Sau khi từ hôn, ta gả cho gã đàn ông thô kệch nơi núi rừng, ba ngày đã bị sủng thành bảo bối - Chương 19: --- Chuyện này chẳng phải rất nguy hiểm sao?

Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:02:54
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lại là một đêm đau lưng mỏi gối, thế nên ngày thứ hai Đào Hoa dậy muộn.

 

Thực nàng sớm đoán lẽ thể dậy nổi, bởi đêm qua khi nhắm mắt nàng dặn dò phu quân .

 

Nàng Tần Phong sáng dậy gọi nàng một tiếng, nhưng Tần Phong dường như quên mất chuyện .

 

Đợi đến khi nàng mở mắt, bên ngoài trời sáng trưng.

 

Đào Hoa cảm thấy cứ ngủ nướng mãi thế , bèn vội vã thức dậy mặc quần áo chỉnh tề.

 

đúng lúc nàng chuẩn mở cửa ngoài, bỗng nhiên thấy bên ngoài truyền đến tiếng Tần Phong và một đàn ông khác trò chuyện.

 

Ngoài nhà đàn ông khác, mà Đào Hoa chải đầu rửa mặt, lúc nàng tự nhiên tiện ngoài, chỉ đành ở trong phòng.

 

Giọng của chút quen tai, hình như là cha của Trụ Tử trong làng.

 

cha của Trụ Tử và Tần đại ca của nàng hình như cũng quen gì mấy, sáng sớm chạy đến Tần gia ?

 

Đào Hoa hiếu kỳ, khẽ khàng mở một khe cửa sổ, ngoài.

 

Trong sân, Tần Phong định lấy ghế cho cha của Trụ Tử .

 

cha của Trụ Tử từ chối, vội vàng xua tay : “Không cần bận tâm, cần bận tâm, với ngươi một chuyện ngay!

 

Chẳng là mùa xuân năm ngoái thôn bên cạnh chúng lũ lụt , chỉ riêng vùng của chúng , mà còn mấy nơi khác cũng lũ, thiệt hại vô cùng nghiêm trọng.

 

Huyện thái gia vô cùng coi trọng chuyện , đây là cái gì nhỉ, cái gì gì đó, đúng , đó là hiện tượng lũ băng. , chính là lũ băng .

 

thì đây cũng là chuyện do huyện phái xuống, hình như là đàn ông trong làng chúng đào đê sông. Trưởng thôn mỗi nhà cử một , thế nên mới đến gọi ngươi.

 

Nhà ngươi là nhà cuối cùng trong làng, là ngươi với ngay bây giờ? Những khác chắc đến cả , đợi đủ trưởng thôn sẽ thông báo chuyện .”

 

“Được, ngươi đợi một lát, mặc y phục .” Tần Phong từ sáng sớm bận rộn, ngay cả một chiếc áo khoác mùa đông cũng mặc.

 

Cha của Trụ Tử còn đang mặc áo bông, lạnh đến nỗi khỏi run cầm cập.

 

Ông liếc Tần Phong một cái, khen ngợi ngưỡng mộ: “Vóc dáng ngươi thật , cao lớn vạm vỡ, trong chắc là đầy hỏa khí nhỉ? Trông ngươi chẳng lạnh chút nào.”

 

Tần Phong mặt chút biểu cảm, giọng điệu nhàn nhạt : “Vừa mới chẻ ít củi, ngoài vẫn nên mặc thêm y phục.”

 

Cha của Trụ Tử “ai” một tiếng, : “Vậy ngươi mau mặc quần áo , cứ đợi ở đây.”

 

Mèo con Kute

Tần Phong khẽ gật đầu, ba hai bước trở nhà.

 

đẩy cửa, thấy tiểu tức phụ ôm theo y phục mùa đông đợi ở ngưỡng cửa.

 

“Đây, Tần đại ca, y phục của .”

 

Tần Phong nhận lấy y phục, liếc nàng: “Vốn định với nàng một tiếng, chắc nàng thấy chứ?”

 

Đào Hoa gật đầu, trầm ngâm một lát hỏi: “Tần đại ca, thể cùng ?”

 

“Sao ?” Tần Phong mặc y phục hỏi, “Không ở nhà một ?”

 

Đào Hoa gật đầu, ánh mắt u buồn, tựa như một chú cún nhỏ đáng thương:

 

“Ta chỉ theo , ?”

 

Vừa , Đào Hoa chủ động tiến lên giúp Tần Phong thắt đai y phục.

 

Tần Phong tiếng dịu dàng của tiểu tức phụ, còn điều gì mà thể đáp ứng đây?

 

“Được, ngoài với cha của Trụ Tử một tiếng.”

 

Tần Phong ngoài lâu, Đào Hoa liền tiếng cha Trụ Tử vọng :

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-ga-cho-ga-dan-ong-tho-kech-noi-nui-rung-ba-ngay-da-bi-sung-thanh-bao-boi/chuong-19-chuyen-nay-chang-phai-rat-nguy-hiem-sao.html.]

“Được , cứ xong việc mau tới, đây.”

 

Chờ cha Trụ Tử , Đào Hoa lập tức chạy vọt khỏi nhà.

 

Sau khi vội vàng rửa mặt chải đầu, Đào Hoa cùng Tần Phong về phía nhà thôn trưởng.

 

Trên đường, tiểu tức phụ hỏi trượng phu của : “Tần đại ca, lũ băng là gì ạ?”

 

“Lũ băng chính là mùa đông mặt sông đóng băng, đến khi thời tiết ấm lên mùa xuân, băng vỡ vụn, chất đống mặt sông, chặn dòng nước.

 

Nước sông thể lưu thông, sẽ tràn lên hai bờ, nếu lượng nước lớn tự nhiên sẽ gây tai họa hồng thủy.”

 

“Ồ,” Đào Hoa gật đầu, “thì . Đến mùa xuân trời vẫn còn lạnh lắm, nếu những nhà ở ven sông nước nhấn chìm, thì mà sống nổi, chẳng sẽ c.h.ế.t cóng ?”

 

“Phải,” Tần Phong khẽ nhíu mày, “những năm khi lũ băng nghiêm trọng, quả thật nhấn chìm ít thôn trang, cũng ít c.h.ế.t cóng.”

 

“Ai!” Đào Hoa thở dài một tiếng, nhưng nàng nhanh ngẩng đầu Tần Phong, đôi mắt sáng lấp lánh: “Tần đại ca, cái gì cũng ? Ta thể hỏi một chút , rốt cuộc nghề gì thế?”

 

“Trước ư?” Tần Phong bỗng nhiên nhíu chặt mày , ngừng một lát : “Cũng chẳng gì. Chỉ là khi còn trẻ chút tầm cao, luôn ngoài xem . Mấy năm nay chẳng qua là phiêu bạt đó đây, chán thì trở về.”

 

“Ồ, thì .” Đào Hoa cảm thấy câu trả lời của Tần đại ca cũng như , rốt cuộc gì, nàng vẫn chút nào!

 

Nghĩ đến việc trượng phu thật với , Đào Hoa trong lòng chút thất vọng.

 

những thất vọng cũng chỉ nhỏ bằng móng tay mà thôi, trong lòng Đào Hoa kỳ thực càng nhiều hơn là sự thỏa mãn.

 

Mặc kệ gì, dù trời già se duyên hai thành một cặp, dù cũng là trượng phu của !!

 

Khi vợ chồng hai đến nhà thôn trưởng, sân nhà thôn trưởng chật kín .

 

Tuyệt đại đa mặt đều là đàn ông, một tiểu tức phụ trẻ tuổi như Đào Hoa vẫn là trường hợp hiếm thấy.

 

Đào Hoa cảm thấy giữa đám đông vẻ đặc biệt đột ngột, hơn nữa còn tự nhiên.

 

Vốn nàng còn cùng trượng phu xem thôn trưởng rốt cuộc bàn bạc chuyện gì với , nhưng giờ thì ngại đây nữa.

 

Nàng khẽ kéo tay áo Tần Phong, giọng nhỏ nhẹ dịu dàng: “Tần đại ca, vẫn nên tìm tiểu Lan , khi nào đừng quên gọi .”

 

Đào Hoa dung mạo xinh , nàng đám đàn ông , lập tức thu hút ít ánh mắt.

 

Tần Phong vô cùng thích cảm giác , mặt Đào Hoa, một mặt chắn những ánh mắt từ bốn phương tám hướng, một mặt tiễn tiểu tức phụ nhà thôn trưởng.

 

…………

 

“Tiểu Lan, đang thêu thùa , bảo phòng tìm .”

 

Tôn Tiểu Lan đang thêu thùa ngẩng đầu thấy là Đào Hoa, lập tức buông kim chỉ xuống:

 

“Ôi chao, đúng là khách quý hiếm đó nha, hôm nay rảnh rỗi mà đến tìm ? Không cần cùng Tần đại ca của ân ân ái ái ? Mau mau mau, đây !”

 

Đào Hoa theo lời tới, xuống bên cạnh Tôn Tiểu Lan, :

 

“Hôm nay cùng đến đây, chuyện trong thôn chắc hẳn chứ?”

 

“Muội chuyện ông nội triệu tập đến đây , chứ! Nghe huyện thái gia hạ lệnh, mấy thôn gần đây chúng đào đê sông.

 

Dòng sông lớn chẳng chảy qua cả huyện , từ thôn chúng đến thôn bên cạnh một khúc quanh lớn, chỗ chúng thì đỡ một chút, khúc sông ở thôn bên cạnh thì nguy hiểm lắm, mỗi năm đều c.h.ế.t đuối.

 

Nghe sở dĩ xảy lũ lụt cũng là vì khúc đó quá hẹp, dòng nước quá xiết. Cho nên ý của huyện thái gia là tới nới rộng khúc sông hẹp và chảy xiết một chút.

 

Nói là , nước sông chảy qua sẽ trở nên êm đềm hơn, như khi băng vỡ tích tụ cũng dễ gây lũ lụt.”

 

Đào Hoa gật đầu, nàng hiểu.

 

đồng thời nàng cũng lo lắng: “Vậy khi xảy lũ lụt, khúc sông đó c.h.ế.t đuối , nay đàn ông đào đê, là giữa mùa đông lạnh lẽo, chẳng sẽ càng nguy hiểm hơn ?”

 

 

Loading...