Sau Khi Từ Hôn, Đại Lão Cưng Như Bảo Vật - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-12-20 15:47:55
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì , Nguyễn Tuyển Hề nhanh chóng bước tới, như dâng bảo vật mà đưa túi bánh ngọt tinh tế mặt .
" mua bánh ngọt bù cho ."
Sau bữa ăn với Tư Tư, cô và trợ lý ngang qua một tiệm bánh ngọt nổi tiếng. Nhìn dòng xếp hàng dài, cô bỗng nghĩ đến Phó Dư Ngạn.
Ít ai rằng, đàn ông trông vẻ lạnh lùng xa cách, luôn nghiêm nghị và uy quyền , thực giống cô ở một điểm – cả hai đều thích bánh ngàn lớp vị Earl Grey.
Mỗi năm đến sinh nhật, đều đặt bánh với hương vị .
Để xin , cô chút thành ý. Vì thế, cô cầm hộp bánh đưa tới mặt , chỉ thiếu nước đích đút cho ăn thôi.
Ánh mắt của Phó Dư Ngạn quét qua giữa cô và chiếc bánh, cuối cùng dừng gương mặt cô.
" ở ?"
Giọng lạnh nhạt, vô cùng hợp với dáng vẻ của một "đại lão".
Nguyễn Tuyển Hề nghẹn lời. Người đàn ông thật sự dừng đúng lúc, rõ ràng cô hạ sẵn cầu thang, còn chịu bước xuống.
nghĩ , với Phó Dư Ngạn, cho dù trải t.h.ả.m đỏ dẫn đường, cũng quyền xuống.
Huống chi, cô khởi đầu bằng lời xin , giờ thêm vài câu nịnh nọt thì ?
Cô khẽ hắng giọng, mở to đôi mắt ngây thơ như nai tơ , nhẹ nhàng : " nên như ."
Hừ, đàn ông! Cô chỉ sự thật rằng sẽ chẳng bao giờ Hà Tư Vân, mà để bụng đến thế ?
"Sau còn dám mấy chuyện mạo hiểm như ?"
Thấy cô ngoan ngoãn hiếm , cơn giận trong lòng Phó Dư Ngạn tiêu tan phần lớn. thể dễ dàng tha thứ cho hành vi tự đưa nguy hiểm của cô, khiến cô thật sự nhận sai lầm.
Nguyễn Tuyển Hề ngẩn đó lắc đầu: "Không, . lúc nào cũng xui xẻo thế."
Nói đúng hơn, Hà Tư Vân lúc nào cũng gặp nguy hiểm như .
Vả , dù xảy chuyện, cũng đến lượt cô tay nữa. Cô cảnh báo Giang Chỉ mà.
" cam đoan, tuyệt đối sẽ những chuyện lượng sức nữa. Còn cả lời hôm qua, tất cả đều là do ăn suy nghĩ. Anh đừng giận nữa, ?"
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, mềm mại, đến mức chính cô cũng nhận .
Ban đầu, cô chỉ nhanh chóng khép chuyện hôm qua. đến câu " ", âm cuối bất giác kéo dài, như thể đang nũng với .
Phó Dư Ngạn khẽ nhướn mày, cô chăm chú.
Cô cạnh , ôm chiếc bánh ngàn lớp trong tay, đôi mắt long lanh vô tội ngước lên , đôi môi đỏ nhạt ánh lên sắc hồng mềm mại.
Cơn giận trong lòng phút chốc tan biến như làn khói.
Phải , đang giận cô gì?
Bấy lâu nay, mỗi gặp chuyện liên quan đến Giang Chỉ, cô luôn hành động bồng bột, hấp tấp như .
Anh đã rõ điều đó từ lâu mà.
Vậy để cảm xúc tồi tệ của lan tràn kiểm soát?
Anh gì, chỉ lẳng lặng nhận lấy hộp bánh từ tay cô.
"Loại ngon lắm, xếp hàng lâu mới mua đấy."
Nguyễn Tuyển Hề vội đưa thìa tới, giọng nói đầy tự hào, như chứng minh thành ý của .
Phó Dư Ngạn động đến, ánh mắt hướng xuống chân cô, gương mặt lập tức tối sầm.
"Chân còn đang thương mà cũng xếp hàng?"
Thật là bừa bãi, chẳng trân trọng bản gì cả.
Cô bé yếu ớt ngày xưa, chỉ cần vấp ngã trầy da thôi mãi ngừng. Vậy mà bây giờ, chân thương nặng như thế, cô vẫn thể thản nhiên ngơ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-dai-lao-cung-nhu-bao-vat/chuong-21.html.]
Anh thích vẻ ngoài cố gắng tỏ mạnh mẽ của cô, cố tình phá vỡ lớp vỏ bọc kiên cường .
"Đến lúc nhiễm trùng, để sẹo thì ?"
Các cô gái đều thích cái , dù vết sẹo ở lòng bàn chân nữa cũng ai .
Quả nhiên, Nguyễn Tuyển Hề dọa đến sợ, ánh mắt lập tức trở lo lắng:
"Hả? Thật sự nghiêm trọng ? Vậy đây?"
Phó Dư Ngạn chỉ chờ Nguyễn Tuyển Hề câu “ đây” này.
Đã là "Phó phu nhân " của thì tự nhiên sẽ dốc hết sức , tìm giải pháp nhất để bảo vệ cô.
Giải pháp của chính là: khi vết thương của cô lành , cô cần chạm đất, chuyện đều do .
Anh tự tay xả nước chuẩn cho cô tắm, đó bế cô phòng tắm. Trước khi khỏi phòng, quên dặn dò cô để chân thương chạm nước.
Đợi cô tắm xong và đồ, bế cô ngoài, nhẹ nhàng đặt xuống gương trang điểm đó từng chút một sấy khô tóc cho cô.
Trước khi ngủ, còn mang sữa ấm đến tận giường, đợi cô uống xong mới chịu yên tâm, thậm chí còn chắc chắn rằng cô đặt điện thoại xuống và ngoan ngoãn chui chăn.
Những sự chăm sóc “từng chút một” khiến Nguyễn Tuyển Hề cảm thấy ngượng ngùng ấm lòng.
Rõ ràng mới hôm qua hai còn tranh cãi gay gắt, mà hôm nay như gì xảy .
Chỉ vì cô mua một chiếc bánh ngàn lớp để xin mà sẵn sàng “bỏ qua thù hằn” để chăm sóc cô chu đáo đến . Chẳng là quá dễ dỗ dành ?
Trước khi ngủ, cô mơ màng nghĩ: Phó Dư Ngạn quả thật là ngoài lạnh trong nóng.
Bình thường luôn tỏ lạnh lùng, mỉa mai sắc bén khiến đều sợ hãi.
thực tế, chỉ cần yếu đuối một chút, vài câu nhẹ nhàng để dỗ , sẽ ngay lập tức trở nên dễ tính.
Nếu dễ dỗ như thì đây cô hà tất đối đầu với , tự chuốc lấy khổ sở chứ?
Tuy nhiên, dễ dỗ cũng hẳn là .
Dễ dàng dỗ thế , trách khi gặp kiểu con gái ngọt ngào, mềm yếu như Hà Tư Vân thì thể chống đỡ nổi.
Hừ, đàn ông!
Cô trở , khi chìm giấc ngủ, hai chữ vụt qua tâm trí cô biến mất.
Trong thư phòng, Phó Dư Ngạn nhận cuộc gọi từ Trần Hà.
“Boss, cảnh sát thông báo nghi phạm bắt và thú nhận bộ. Dây chuyền và khuyên tai của phu nhân đều tìm .”
Tối qua, khi cãi với Nguyễn Tuyển Hề, Phó Dư Ngạn ngủ ngay mà lập tức gọi cho Trần Hà.
Anh yêu cầu lực phối hợp với cảnh sát điều tra vụ án, nếu cần thiết thể sử dụng các biện pháp mạnh.
Nghe sự việc liên quan đến “phó phu nhân ” nên Trần Hà dám lơ là.
Cướp giật mà nhằm vợ của tổng tài tập đoàn Phó thị? Không là tự tìm đường c.h.ế.t ?
Với sự giúp đỡ lực từ phía họ, nghi phạm nhanh chóng bắt.
Không chỉ bắt, còn một nhóm phục kích, đ.á.n.h đập dã man khi cảnh sát tìm thấy.
Hắn thậm chí kịp rõ những kẻ đ.á.n.h , chỉ thể ngất vì đau đớn.
“Không cần lấy . Mua một bộ mới y hệt .”
Phó Dư Ngạn hỏi thêm về chi tiết vụ việc.
Hạng đó đáng để bận tâm nhưng trang sức của Nguyễn Tuyển Hề thì khác.
Đồ như chạm , chắc chắn thể giữ .