Sau khi từ hôn, ta gả cho gã đàn ông thô kệch nơi núi rừng, ba ngày đã bị sủng thành bảo bối - Chương 139: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:05:57
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mong một đời hạnh phúc, tự do
Sau chuyến xa trở về, Đào Hoa mang thai.
Đứa bé cũng giống như hai trai của nó, khi còn trong bụng quấy phá, khiến Đào Hoa chịu khổ.
Nàng sinh mùa xuân hoa nở rực rỡ năm , trong sự mong chờ của cả gia đình bốn , là một bé gái xinh .
Khi tiểu gia hỏa chào đời, đủ loại hoa trong sân đều nở, Tần Phong và Đào Hoa bàn bạc, liền đặt tên cho đứa con thứ ba của họ là Tần Nhụy.
Sau khi trong nhà thêm một tiểu bánh bao nhỏ nhắn điêu khắc từ ngọc hồng phấn đáng yêu đến , hai tiểu tử nghịch ngợm Tần Phi và Tần Dương dường như cũng chợt lớn phổng phao.
Chúng còn hiếu động như nữa, trong nhà thường xuyên xuất hiện những cuộc đối thoại như thế .
“Tần Phi, đừng ồn, nhẹ nhàng thôi, đang dỗ em gái ngủ đó, nếu ngươi thức giấc các nàng, cha sẽ đ.á.n.h ngươi đấy!”
“Suỵt, suỵt!!! Ta khẽ . Ngươi chuyện mới to tiếng đấy! Với , là ca ca của ngươi, đừng gọi thẳng tên , gọi là ca ca.”
Ngoài việc thương , hai đứa trẻ còn thường xuyên vì em gái mà tranh giành tình cảm.
Nếu em gái sờ mặt Tần Dương nhưng sờ mặt Tần Phi, thì sẽ chịu, nhất định xán gần bắt em gái sờ mặt mới thôi.
Đợi đến khi cả ba đứa đều lớn thêm một chút, hai em sẽ tranh bế em gái.
bản cả hai đứa đều còn là trẻ con, Đào Hoa sợ chúng sơ ý một chút sẽ Tần Nhụy ngã.
Thế là vợ chồng nàng quyết định đưa hai đứa lớn đến học đường ở huyện thành để sách.
Trước đây hai em mong đến học đường, nhưng kể từ khi trong nhà thêm một cô em gái đáng yêu vô cùng, chúng mấy hứng thú học nữa. Học hành gì vui , ở nhà xem em gái, móc tổ chim, b.ắ.n s.ú.n.g cao su thú vị hơn nhiều!
Hai tiểu tử còn tiếp tục rong chơi, nhưng Đào Hoa khi chúng ý nghĩ như , càng thêm kiên quyết mau chóng đưa chúng tới học đường.
“Hai đứa trẻ , nhất định đưa chúng học thôi!” Đêm xuống, khi dỗ tiểu nữ nhi ngủ, Đào Hoa liền nghiêm mặt với phu quân của , “Cũng chẳng mong chúng thi đỗ Trạng nguyên, nhưng ít nhất cũng chữ, hiểu đạo lý. Phải khai trí cho chúng sớm, nếu đợi chúng lớn thêm, ham chơi quá e rằng sẽ càng khó giữ lòng.”
Tần Phong gật đầu: “Được, học đường ở trấn hỏi thăm rõ ràng , chọn một ngày đưa chúng qua đó là . Chữ nghĩa và đạo lý tất nhiên học, nhưng nếu chúng theo đường công danh, thì chúng cũng cần cưỡng cầu.”
Một ngày nọ đó, Tần Phi và Tần Dương liền đưa .
Trước đó khuyên nhủ chúng cẩn thận, nhưng hai tiểu tử vẫn chịu.
Thế nên Tần Phong bèn lừa chúng rằng sẽ đưa chúng tới trấn xem chợ phiên.
Vừa là chợ phiên, hai đứa chạy còn nhanh hơn cả Tiểu Hắc ở nhà.
Chạy một lúc, chúng mới thấy gì đó .
Đệ hỏi ca ca: “ , nương và cùng?”
Ca ca lắc đầu: “Không .”
Vừa xong, nó liền hét lớn: “Nương! Nương đưa cùng?”
Đào Hoa ôm nữ nhi ở cửa sân hai đứa con trai.
Nàng thầm nghĩ, chúng , e là sẽ ở trấn, đến khi đó mười ngày mới về nhà một , nghĩ đến đây nàng thấy chút lưu luyến.
“Nương , cần ngủ, trấn tiện, hai con cứ cùng cha là , đường lời.”
“Vâng nương, đợi chúng con về sẽ mua đồ ngon cho .”
Con trai chu đáo như , Đào Hoa càng thêm nỡ, liền lưng lén lau nước mắt.
Tần Phong đang thắng xe ngựa, thấy thê tử như liền tới ôm nàng lòng: “Luyến tiếc ?”
Đào Hoa gật đầu, : “Còn chút lo lắng, vạn nhất chúng ở chỗ quen thì ?”
“Chúng cũng còn nhỏ nữa, luôn bước bước . Nếu yên tâm, ngày mai chúng thể lén thăm.”
“Ừm, cha con mau , nếu nữa, hai đứa chúng nó e là sẽ , chốc nữa thấy thế ngược sẽ thấy lạ.”
Trong nhà thoáng chốc mất ba , Đào Hoa nhất thời cảm thấy chút lạnh lẽo.
lâu , Tôn Tiểu Lan liền dẫn hai đứa con trai của nàng đến chơi.
Con trai cả của nàng lớn hơn song sinh một tuổi, con trai thứ thì lớn hơn Tần Nhụy mấy tháng.
Ngày thường, mấy đứa trẻ lớn đều chơi đùa cùng .
Hôm nay thấy hai đứa song sinh , Tôn Tiểu Lan liền hỏi: “Phi Phi và Dương Dương ở nhà , đứa nhỏ nhà cứ đòi đến tìm chúng chơi đùa.”
“Không .” Đào Hoa lắc đầu, kể chuyện Tần Phong đưa hai đứa trẻ học ở học đường trấn cho tiểu tỷ .
Tôn Tiểu Lan xong, đứa con trai cả của , tỏ vẻ suy tư.
“Ông nội vốn cũng đưa đứa nhỏ nhà học, nhưng cảm thấy nó cái khối liệu . Ông nội ngày thường ở nhà dạy nó chữ mà nó ngu c.h.ế.t , nửa ngày cũng chẳng học nổi một chữ. Ngươi bỏ tiền đó cho nó học, kết quả nếu nó ngay cả Tú tài cũng thi đỗ, chẳng phí hoài tiền thúc tu ?”
Mèo con Kute
Đào Hoa nghĩ : “Ta thấy nghĩ như là đúng. Gia đình nào đủ khả năng chi trả thúc tu, thì nhất định vẫn cho con học. Việc sách chữ ích lớn lắm, chỉ vì khoa cử. Ngươi xem, cũng qua nhiều nơi, thấy chữ nhiều hơn chữ. Nếu chữ, ngoài đường xa cũng tiện.
Biết chữ, đó chính là một môn thủ nghệ. Cũng như thợ rèn rèn sắt, thợ săn săn, thợ thêu thêu thùa, chữ thể trướng phòng, chưởng quỹ cho , chẳng nhẹ nhàng hơn so với rèn sắt thêu thùa . Quan trọng là học đường, còn dạy đạo lý thánh hiền, rốt cuộc vẫn là khác biệt.”
Đào Hoa dốc ruột gan với Tôn Tiểu Lan nhiều, Tôn Tiểu Lan đến say sưa, mắt cũng chớp lấy một cái.
“, ngươi đúng, vẫn là ngươi kiến thức. Trong nhà cũng chẳng thiếu một hai lượng bạc thúc tu , Phi Phi và Dương Dương nhà ngươi ở đó, đứa nhỏ nhà cũng lo bạn.”
Tôn Tiểu Lan vẫn ở nhà họ Tần cho đến khi Tần Phong trở về. Nàng cũng Tần Phi và Tần Dương hai đứa trẻ ở học đường thế nào .
Đào Hoa cũng sốt ruột .
Tần Phong , ban đầu hai đứa trẻ lừa thì sốt ruột òa, nhưng khi mỗi đứa mua cho một gói kẹo, chúng liền vui vẻ bước .
Phu tử phụ trách giảng dạy ở học đường trông nghiêm nghị, nhưng vị khác phụ trách chăm sóc sinh hoạt cho bọn trẻ hiền lành. Tần Phong cảm thấy học đường .
Sau khi Tần Phong , Tôn Tiểu Lan cũng động lòng.
Không lâu , nhà họ Tôn cũng đưa con trai của Tôn Tiểu Lan đến học đường. Cứ thế, mấy đứa tiểu gia hỏa tổng cộng ba bạn.
Cứ mười ngày một , Tần Phong đến học đường đón chúng về, mỗi về ở hai ngày.
Nếu gặp các ngày lễ như Thanh Minh, Đoan Ngọ, học đường cũng sẽ tạm thời nghỉ học, cho bọn trẻ về nhà.
Sau hai năm học, bọn trẻ lớn hơn một chút, cũng cần Tần Phong đưa đón nữa. Ba tiểu bằng hữu đều cùng kết bạn học về.
Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, giữa bọn trẻ cũng bắt đầu xuất hiện những khác biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-ga-cho-ga-dan-ong-tho-kech-noi-nui-rung-ba-ngay-da-bi-sung-thanh-bao-boi/chuong-139.html.]
Đại ca Tần Phi và đứa nhỏ nhà họ Tôn hứng thú với việc sách. Tần Phi còn nhỏ tuổi văn. Đứa nhỏ nhà họ Tôn tư chất kém hơn một chút, nhưng là đứa siêng năng nhất trong ba đứa.
Còn về phần Tần Dương, nó thích văn, nhưng chữ , ngay cả chữ của đại ca thiên phú cực cao của nó cũng bằng. Phu tử giảng đạo lý lớn, nó cũng thể hiểu.
nó chính là thích thi cử, bảo nó bài thi, văn là nó phát phiền đến c.h.ế.t.
Về biểu hiện của Tần Dương, phu tử học đường tìm Tần Phong chuyện mấy . Nói Tần Dương thiên phú, nhưng chịu khó học, đối với việc thi cử nghiêm túc.
Tần Phong cũng nghiêm túc chuyện với con trai mấy , nhưng thấy Tần Dương thực sự thi cử, hơn nữa chí hướng cũng khoa cử, Tần Phong liền ép buộc.
Dù khoa cử lúc nào cũng , hiện giờ cứ để nó học đạo lý và cách là đủ .
Một ngày nọ.
Mấy đứa trẻ tan học định kết bạn về nhà.
Vừa khỏi học đường, chúng liền thấy một đôi chủ tớ.
Chủ nhân trông chừng hơn năm mươi tuổi, hầu đang độ tuổi tráng niên. Nhìn trang phục liền hai phi phú tức quý, hơn nữa giọng thì bản địa.
Ban đầu mấy đứa trẻ quá chú ý đến những qua đường , nhưng dần dần, chúng phát hiện hai luôn cùng đường với .
Điều chút quá trùng hợp.
Tần Dương tính tình hoạt bát, nhịn liền đầu hỏi họ.
“Xin hỏi hai vị là xứ khác đến , đây là ?”
Tần Dương tuy hiếu động, nhưng lễ nghĩa thì học chu đáo.
Nó hỏi như , vẻ mặt vốn nghiêm nghị của lão giả lập tức giãn .
Ông liếc Tần Dương, Tần Phi: “Các ngươi là song sinh ? Ta đến Bạch Vân thôn tìm , tiện cùng đường với các ngươi ?”
“Bạch Vân thôn!” Tần Dương , “Vậy đúng là quá tiện đường , chúng con chính là Bạch Vân thôn, đang về. Vậy con thể hỏi một chút, ngài đến Bạch Vân thôn tìm ai ? Trong Bạch Vân thôn ai là con , con thể giúp ngài chỉ đường.”
Lão giả đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên mặt, khẽ nhếch khóe môi.
ông trả lời câu hỏi của Tần Dương, mà ngược hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Con tên Tần Dương. ngài vẫn cho con ngài đến Bạch Vân thôn tìm ai ạ.”
Lão giả khẽ thở dài một , liếc hai song sinh giống như đúc, mới :
“Đến tìm một đứa con trai rời nhà nhiều năm, nghĩ hơn mười năm gặp mặt, nó liệu còn nhận là cha nữa .”
“Nhất định sẽ nhận! Tần Dương còn nhỏ, suy nghĩ sâu sắc: “Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu, hơn nữa huyết mạch tương liên, con cái dù thế nào cũng thể nhận cha ruột. mà, trong thôn chúng con đều cha cả mà, liệu ngài tìm nhầm thôn ?””
“Vậy thì xem mới .”
“Vâng.” Tần Dương xong, liền trở bên cạnh ca ca và đứa nhỏ nhà họ Tôn.
Đứa nhỏ nhà họ Tôn lão giả , hai đứa song sinh bên cạnh, đột nhiên nhỏ: “Cảm giác hai ngươi trông khá giống .”
Tần Dương để tâm, Tần Phong tỏ vẻ suy tư.
Đợi đến thôn, đứa nhỏ nhà họ Tôn về nhà .
Lão giả khát nước, xin chút nước uống. Tần Dương nhiệt tình đồng ý, liền thẳng thừng dẫn hai vị chủ tớ lão giả về nhà .
Khi chúng trở về, Đào Hoa đang ở trong sân dẫn nữ nhi và đám ch.ó con do Tiểu Hắc sinh cùng chơi đùa.
Vừa thấy các con trai dẫn theo hai đàn ông lạ mặt đến cửa nhà, Đào Hoa lập tức gọi nữ nhi gần.
Chó trong nhà cũng sủa vang.
Tần Dương bảo Tiểu Hắc đừng sủa nữa, giải thích với Đào Hoa rằng đây là gặp đường, đến nhà xin nước uống.
Không lâu , Tần Phong thấy động tĩnh cũng bước .
Vừa thấy lão nhân ở cửa sân, lập tức cau mày.
“Ngài tìm đến đây?”
Tiêu Kỳ cau mày thật chặt: “Con bây giờ ngay cả một tiếng cha cũng gọi ?”
Hai mỗi một câu, những mặt tại đó, trừ chính họ, Đào Hoa và mấy đứa trẻ xong đều kinh ngạc tột độ.
Bữa tối chuẩn xong, nhưng Tiêu Kỳ ăn, ông chuyện với Tần Phong.
Đào Hoa chỉ cho ba đứa trẻ ăn, bản nàng cũng động đũa.
Vì bọn họ chuyện trong phòng của hai Tần Phi và Tần Dương, nên Đào Hoa liền đưa ba đứa trẻ đến phòng của nàng và Tần Phong để tránh hiềm nghi.
Ban đầu, Tần Phong và ông lão chuyện, mấy con nàng thấy gì, nhưng đó giọng của lão gia tử bỗng nhiên lớn lên, bọn họ liền mấy câu.
Lão gia tử , con cái lớn thì nên nhận tổ quy tông.
Tần Phong , đây mới là nhà của chúng.
Bọn họ chuyện mấy vui vẻ, sáng sớm ngày hôm lão gia tử liền trở về.
khi ông , Tần Phong vẫn để mấy đứa trẻ gọi ông một tiếng tổ phụ.
Lão gia tử khi đối diện với ba đứa trẻ, trong mắt rốt cuộc cũng thêm vài phần từ ái.
Ông đưa cho ba đứa trẻ mỗi đứa một miếng ngọc bội giá trị nhỏ, với bọn trẻ bằng giọng điệu thâm trầm:
“Cha các con là một lão lừa bướng bỉnh, phú quý vinh hoa cần, thậm chí còn các con từ chối. các con là cốt nhục của Tiêu gia , thể bỏ mặc các con. Đợi khi các con lớn lên, nếu đến kinh thành thăm thú, cứ cầm miếng ngọc bội đến Tiêu gia ở kinh thành, tổ phụ sẽ chờ các con.”
Mặc dù trời rơi xuống một vị tổ phụ, nhưng rốt cuộc cũng quen.
Đồ vật ông đưa, ba đứa trẻ đều nhận, vì chúng vẫn cha đồng ý.
Tần Phong thấy hai đứa trẻ lớn , suy nghĩ một lát gật đầu.
Giải giáp quy điền, sống cuộc đời thanh bần tự do là lựa chọn của riêng . Đợi khi các con lớn lên, nhất định sẽ chọn con đường giống , thì hãy chuẩn thêm cho các con một cơ hội, chúng gì thì .
Làm cha, hy vọng con cái thể sống một đời hạnh phúc tự do.
Những ràng buộc thế tục phần lớn là khó tránh khỏi, nhưng ở chỗ cha , vĩnh viễn sẽ là nhà lao của các con.