Sau khi từ hôn, ta gả cho gã đàn ông thô kệch nơi núi rừng, ba ngày đã bị sủng thành bảo bối - Chương 135: --- Đây chính là gia đình bốn người của chúng ta
Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:05:53
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc hỷ phục, bái thiên địa, vợ chồng dập đầu đối bái, vén khăn che mặt, uống rượu giao bôi.
Những nghi lễ khi thành đây , tối nay Tần Phong bù đắp hết cho Đào Hoa.
Đào Hoa mơ cũng ngờ đời còn cơ hội mặc bộ hỷ phục đẽ đến .
Trước khi đến Lương Thành, nàng thực định tự cắt vải đỏ may ở nhà, lúc đó nàng còn nghĩ đến việc thêu những bông hoa phức tạp như thế.
Chủ yếu là nàng cũng mẫu thêu đó, cho dù thêu e rằng ba năm tháng cũng thêu xong .
Bộ nàng đang mặc bây giờ, e rằng hai ba thợ thêu cùng thì thể thành.
Nàng nức nở nhào lòng Tần Phong cũng đang mặc hỷ phục: “Huhu Tần đại ca, thật sự quá hạnh phúc. Hơn nữa, hôm nay thật , càng thích hơn .”
Tần Phong đưa tay lau những giọt nước mắt hạnh phúc má Đào Hoa: “Đêm nay nàng cũng . Ta nàng mặc bộ y phục nhất định sẽ xinh , nhưng ngờ khi vén khăn che mặt lên vẫn khiến kinh ngạc.”
“Thật ?” Nghe Tần Phong đột nhiên lời ngọt ngào như , Đào Hoa chợt mỉm , “Khi nào thì ăn như thế? Ta tắm xong, ngay cả tóc cũng chỉ búi sơ qua, khiến kinh ngạc ?”
Tần Phong nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng hồng mềm mại của Đào Hoa: “Nàng mỗi nàng tắm xong đều đặc biệt tươi tắn , đó. mà…………”
Nói , ngón cái của Tần Phong liền vuốt ve môi Đào Hoa.
Ngón tay chai sạn, khi làn da thô ráp cọ xát môi Đào Hoa, cả nửa của nàng kìm khẽ run lên.
Mèo con Kute
Đào Hoa vô thức nuốt một ngụm nước bọt, khô khốc hỏi: “ mà gì? Sao dở câu?”
Tần Phong chằm chằm đôi môi đỏ tươi mọng nước ngón cái của , đột nhiên cúi đầu ngậm lấy.
Chẳng mấy chốc, đôi môi Đào Hoa trở nên càng đỏ hơn, chỉ đỏ, mà còn sưng mọng lên.
Nhìn màu sắc kiều diễm , Tần Phong kìm đưa tay vuốt ve.
Từ từ, đôi bàn tay to lớn của hạ xuống, nắm lấy bờ vai Đào Hoa.
Hắn hạ giọng, trầm thấp : “Ta , thực nàng chỉ mặc một chiếc yếm nhỏ là nhất, thích.”
Hỷ phục đỏ tươi lột bỏ, ánh mắt Tần Phong dần trở nên thâm trầm: “Nhìn là , từng ngoại lệ.”
“Vậy…………” Đào Hoa kéo dây lưng của Tần Phong, “Chàng thích trông như thế nào ?”
“Không , nàng cho .”
Đào Hoa động thanh sắc kéo đứt dải lụa đỏ trong tay, nhẹ nhàng mềm mỏng : “Là dáng vẻ trần trụi của . Những thớ thịt săn chắc , từng khối từng khối một, sờ cảm giác đặc biệt .”
“Thật ?” Đêm động phòng hoa chúc, Tần Phong sắp chịu nổi nữa , “Vậy thì để nàng xem cho đủ. Hôm nay xong còn ngày mai, ngày mai qua còn ngày , cuộc đời của chúng còn dài dài.”
Hôm nay hai đó, một phong vị riêng.
Sau khi kết thúc, chẳng mấy chốc Đào Hoa mệt mỏi .
Nàng cảm thấy hạnh phúc, khi ngủ môi nàng vẫn còn vương nụ .
Ngày hôm tỉnh dậy, nàng còn vui hơn.
Bởi vì lâu mơ, đêm qua nàng mơ , mơ thấy quả đào đực mà trực tiếp là hai đứa bé trai bụ bẫm.
Một tháng , Đào Hoa vốn kinh nguyệt đều thấy kinh nguyệt, nàng nghi ngờ lẽ thai.
Mười ngày đó, nàng bắt đầu phản ứng ốm nghén.
em bé trong bụng nàng ngoan, hành hạ nàng quá lâu, chỉ mấy ngày Đào Hoa còn phản ứng nôn mửa nữa.
Điều đó dường như chỉ là một lời chào mà em bé gửi đến nàng khi chào đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-ga-cho-ga-dan-ong-tho-kech-noi-nui-rung-ba-ngay-da-bi-sung-thanh-bao-boi/chuong-135-day-chinh-la-gia-dinh-bon-nguoi-cua-chung-ta.html.]
Tần Phong vốn yêu thương Đào Hoa, khi Đào Hoa con của trong bụng, càng sủng nàng lên tận trời.
Mấy tháng đầu, đại phu thể thai nhi định, liền lo liệu việc trong nhà ngoài ngõ, ban đêm càng để Đào Hoa tự , những việc như uống nước vệ sinh đều do bế nàng .
Đợi đến khi Đào Hoa gần đến ngày lâm bồn, Tần Phong dứt khoát đến trấn tìm hai bà mụ giàu kinh nghiệm đến ở nhà bên cạnh.
Đào Hoa nhỏ nhắn, mang song thai.
Giai đoạn cuối thai kỳ, Tần Phong lời khuyên của đại phu, dám cho Đào Hoa ăn quá nhiều.
Thế nhưng, bụng Đào Hoa vẫn lớn, Tần Phong đặc biệt lo lắng đến lúc đó sẽ khó sinh, dù một lúc sinh hai đứa trẻ.
Mấy ngày khi sinh, Tần Phong tuy miệng gì, nhưng Đào Hoa thể , sốt ruột, còn lo lắng hơn cả sản phụ là nàng đây.
trong lòng Đào Hoa hiểu rõ, là đang lo lắng cho , lo nàng sẽ khó sinh, sợ nàng chịu khổ khi sinh con.
Đào Hoa thực cũng sợ, vì bạn Tôn Tiểu Lan của nàng khi sinh con chịu ít khổ sở, chẳng khác nào một vòng quỷ môn quan.
Tuy nhiên, hai đứa con của nàng đặc biệt ngoan ngoãn, gây cho nàng chút phiền phức nào.
Một ngày nọ tháng bảy, bụng nàng đột nhiên bắt đầu đau quặn.
Bà mụ cảm thấy nàng sắp sinh, vội vàng bảo Tần Phong đỡ nàng lên giường.
Kết quả là bà mụ còn kịp rửa tay, hai đứa bé tự chào đời.
Đào Hoa bản cũng chút ngơ ngác, dường như chỉ hắt một cái, khẽ dùng chút sức lực mà thôi.
Hai bà mụ cũng kinh ngạc, các nàng đỡ đẻ mấy chục năm, từng thấy sinh con dễ dàng, nhưng từng thấy sinh đôi mà dễ dàng đến thế.
Hai vội vàng tiến lên xử lý, đó tươi báo tin mừng cho Đào Hoa: “Chúc mừng phu nhân, là hai ấm, phu nhân thật là phúc lớn.”
Chẳng cần bà đỡ vỗ chân, hai đứa nhỏ oa oa rống lên, tiếng sang sảng gần như sánh kịp với trẻ sơ sinh đầy tháng nhà khác.
Nghe tiếng trẻ thơ , Tần Phong thậm chí còn kịp phản ứng, theo bản năng tự lẩm bẩm: “Lại nhanh đến !”
Hắn cũng chẳng còn màng đến điều gì nữa, đẩy cửa liền bước trong.
Bà đỡ định lời chúc mừng , nhưng chẳng thèm liếc mắt hài tử một cái, thẳng một mạch đến bên Đào Hoa.
“Thế nào, nàng đau ?”
Đào Hoa lắc đầu: “Chỉ một chút thôi, nhưng thuận lợi, gần như chẳng cảm thấy gì, hai đứa nhỏ dường như thương mẫu của chúng.”
“Vậy thì !” Tần Phong thở phào nhẹ nhõm, “Không để nàng chịu tội, chúng là hai đứa trẻ ngoan.”
Đào Hoa gật đầu, hít một thật sâu: “Giờ đây cảm thấy nhẹ nhõm. Ta hài tử, hãy bế chúng đến đây cho xem một chút .”
“Được, chỉ là chúng đang lấm lem, đợi tắm rửa sạch sẽ bế qua cho nàng xem.”
Đào Hoa sinh nở dễ dàng, thêm đó trong phòng hai bà đỡ, cho nên việc đều thuận lợi.
Khi ôm hai đứa trẻ lên tay, cả khuôn mặt Đào Hoa rạng rỡ nụ hạnh phúc.
Nàng kìm cúi đầu hôn nhẹ lên tiểu gia hỏa trong lòng, ngẩng đầu về phía nam nhân cao lớn uy vũ bên cạnh.
“Tần đại ca, chúng hai đứa con ! Đây chính là gia đình bốn của chúng .”
“Nàng vất vả , Đào Hoa,” Nhìn thê tử và hài tử trong vòng tay, Tần Phong ánh mắt tràn đầy dịu dàng và yêu thương, “Phải, đây chính là gia đình bốn của chúng , sẽ yêu thương thật gia đình .”
Các bảo bối mến, phần chính văn đến đây là kết thúc. Tiếp theo sẽ vài chương ngoại truyện ngọt ngào, cơ bản là theo trình tự thời gian, nhưng tính logic, nghĩ tới thì tới đó. Mọi nhớ kiên trì hết nhé!