“Các cứ , sẽ ngay.”
Tần Phong tuy hiểu rõ Hạ Phương Hoa lắm, nhưng hiểu tiểu tức phụ của .
Tiểu tức phụ quen với Hạ Phương Hoa, hơn nữa tâm tư nàng tinh tế, dễ suy nghĩ nhiều.
Bây giờ cũng Hạ Phương Hoa những gì, chỉ sợ tiểu tức phụ trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái.
Trở về tự một câu cũng chỉ là vài bước chân, nhất định về.
Hạ Tuấn thấy thái độ kiên quyết, liền níu kéo nữa, chỉ giục nhanh về nhanh.
Khi Tần Phong về đến sân nhỏ nhà , Đào Hoa đang tức giận chọc chọc bát cơm.
Thấy tiểu tức phụ má phồng lên như một con sóc nhỏ, Tần Phong quả thật nhịn mà khẽ một tiếng, bởi vì tiểu tức phụ quá đáng yêu.
Chàng nóng lòng sải bước về phía tiểu tức phụ: “Ai chọc giận Đào Hoa nhà , miệng thể treo cả bình dầu kìa.”
Đào Hoa vốn đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên thấy tiếng Tần Phong, nàng giật .
Mèo con Kute
“Sao về ?”
Đợi khi hồn , nàng bĩu môi : “Chẳng và các vô vàn chuyện để ? Một chân bước ngưỡng cửa mà còn chịu , thì cứ qua nhà bên cạnh ăn cơm , bên cạnh rượu ngon thịt hầu hạ , vui vẻ bao.”
Lời của nàng dâu nhỏ đậm mùi ghen tuông, khiến Tần Phong cũng bật .
Tuy nhiên, thấy sắc mặt nàng dâu nhỏ , Tần Phong liền thu nụ .
Chàng khẽ thở dài, bước đến xuống cạnh nàng dâu nhỏ, đó vươn cánh tay dài, trực tiếp ôm nàng dâu nhỏ đặt lên đùi .
Chàng vòng tay ôm chặt Đào Hoa từ phía , trầm giọng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-ga-cho-ga-dan-ong-tho-kech-noi-nui-rung-ba-ngay-da-bi-sung-thanh-bao-boi/chuong-112.html.]
“Trời đất chứng giám, gặp nàng bao. Hôm nay ở trấn bán thỏ, thấy mấy con thỏ là kìm mà nghĩ đến nàng, suýt chút nữa còn tính sai sổ sách.
Trên đường , ngay cả một ngụm nước cũng kịp uống, ba bước thành hai bước chạy, chỉ nhanh chóng về nhà gặp nàng. Ai ngờ về đến cửa nhà thằng nhóc Hạ Tuấn kéo .”
“Thật ?” Kỳ thực, khoảnh khắc Tần Phong trở về, lòng Đào Hoa nhẹ nhõm phân nửa. Vừa nàng cố tình những lời ghen tuông cũng chỉ là dỗi thôi.
Tần Phong xoa xoa cánh tay Đào Hoa: “Đương nhiên là thật . Một xa nhà mà lòng vương vấn thê tử của thì còn giả dối ?”
Đào Hoa đầu Tần Phong: “Ta là hỏi vẫn nhịn khát uống nước là thật ? Từ trấn về nhà đường xa như , cũng tìm chỗ nào uống nước ?”
6. "Ừm," Tần Phong cúi đầu nàng dâu nhỏ, "Vội vã đường, nào để ý ."
“Đồ ngốc nghếch!” Đào Hoa trừng mắt phu quân , “Buông ! Ta rót nước cho uống!”
“Không buông.” Tần Phong siết chặt vòng tay hơn, “Muội của Hạ Tuấn do sai đến, chẳng gì cả, là Hạ Tuấn bảo nàng tới đó.”
“Thật ?” Đào Hoa lập tức thẳng , “Ta mà. nàng với rằng khách đến nhà nàng là sinh tử cùng đây, đây thật ?”
“Ừm, đúng là như .” Tần Phong , nghiêng đầu nàng dâu nhỏ, “Vậy lát nữa thể qua đó hàn huyên chút chuyện cũ với họ ? Đã lâu gặp .”
“Đương nhiên là , chỉ cần đừng mà một lời nào là .” Đào Hoa nhích , đổi tư thế đối mặt với Tần Phong.
Nàng dang hai tay ôm lấy cổ Tần Phong, nghiêm túc :
“Đó đều là những giao tình sinh tử với , từ khắp phương trời xa xôi mà đến. Hay là tối nay gọi họ đến nhà chúng dùng bữa . Nhà họ Hạ mời chúng , nhà chúng mời thì mặt mũi chẳng còn ?”
Tần Phong , trong lòng khỏi ấm áp.
Ánh mắt nàng dâu nhỏ tràn đầy sự cưng chiều: “Biết đây, nàng chỗ nào cũng nghĩ cho , chẳng càng yêu thương nàng hơn ?”