Sau khi từ hôn, ta gả cho gã đàn ông thô kệch nơi núi rừng, ba ngày đã bị sủng thành bảo bối - Chương 140: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:05:58
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hưởng niên năm tháng, cùng nhân gian hỷ nộ ái ố (Kết cục)
Năm Tần Nhụy năm tuổi, Hạ Tuấn đột nhiên dẫn theo vợ con dọn đến.
Y vì ở kinh thành thể ở nữa, nên tới đầu quân cho thiết thuở xưa.
Nếu y mang theo vợ con đến, Đào Hoa nghi ngờ liệu y mục đích nào khác .
Đợi đến khi Đào Hoa và Lý Nguyệt Nương, vợ của Hạ gia, thiết, nàng mới .
Thì Hạ Tuấn thành , vợ y cưới là do gia đình chọn lựa, mà là Lý Nguyệt Nương , xuất từ một gia đình nhỏ bé.
Thêm đó, Hạ Tuấn là con thứ hai trong nhà, trưởng tử, cũng đứa con út cưng chiều nhất, nên cuộc sống của vợ y khi gả Hạ gia khó khăn, chồng yêu quý, các chị em dâu xa lánh.
Lý Nguyệt Nương ở Hạ gia sống , nhưng vì hòa thuận gia đình, bao nhiêu năm nay nàng đều nhẫn nhịn, bao giờ than phiền nửa lời về nhà họ Hạ mặt Hạ Tuấn.
Thế nhưng mấy tháng , nàng ngờ nhà họ Hạ dám động ý tới hai đứa con của nàng.
Con gái nàng mới bảy tuổi, con trai mới sáu tuổi, điều chạm đến giới hạn của nàng! Vì con cái, nàng còn nhẫn nhịn nữa, một trận ầm ĩ với nhà họ Hạ.
Khi đó nàng nghĩ kỹ , nếu trượng phu của nàng về phe nhà họ Hạ, thì nàng thà liều c.h.ế.t cũng mang con rời .
Hạ Tuấn là một chồng, cha trách nhiệm, y về phía vợ con, và mang theo vợ con rời khỏi Hạ gia, đến Bạch Vân thôn.
Cứ như , Đào Hoa cùng phu quân hàng xóm.
Con gái Hạ gia, Hạ Tình, là một cô nương nhỏ nhắn dịu dàng và xinh . Từ khi nàng đến, Tần Nhụy luôn thích quấn quýt chơi với nàng. Hai đôi khi ở Hạ gia, đôi khi ở Tần gia, trong sân của hai nhà luôn vang vọng tiếng vui vẻ của hai cô bé.
Con trai Hạ gia, Hạ Minh, khi đến cũng gửi học cùng Tần Phi và Tần Dương.
Tính cách của Hạ Minh giống , giống chị y, là một bé dịu dàng và chu đáo. Y cũng đối xử với Tần Nhụy, cưng chiều Tần Nhụy như em gái ruột của .
Giờ đây, Tần Nhụy hiển nhiên trở thành viên kẹo ngọt và bảo bối chung của hai gia đình.
Hạ Tuấn còn đề nghị với Tần Phong rằng kết thông gia cho con cái hai nhà.
Khi mấy lớn chuyện , bọn trẻ đều mặt ở đó.
Hạ Tuấn bèn : “Lão Tần , ưng thằng Tần Phi nhà lắm, ôn nhu lễ độ, còn khôi ngô tuấn tú, xứng với con gái nhà . Huynh xem bây giờ, hai đứa là thanh mai trúc mã, nếu thể nên duyên vợ chồng, nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn.
Hay là chúng càng thêm thiết, xem thằng Hạ Minh nhà , đối xử với Tần Nhụy nhà bao, quả thực là nâng trong lòng bàn tay còn sợ ngã, còn chu đáo hơn cả đối với , lão phụ .”
Tần Phong liếc Hạ Tuấn một cái: “Chính chẳng chịu khổ vì hôn nhân cha sắp đặt đó , bây giờ vội vàng sắp xếp chuyện hôn sự cho con cái sớm thế? Chúng nó bây giờ còn nhỏ, hà tất trói buộc chúng nhiều như . Đợi chúng trưởng thành, hỏi ý nguyện của chúng cũng muộn. Nếu chúng ưng ý, chuyện hôn sự cứ để chúng cha định đoạt, thì khi đó tác hợp cũng là .”
Mấy lớn ở đây chuyện, hề nhận Tần Dương đang lén lén ở một bên.
Tần Dương cảm thấy ca ca của y và Hạ Tình xứng đôi. Cả hai đều văn tĩnh, bình thường cạnh còn chẳng một câu, mà thành ở với chứ!
Muội Hạ Tình như xứng với y mới đúng, may mà cha y đồng ý đề nghị của Hạ thúc thúc! Đây chẳng là xe duyên lộn xộn ?
Năm đó, Tần Dương mười tuổi động lòng với cô xinh dịu dàng nhà bên.
Và Tần Nhụy, một đứa trẻ ngây thơ chẳng hiểu gì, cũng luôn quấn quýt ca ca nhà bên chơi trò gia đình, tìm y đòi kẹo ăn.
Bởi vì hai ca ca của nàng đều trưởng thành, một cần chuyên tâm học hành chuẩn khoa cử, một thích theo cha và thúc thúc nhà bên lên núi săn bắn.
Đợi đến khi bọn trẻ lớn hơn một chút, Tần Phi tham gia khoa cử.
Y liên tiếp đỗ đầu ba kỳ thi, trở thành tân khoa Trạng nguyên.
Cùng y tham gia khoa cử còn con trai của Tôn Tiểu Lan, y cũng hề kém cạnh, thuận lợi đến Điện thí.
Sau hai cùng quan trong triều, giúp đỡ lẫn , Tần Phi cũng nhận nhiều sự chiếu cố từ Tiêu gia.
Khi mãn hạn ba năm ở kinh thành, họ phái xuống địa phương huyện lệnh, cả hai đều là những vị quan tạo phúc cho một phương.
Tần Dương và Hạ Minh thì bắt đầu kinh doanh. Tần Dương thích khắp nam bắc đại giang, Hạ Minh thì ở Bình An huyện trông coi đại bản doanh.
Hai ăn tài, tuy tuổi còn trẻ nhưng kiếm ít tiền.
Đợi đến khi Hạ Tình đến tuổi, Tần Dương liền cầu xin cha đến Hạ gia hỏi cưới.
Hai đứa trẻ thanh mai trúc mã, sớm tâm ý tương thông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-ga-cho-ga-dan-ong-tho-kech-noi-nui-rung-ba-ngay-da-bi-sung-thanh-bao-boi/chuong-140.html.]
Đợi đến khi hai họ thành , thì đến lượt Hạ Minh và Tần Nhụy.
Hai đứa trẻ đều là do cha hai bên lớn lên, tình cảm đến mức nào tự nhiên cần nhiều.
Chỉ Tần Phi, là trưởng tử trong nhà, hôn sự mãi định. Y cảm thấy đang ở thời điểm đại sự, chí ở chuyện nam nữ riêng tư, Tần Phong và Đào Hoa cũng ép.
Tuy Tần Phi thường xuyên ở bên cạnh, nhưng hai con trai và con gái út đều lập gia đình, Đào Hoa cảm thấy hài lòng.
Đặc biệt là hôn nhân của con cái đều hạnh phúc mỹ mãn, đây là một điều mà bao mong cầu .
Mèo con Kute
Điều duy nhất là, khi Đào Hoa soi gương, nàng luôn cảm thấy già nhiều.
Dù thì đứa con gái út cũng thành .
“Tần đại ca, xem khóe mắt thêm một nếp nhăn , rõ ràng còn lớn hơn mấy tuổi, thấy nếp nhăn nào?”
Tuy là vợ chồng già, nhưng Tần Phong vẫn thích ôm vợ chuyện.
Y ôm vợ lòng, cau mày : “Sao , nàng xem kỹ xem, nàng bây giờ ngày nào cũng chỉ chăm chăm mặt thôi. Ai cũng sẽ già , con cái của chúng đều lớn như . Những nếp nhăn , đều là dấu vết thời gian để chúng , là mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm chúng bên .”
“ là như ,” Đào Hoa tựa lòng Tần Phong gật đầu, “Thật mới ba mươi chín, cũng tính là quá già. Ngày mai kêu leo núi cũng thành vấn đề.”
“Phải đó, so với những cùng tuổi, nàng vẫn như một đóa hoa .”
“Đó là nhờ phúc của , là cho một cuộc sống như , lo ăn mặc cần bận tâm, mỗi ngày chỉ cần nghĩ cách vui vẻ là . Đời của , đến nhân gian một chuyến, quả thật uổng phí!”
“Cuộc đời của chúng còn dài mà, bây giờ gì mà uổng phí? Bây giờ con cái đều yên bề gia thất, cũng nên tính toán cho chính chúng . Nói xem, nàng gì, hoặc , sẽ đưa nàng .”
Đào Hoa nghĩ nghĩ, chút phấn khích : “Huynh còn nhớ mấy cây hoa quỳnh lúc nhỏ chúng thấy núi ? Lúc đó đào về trồng, nhưng hoa quỳnh khó sống khi di thực, nên chúng đào nữa. Bây giờ đúng mùa hoa quỳnh nở, tìm xem! Huynh thấy !”
Tần Phong khẽ cau mày: “Được thì , nhưng qua lâu như , nàng còn nhớ chính xác ở chỗ nào ?”
“Không nhớ rõ lắm, nhưng mơ hồ ở hướng nào, cứ tìm thôi, đây cũng là một niềm vui mà, ?”
“Được.”
Ngày hôm hai vợ chồng liền lên núi.
Họ tìm kiếm cả một ngày, cuối cùng lúc hoàng hôn tìm thấy nơi hoa quỳnh.
hai cây hoa quỳnh năm xưa, giờ biến thành cả một vùng rộng lớn.
Đào Hoa phấn khích, khi phấn khích vẫn như thuở trẻ mê mải quên , nàng vô thức nắm chặt cánh tay Tần Phong.
“Tốt lắm Tần đại ca, nụ hoa , chúng bao lâu nữa thì nở?”
Bây giờ là mùa hè, thời tiết nóng bức, trong núi mát mẻ, Tần Phong vỗ vỗ tấm chăn lưng: “Không , dù cũng nhiều thời gian, cứ ở đây canh chừng, chúng nhất định sẽ nở hoa thôi.”
Những đóa hoa quỳnh dường như linh tính, đang chờ đợi chúng khoe sắc, nên cũng khó xử.
Dưới ráng chiều rực rỡ, chúng từ từ hé nở những cánh hoa của .
Hoa quỳnh thoáng hiện, rực rỡ bao. Đứng giữa biển hoa quỳnh, Đào Hoa cảm thấy vô cùng chấn động, trái tim như trở năm xưa cùng Tần Phong ở vùng biển hoa phương Bắc đó.
Nghĩ , Đào Hoa cảm thấy vẫn còn trẻ, còn thể tạo sinh linh mới, thế là nàng cứ nhất quyết quấn lấy Tần Phong, hai dựa ngắm suốt một đêm sườn núi.
Những ngày tháng như còn nhiều, nhiều.
Cho đến khi tóc bạc phơ, hai vẫn sẽ như thuở trẻ, nắm tay ngắm mây trôi nước chảy trời, ngắm cá bơi sen hạ trong ao, ngắm bình minh hoàng hôn, ngắm đổi ngôi, một đời một kiếp một đôi , trải qua xuân hạ thu đông, hưởng thụ năm tháng, cùng chia sẻ hỉ nộ ái ố nhân gian.
(Toàn văn kết thúc)
Cảm ơn quý độc giả đại nhân đồng hành cùng đến kết cục của Đào Hoa và Tần Phong.
Đây là một tiểu thuyết ngọt ngào và nhẹ nhàng nhất mà từng . Tuy nỡ, nhưng cảm thấy câu chuyện đến đây cũng nên kết thúc .
Thiếp vô cùng cảm ơn những ai ghé thăm và ở . Bởi vì sự theo dõi và khích lệ của các vị, chắc chắn thể kiên trì đến hôm nay, vô cùng ơn! Cảm ơn các vị cùng chứng kiến thành câu chuyện .
Chúc tất cả các bảo bối truyện đều hạnh phúc mỹ mãn, thể một tình yêu ngọt ngào, thể cùng yêu đầu bạc răng long, đạt sự tự do trong tâm hồn.
Thiếp sẽ tiếp tục sáng tác nền tảng, hy vọng duyên gặp các vị.
Mong chờ gặp gỡ tiếp theo của chúng , nguyện rằng đó sẽ là khởi đầu cho một hành trình ngọt ngào khác.