Chơi chán, hôn đủ
Đợi đến khi hai chơi chán, hôn đủ, Đào Hoa liền tựa n.g.ự.c Tần Phong hỏi :
“Tần đại ca, trời cũng còn sớm nữa, chúng về ? Nếu về thì trời sẽ tối mất.”
Tần Phong đặt tay lên lưng Đào Hoa, nhẹ nhàng vuốt ve:
“Trước đây nàng chẳng từng hỏi cảnh sắc nào ở Tây Bắc để ấn tượng sâu sắc nhất ? Ta là bầu trời về đêm, nàng cùng một nữa ? Bầu trời ở đây giống như cái nàng thấy trong sân nhỏ ở Lương Thành .”
“Muốn chứ, chỉ cần ở bên , gì cũng cam tâm, cũng vui vẻ. Dù lúc chúng đến chợ cũng mua đồ ăn , sợ đói bụng. Buổi tối ôm cũng sợ lạnh.”
“Không sợ lạnh, trong hành trang lưng ngựa của một chiếc chăn mỏng.” Dừng một lát, Tần Phong , “Thật tối nay về còn một lý do khác.”
Đào Hoa hiếu kỳ: “Là lý do gì ?”
Mèo con Kute
Tần Phong thản nhiên : “Hạ Tuấn đến phiền , chừng giờ đợi ở cửa sân , định cho chạy một chuyến uổng công.”
Vừa thấy cái tên Hạ Tuấn, Đào Hoa lập tức trở nên căng thẳng.
Nàng vội vàng dậy từ Tần Phong, nhíu đôi lông mày cong cong hỏi:
“Chiến tranh chẳng kết thúc ? Hắn còn thuyết phục ở ư? báo thù cho hai con của sư phụ , chủ soái quân địch cũng c.h.ế.t, hơn nữa thấy các đáng giá .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-ga-cho-ga-dan-ong-tho-kech-noi-nui-rung-ba-ngay-da-bi-sung-thanh-bao-boi/chuong-131.html.]
Đào Hoa , bỗng nhiên đưa tay vén y phục của Tần Phong , đau lòng phẫn nộ :
“Chàng vết thương mới vai xem, các vất vả như , hôm nay khi vị đại tướng quân trấn thủ thành nhận sự bái lạy đều thấy các trong đội ngũ của . Dù hiểu, nhưng lúc xem náo nhiệt ở cổng thành cũng .
Họ rằng cựu binh của Khúc lão tướng quân thực chất chỉ là quân cờ, dùng xong là vứt bỏ, nếu , thấy giúp sư phụ là hết lòng hết nghĩa . Sư phụ tuổi cũng cao, chắc cũng sẽ còn quản những chuyện chiến sự nữa.
Tần đại ca! Chàng đừng ở , bất kể Hạ Tuấn gì cũng đừng ở nữa ? Việc cần hết !”
“Được,” Tần Phong khẽ xoa xoa mặt Đào Hoa, “Xem nàng kìa, gấp gáp quá, đang chuyện với nàng ? Giờ cũng lớn tuổi , trèo cao nữa, từng theo Khúc gia quân thì mãi mãi là Khúc gia quân. Khúc gia quân tan rã cũng sẽ theo khác nữa.
hình như giống, Hạ Tuấn đến để giúp cho vị đại tướng quân trấn thủ , là đại diện triều đình đến. Giao thiệp với triều đình cũng chút lợi ích, nếu quan chức gì đó, thì tiền thưởng chắc chắn sẽ .”
“Tiền thưởng? Cái đó quá,” đến đây, Đào Hoa cuối cùng cũng yên tâm, “Vậy chúng nhất định chọn tiền thưởng. sẽ bao nhiêu chứ?”
“Ừm… cái thì cũng rõ lắm. với công lao của , chia từng lớp xuống đến tay chắc trăm lượng vàng.” Tần Phong , cầm tay Đào Hoa khoa tay múa chân, “Kim nguyên bảo, một thỏi dài bằng nửa bàn tay nàng đó.”
“Vàng ư…” Đào Hoa lẩm bẩm, “Một lượng vàng thể đổi mười lượng bạc, cộng thêm túi đá quý nhỏ mang về đó, Tần đại ca chúng trở về chắc chắn sẽ phát tài ?”
“Tiểu tài mê,” Tần Phong chút buồn , đó nghiêm chỉnh , “Nếu cứ sống ở Bạch Vân thôn hoặc thị trấn, thì quả thực đủ dùng mấy đời .”
“ chúng chỉ một đời thôi mà, nhưng .” Đào Hoa , “Chúng dùng hết thể để dành cho con cái. Sau chúng sách thì sách, sách thì thể mở mấy cửa tiệm ăn, gì thì , dù cũng lo thiếu vốn liếng.”