Thần Tiên Quyến Lữ Cũng Chỉ Đến Thế
Không chỉ là y phục, mà ngay cả đôi giày mới chân cũng quen thuộc!
Đào Hoa chợt hiểu .
Nàng đưa tay vén mặt nạ mặt nam nhân xuống.
Quả nhiên, khuôn mặt lớp mặt nạ Tần đại ca của nàng thì là ai?
Đào Hoa mừng rỡ khôn xiết, liền ôm chặt lấy cổ Tần Phong ngay giữa phố ôm lấy .
“Tần đại ca, cũng ở đây!”
Tần Phong ôm chặt lấy vòng eo của Đào Hoa, đôi mày khóe mắt tràn đầy ý : “Ta tới tìm nàng, nàng đến cổng thành.”
“Chàng về nhà ?” Đào Hoa sờ sờ đuôi tóc còn ẩm ướt của Tần Phong, “Chàng còn ở nhà tắm rửa, còn tìm cả bộ y phục mới may cho mặc nữa .”
“Phải,” Tần Phong nắm tay Đào Hoa rời khỏi sạp hàng nhỏ, giải thích, “Bộ đồ mặc từ chiến trường về quá bẩn, tổng thể cứ thế mà tìm nàng .”
Tần Phong thắng trận trở về thiếu tay cũng thiếu chân, Đào Hoa đến nỗi khép miệng:
“Vậy thì thể đợi ở nhà mà, cùng khác đến xem tướng quân thắng trận về, nghĩ lỡ cũng ở trong đội ngũ, nên mới đến đợi, kết quả đợi , vốn định dạo một vòng về, thật sắp về .”
Tần Phong kiên nhẫn Đào Hoa xong, đợi nàng hết, liền cúi đầu nàng :
“ chờ nổi nữa, tắm rửa sạch sẽ bộ y phục mới nàng may cho, nhưng trong nhà nàng, ngay cả ch.ó cũng , nhớ nàng , nhớ nàng nhiều.”
Bị Tần Phong , mắt Đào Hoa bỗng như hạt cát bay , cổ họng cũng nghèn nghẹn.
“Mấy ngày nay cũng lo lắng cho , nhưng cuối cùng cũng trở về. Ta ôm thật chặt, nhưng ở đây đông quá, là chúng mau về nhà .”
“Được,” cúi đầu tiểu nương tử đang ôm chặt cánh tay , trong mắt Tần Phong tràn đầy yêu thương, “Ta cũng ôm nàng thật chặt. cần về nhà ngay, dù cũng đến cổng thành , là dẫn nàng ngoài xem một chút.”
Đào Hoa ngẩng đầu lên, trong lòng chút hướng tới: “Có là nơi từng ở ?”
“ . Dẫn nàng dạo một vòng, chúng sẽ về nhà.”
“Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-ga-cho-ga-dan-ong-tho-kech-noi-nui-rung-ba-ngay-da-bi-sung-thanh-bao-boi/chuong-130.html.]
Mèo con Kute
Đào Hoa lúc đầu vẫn phản ứng kịp, đợi đến khi Tần Phong bế lên ngựa, nàng mới hậu tri hậu giác hỏi:
“Chàng về nhà là chỉ Bạch Vân thôn của chúng ?”
“Phải.” Nhân lúc tiểu nương tử đầu , Tần Phong cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng một cái.
Hai cưỡi ngựa, nhanh khỏi thành.
Chạy về phía Tây mười mấy dặm đường, địa hình ngày càng rộng mở, đường cũng còn , Tần Phong liền còn điều khiển ngựa nữa, để mặc nó tự do chậm rãi về phía .
Đào Hoa Tần Phong ôm trong lòng, ngả , bộ trọng lượng đều tựa .
Dãy núi trùng điệp và thảo nguyên rộng lớn ở đằng xa là cảnh sắc nàng từng thấy bao giờ.
Có thể cùng yêu tự do dạo bước giữa trời đất rộng lớn như , Đào Hoa cảm thấy vô cùng may mắn.
“Ta thật sự may mắn bao,” Đào Hoa kìm bộc bạch tâm tư với Tần Phong, “ thể kết thành phu thê với .”
Tần Phong cúi tiểu thê tử trong lòng, cúi đầu hôn nàng.
Họ đuổi theo mặt trời mãi về phía Tây, mãi, cảnh vật mắt bỗng nhiên đổi.
Thảm cỏ xanh tươi bỗng biến thành một biển hoa.
Những bông hoa đỏ, tím, cam , đều là những loài mà Đào Hoa từng thấy qua.
Nàng Tần Phong đỡ xuống ngựa, vui vẻ luồn lách giữa những bụi hoa, giống hệt một con bướm tìm hương.
Thấy nàng vui vẻ như , Tần Phong đưa nàng xa như là đúng đắn.
Đợi đến khi nàng ôm một bó hoa chạy tới mặt Tần Phong, Tần Phong vươn tay khẽ cài, đầu nàng tức thì đội thêm một vòng hoa ngũ sắc.
Nàng cũng thấy dáng vẻ Tần Phong đội vòng hoa, liền tháo vòng hoa xuống định đội lên đầu .
Tần Phong cho nàng nghịch ngợm, nắm lấy vòng eo thon thả của nàng, bế nàng lên ôm nàng xoay vòng tại chỗ.
Dưới ánh hoàng hôn, tiếng của trong trẻo, tiếng của nàng như chuông bạc, tưởng chừng như thần tiên quyến lữ cũng chỉ đến thế mà thôi.