Trần Đại Sơn đang vắt chéo chân, chiếc giỏ mà Tần Phong mang đến, miệng lảm nhảm: “Dù hôm nay ngươi đưa mười lượng bạc , thì đừng hòng cưới con gái !”

 

Sau khi thấy Đào Hoa , Trần Đại Sơn càng trực tiếp hơn kéo Đào Hoa đến mặt Tần Phong: “Ngươi con gái xem, da dẻ non mềm, mười dặm tám làng ai sánh bằng nàng? Ta nuôi nàng như tiểu thư khuê các, ai ngờ ngươi ô uế, ngươi đưa mười lượng bạc thì ai đưa?!”

 

Bị cha dượng sỉ nhục mặt bao nhiêu , Đào Hoa trong lòng đầy phẫn nộ!

 

Nàng một tay hất mạnh tay Trần Đại Sơn , đẩy mạnh ông : “Bởi vì là con gái riêng của ngươi, nên ngươi coi ? Ta , hôm qua chịu nổi sự sỉ nhục như , nên mới nhảy sông, là cứu lên, căn bản giống như các ngươi là lén lút tư tình!”

 

“Trần Đại Sơn, ngươi tại ngươi hỏi ai cứu một lời nào !? Bởi vì sớm đoán ngươi sẽ tống tiền khác, liên lụy ân nhân cứu mạng của . Bây giờ đến cầu hôn, ngươi quả nhiên đòi tiền . Ta gọi ngươi là cha bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ trái tim ngươi là đá ư?”

 

“Ngươi cái gì!” Trần Đại Sơn để tâm đến giọt lệ của Đào Hoa, chỉ thấy Đào Hoa gọi thẳng tên , giơ tay định đ.á.n.h Đào Hoa, “Ngươi dám gọi thẳng tên , ai cho ngươi gan lớn ? Ngươi ăn gan hùm mật báo ?!”

 

Tuy nhiên, cái tát của Trần Đại Sơn còn hạ xuống, cổ tay siết chặt.

 

Hắn đau đến kêu la oai oái, đầu , ngờ là Tần Phong.

 

“Hay cho thằng nhãi ranh ngươi, dám động thủ với , mười lạng bạc e là đủ .”

 

Tần Phong môi mỏng mím chặt, lạnh lùng liếc Trần Đại Sơn một cái, lực tay càng thêm mạnh.

 

Trần Đại Sơn lúc mới sai, vội vàng cầu xin tha thứ, xúi giục Đào Hoa: “Nha đầu c.h.ế.t tiệt, ngươi mau giúp cha cầu tình , nếu còn buông tay, cổ tay cha sẽ đứt mất!”

 

Đào Hoa lạnh nhạt liếc Trần Đại Sơn.

 

Sau đó, nàng phịch một tiếng quỳ sụp xuống mặt Tần Phong.

 

Nàng ngẩng đầu, ngấn lệ Tần Phong: “Tần đại ca, cầu xin .”

 

Tần Phong lông mày kiếm nhíu , giọng trầm thấp khàn khàn: “Nàng cầu tình cho ?”

 

Đào Hoa nước mắt tuôn rơi: “Tần đại ca, cầu xin hãy cưới . Khi cứu từ sông lên, là một lòng thiện, rõ ràng chúng chẳng gì cả, nhưng vì danh tiết của , vẫn tìm thôn trưởng phu nhân đến nhà cầu hôn, vô cùng cảm kích .

 

cũng cha dượng đưa yêu cầu như khó , lẽ d.a.o động . Song vẫn cầu xin , bởi vì nếu hôm nay bỏ , cha dượng sẽ bán thanh lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-ga-cho-ga-dan-ong-tho-kech-noi-nui-rung-ba-ngay-da-bi-sung-thanh-bao-boi/chuong-3-ga-cho-ta-chinh-la-nguoi-cua-ta.html.]

 

Ta bán nơi đó, rời khỏi đây, một mái nhà của riêng . Mười lạng bạc , nếu thể bỏ , khi gả về nhà nhất định sẽ tìm cách kiếm tiền, sẽ kiếm mười lạng bạc đó!”

 

Tần Phong hôm nay vốn dĩ là đến để cầu hôn, vốn tưởng chuyện sẽ thuận lợi, dù danh tiếng của cô nương cũng mấy , nhưng ngờ nàng một cha dượng vô như .

 

Cứu một là cứu, cứu hai cũng là cứu, chỉ là…

 

Hắn cúi mắt Đào Hoa: “Cha dượng nàng trông giống dễ đối phó, cho nàng một lời khuyên chân thành, nếu nàng rời , thì hãy rời triệt để, nàng hiểu ?”

 

Đào Hoa đương nhiên hiểu, nàng chỉ hiểu, nàng còn lén lút suy nghĩ trong lòng từ lâu !

 

nàng lập tức trả lời Tần Phong, mà đầu Chu Thị đang Trần Đại Sơn.

 

Chu Thị hai mắt ngấn lệ, nàng nức nở gật đầu với Đào Hoa.

 

Sau khi nhận sự ủng hộ của mẫu , Đào Hoa mới trịnh trọng gật đầu với Tần Phong: “Ta hiểu Tần đại ca.”

 

“Được.” Cô nương còn thấu đáo hơn tưởng tượng, việc cũng coi như dứt khoát.

 

“Nàng dậy .” Tần Phong , buông Trần Đại Sơn , đoạn từ trong lòng n.g.ự.c lấy một túi tiền.

 

Hắn mặt chút biểu cảm Trần Đại Sơn : “Ở đây mười lăm lạng bạc, thể đưa nó cho ngươi sính lễ khi cưới con gái ngươi, những thứ mang đến nhà ngươi cũng thể giữ .

 

, từ nay về con gái ngươi là của Tần Phong , nàng vốn dĩ huyết mạch tình với ngươi, khi nàng gả cho sẽ còn chút quan hệ nào với nhà họ Trần của ngươi nữa, khi lễ tiết cũng cần qua với nhà ngươi, ngươi ?”

 

“Thật ?” Trần Đại Sơn thấy túi tiền hai mắt sáng rực, vươn tay định chộp lấy, “Trong thật sự mười lăm lạng , ngươi chẳng lẽ gạt ?”

 

Tần Phong thấy Trần Đại Sơn căn bản lọt tai lời , liền một tay thu túi tiền về.

 

Nhíu mày : “Ngươi đồng ý với .”

 

“Ta đồng ý, thể đồng ý chứ?” Trần Đại Sơn trong lòng chỉ nghĩ đến túi tiền của Tần Phong, “Không là sống c.h.ế.t qua với ? Được thôi!”

 

như , nhưng trong lòng một tính toán khác.

 

Hắn nghĩ, tuy nhà Tần Phong trông vẻ rách nát, nhưng khá tiền, đợi Đào Hoa gả qua đó, nếu thiếu tiền thì thể đến tìm bọn họ mà đòi.

 

Nghĩ , lòng vui sướng vô cùng.

 

Tần Phong dễ lừa gạt: “Lời suông bằng chứng, nếu đôi bên đạt thống nhất, thì lập một tờ văn tự .”

 

“Văn tự?” Trần Đại Sơn ha hả , “Thế thì lập , ngươi cứ để tiền dẫn . Nhà ai chữ, cũng chẳng bút mực giấy nghiên.”

 

Đào Hoa ngay Trần Đại Sơn giở trò vô , phẫn nộ : “Có, nhà chúng bút mực giấy nghiên, sẽ ngay thôi.”

 

Lời nàng dứt, Tôn Tiểu Lan cùng ông nội, tức thôn trưởng, tới.

 

Nàng vẫy vẫy cái giỏ trong tay với Đào Hoa, : “Bút mực giấy nghiên đây!”

 

Tần Phong mời thôn trưởng công chứng, nhanh xong văn tự.

 

Trần Đại Sơn cũng hớn hở ấn dấu tay của lên văn tự, dù trong mắt , bạc đến tay còn thơm tho hơn một cô con gái riêng phá của nhiều.

 

…………

 

Trong phòng.

 

Chu Thị lau nước mắt thì thầm với Đào Hoa: “Như cũng , như cũng . Con gái cuối cùng cũng thể rời khỏi cái nhà .”

 

Đào Hoa quỳ chân Chu Thị dập đầu: “Nương, con gái thể hầu hạ bên cạnh nữa, nhưng con gái vẫn sẽ hiếu kính tử tế, con chỉ cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần, nhưng vĩnh viễn là nương của con.”

 

“Con ngoan, con tự lo cho , cần lo cho nương, nương dù cũng sinh cho ba đứa con, sẽ bạc đãi nương . À Đào Hoa, vốn dĩ chọn cho con một ngày lành để xuất giá, nhưng hôm nay con , quần áo mới cũng kịp may. Hỷ phục con cứ tạm dùng của nương , tuy cũ một chút, nhưng màu đỏ thì vui vẻ.”

 

Đào Hoa ngấn lệ gật đầu, xoay thu dọn quần áo để .

 

Cứ như , mùa đông năm đó, Đào Hoa khoác một gói hành lý nhỏ xuất giá.

 

 

Loading...