Sau khi trúng số, cô mang đầy vật tư xuyên về cổ đại làm ruộng - Chương 82: --- Ngoại truyện hai: Lý Khê Việt chân chính

Cập nhật lúc: 2025-10-27 07:36:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hé tấm vải trắng phủ , nghĩ chắc chắn c.h.ế.t và đến âm tào địa phủ, nếu thể thấy một thế giới kỳ lạ đến thế .

 

Ta c.h.ế.t vì đuối nước, giờ còn cảm giác ngạt thở nữa, chỉ là lưng và n.g.ự.c truyền đến cơn đau dữ dội.

 

Chuyện gì thế ? Người c.h.ế.t còn thể cảm thấy đau ?

 

Á!

 

Trời ơi, nó sống dậy !

 

Lão đại gia mặc đồ kỳ lạ lăn lộn bò chạy xa, ừm, chắc là lão đại gia, tuy mũi trở xuống đều vải trắng che khuất, giọng thì lẽ còn trẻ nữa.

 

Chuyện gì thế ? Quỷ sai ở âm gian đều như ?

 

Ta mò mẫm xuống giường, vịn giường từ từ đến cửa.

 

Hai bên cửa đều là lối trống , đỉnh đầu phát ánh sáng trắng, sáng như ban ngày.

 

Ta chút hoang mang , chỉ , quỷ sai ? Chẳng nên sắp xếp cho đầu thai ?

 

Vừa vài bước, cơn đau ở lưng khiến khó mà bước tiếp, trong mơ mơ màng màng, xa bỗng xuất hiện một đám mặc trường sam trắng.

 

Mau, ở đằng ! Cô , định đẩy cô tủ đông thì phát hiện cô sống dậy, dọa c.h.ế.t !

 

Là giọng của lão đại gia .

 

Ta đau đến choáng váng. Đám chạy đến xúm xít sờ soạng , nhưng sức chống cự.

 

Đâu là sống dậy, rõ ràng thở mạch đập, là một sống sờ sờ.

 

lúc cô đưa đến thì c.h.ế.t mà, chảy nhiều m.á.u như , cứng đơ .

 

Dao là đ.â.m từ phía , lẽ trúng xương sườn tổn thương tim, đau quá nên ngất lịm .

 

Đám đó nhao nhao , rõ, bởi vì trong đầu đột nhiên xuất hiện thêm những đoạn ký ức hỗn độn, đó là ký ức của một khác.

 

Thân thể đau đớn dữ dội, đầu óc cũng như nổ tung… Ta thể chịu đựng nổi, nhanh đau đến mức mất tri giác.

 

Lần nữa tỉnh , vẫn ở chiếc giường đó, khác biệt là là một trẻ tuổi, hơn nữa là một phụ nữ trẻ.

 

Đoạn ký ức tăng thêm trong đầu cho đây là y sinh, tức là đại phu ở chỗ chúng .

 

Ta cũng c.h.ế.t, mà là xuyên đến dị giới, mượn thể của nguyên chủ để sống từ cõi c.h.ế.t.

 

Ngươi đúng là một kỳ tích, rõ ràng khi đưa đến bệnh viện còn dấu hiệu sinh tồn, đều chuẩn đưa hỏa táng , ai ngờ còn thể sống sót chứ?

 

Vị y sinh cảm thán.

 

Ta nên gì, rụt rè đáp một tiếng.

 

Mỗi ngày ít y sinh hộ sĩ chạy đến xem , cái kỳ tích , thậm chí còn nhiều quan viên đến thăm hỏi và phóng viên phỏng vấn.

 

Trong thời gian đó, lấy điện thoại của nguyên chủ, dùng nhận diện khuôn mặt để mở khóa. Dựa ký ức mà sử dụng, từ chỗ thành thạo đến chỗ dùng chút nghiện.

 

Đây thật là một thế giới mỹ diệu.

 

Phỏng vấn càng ngày càng nhiều, chịu nổi sự quấy rầy, cũng sợ nhiều sẽ lộ tẩy, vết thương lưng khá hơn một chút là liền xuất viện.

 

Tốc độ của xe taxi khiến kinh ngạc, căn nhà của nguyên chủ hoành tráng đến mức trợn mắt há mồm, cánh cửa dùng ngón tay chìa khóa, căn phòng sáng sủa ấm cúng, ghế sô pha mềm mại thoải mái, chiếc giường rộng rãi xinh ... nước nóng lúc nào cũng sẵn và chiếc bếp chỉ cần nhẹ nhàng xoay một cái là lửa thể bốc lên...

 

Không điều nào khiến kinh ngạc, điều nào khiến vui mừng khôn xiết, gần như đến thiên đường.

 

Dần dần, thích nghi với cuộc sống ở thế giới . Từ từ dám chuyện với khác, cũng tìm một công việc lễ tân ở siêu thị lầu.

 

Nguyên chủ vài căn nhà, trong thẻ còn hơn bốn triệu tệ, đối với đây là một khoản tiền lớn, chỉ cần tiết kiệm mà dùng, thể sống .

 

Mọi thứ đều trở nên thuận buồm xuôi gió.

 

Cùng lúc đó, thường xuyên mơ thấy nguyên chủ sống ở thế giới ban đêm.

 

Nhìn nàng thành sinh con, nàng trừng phạt phụ đối với như một ngọn núi cao khó vượt, nàng ăn buôn bán dẫn dắt bằng hảo hữu sống cuộc sống ...

 

Hình ảnh rõ nét như một bộ phim HD.

 

Nàng hạnh phúc như , cũng bớt phần nào cảm giác tội khi chiếm giữ thể của nàng.

 

Theo nguyện vọng của nguyên chủ, về quê phá bỏ căn nhà cấp bốn ban đầu để xây một căn biệt thự nhỏ hoành tráng, cũng trùng tu phần mộ của bà ngoại nguyên chủ, thấy con đường trong làng hư hỏng lâu ngày, bỏ tiền lát một con đường nhựa mới.

 

Đã trải nghiệm máy bay thể bay hàng nghìn cây chỉ trong vài giờ, cũng thấy ngoại quốc tóc vàng mắt xanh tiếng Tây, ngắm phong cảnh nước ngoài khác biệt với quê hương...

 

Ta nghĩ còn gì hối tiếc nữa.

 

Lần nữa trở về thôn nhỏ nhà bà ngoại, trong làng một cán bộ thôn là sinh viên đại học nghiệp lâu, tên là Tạ Dương.

 

Hắn cao ráo gầy gò, mặc áo phông và quần đùi rộng thùng thình, khi sẽ lộ một chiếc răng khểnh nhỏ ở một bên.

 

Gặp thì miệng ngọt ngào gọi thúc thúc a di, thấy cũng sẽ ngọt ngào gọi là Lý Khê tỷ.

 

Lý Khê tỷ, tỷ ở thành phố XX ? Người trong làng nhờ mang cho tỷ ít trứng gà và rau hái ở vườn, tỷ ở sẽ mang đến cho tỷ. Trong điện thoại, giọng Tạ Dương trong trẻo dịu dàng.

 

Không cần , phiền phức lắm, cảm ơn các thúc thúc thẩm thẩm đó.

 

Tuy giúp làng sửa đường, nhưng quá nhiều giao thiệp với trong làng.

 

Vậy , họ nhất định giao tận tay tỷ, đây là tấm lòng của họ, Lý Khê tỷ, tỷ đừng khó mà.

 

Vậy

 

Chờ một lúc ở cổng tiểu khu, lẽ do khí mùa hè quá oi bức, khỏi cảm thấy bực bội khó chịu.

 

Lý Khê tỷ, tỷ đợi lâu chứ! Đệ xuống lấy đồ ngay đây, tỷ ở lầu mấy ? Có cần giúp tỷ mang lên ?

 

Tạ Dương thò đầu khỏi cửa xe chuyện với , thật sự rõ lắm, chỉ thấy nụ trong trẻo và chiếc răng khểnh nhỏ lộ ở khóe miệng bên trái của .

 

Khoảnh khắc , như tắm trong gió xuân. Ta nghĩ, thích cái trai nụ trong trẻo sảng khoái .

 

Tuy lớn hơn vài tuổi, nhưng ở thế giới , tình yêu chị em khá phổ biến.

 

Sau khi vượt qua rào cản trong lòng, liền tìm kiếm mạng cách theo đuổi các nhỏ tuổi hơn.

 

Nếu là , căn bản dám nghĩ ý niệm điên rồ đến .

 

May mắn , đợi kịp thực hiện hành động nào.

 

Sau đó, liên hệ với ngày càng nhiều, bỗng nhận rằng, thì chỉ một động lòng.

 

Tạ Dương gọi điện tới, rằng trong làng lão nhân mừng thọ chín mươi tuổi mời về ăn tiệc, còn bảo chuyện trực tiếp với .

 

Ta suy nghĩ một lát liền đồng ý.

 

Đầu dây bên , Tạ Dương tức thì kích động: Vậy... chờ nàng trở về...

 

Được thôi...

 

Gác điện thoại, xoắn xuýt như một sợi dây thừng giường.

 

Hắc hắc, thật sự hạnh phúc.

 

--- Ngoại truyện Thiết Đản Nhi (Một) ---

 

Trong Lạc Dương Thành, tấp nập, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Hai bên đường phố, các loại cửa hàng bày biện san sát, hàng hóa muôn màu muôn vẻ, đủ cả thứ.

 

Nơi đây, tu tiên giả và phàm nhân cùng chung sống, tạo nên một cảnh tượng độc đáo.

 

Trên đường phố, phàm nhân vội vã bôn ba vì cuộc sống, tu tiên giả ý khí phong phát, ngự kiếm phi hành. Bọn họ hoặc bận rộn mưu sinh, hoặc chuyên tâm tu luyện, mỗi một việc riêng.

 

Thỉnh thoảng vài linh thú qua, gây nên từng tràng kinh ngạc cho , nhưng chẳng ai vì thế mà hoảng loạn. Dù , đây là nơi tu tiên giả và phàm nhân cùng chung sống, đối với loại hiện tượng kỳ dị , ai nấy đều quá quen thuộc.

 

Tuy nhiên, ngay giữa đám đông tấp nập , bỗng nhiên vang lên một tiếng quát giận dữ: Mau! Bắt lấy con bạch hồ ! Kẻ nào bắt nó, bản công tử thưởng một ngàn hạ phẩm linh thạch!

 

Mọi nhao nhao dõi theo tiếng động, chỉ thấy một con bạch hồ tỏa linh quang đang lanh lẹ luồn lách.

 

Tốc độ của nó cực nhanh, chỉ trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt .

 

Hừ... Cút mau, để con súc sinh chạy mất ! Nếu bắt nó, nhất định sẽ lột da nó!

 

Chàng trai trẻ mặc một bộ pháp y thượng phẩm tức giận gào lên. Hắn phất tay, một luồng linh khí cường đại tuôn trào, đ.á.n.h văng tất cả những cản đường phía .

 

lúc , con bạch hồ sớm biến mất tăm.

 

Đáng c.h.ế.t...

 

Chàng trai nguyền rủa.

 

Người qua đường vô tội linh khí của va trọng thương ngã xuống đất, m.á.u nhuộm đỏ vạt áo ngực.

 

Hành nhân xung quanh thấy kinh hãi lùi mấy bước, sợ rằng tiếp theo ngã xuống đất chính là .

 

Người cả gan đến , dám ở Lạc Dương Thành lạm dụng thuật pháp tổn thương phàm nhân?

 

Cái ngươi hẳn là ? Đó là Tiêu Dật Vân, tử nhập thất của Thạch trưởng lão Phù Phong phái Chính Dương Tông đấy. Tuổi quá ba mươi là Trúc Cơ trung kỳ , đối với loại thiên chi kiêu tử , quy củ trong thành coi như tồn tại...

 

Vậy chỉ đành tự nhận xui xẻo thôi ?

 

Ai mà chẳng ? con hồ ly bắt đáng giá tới một ngàn hạ phẩm linh thạch ? Phải rằng một con huyễn thải mê mộng hồ trung giai cũng chỉ năm trăm linh thạch thôi đấy! Ước gì bắt con hồ ly đó!

 

Ngươi nghĩ thật đấy, Tiêu Dật Vân còn bắt , ngươi thể bắt ?

 

Người lời chặn họng, nửa ngày mới đáp: Ta chỉ nghĩ thôi cũng ...

 

Ha ha ha... Xung quanh truyền đến một tràng vang.

 

Xúi quẩy!

 

Con hồ ly tuy tu vi cao, nhưng trong cơ thể hiếm hoi một tia huyết mạch Cửu Vĩ Hồ. Dùng huyết thú của nó để chế phù sẽ tăng đáng kể tỷ lệ thành công.

 

Hắn nghiên cứu ảo phù ngũ phẩm lâu mà chẳng tiến bộ chút nào, khó khăn lắm mới gặp một con hồ ly huyết thống Cửu Vĩ Hồ để nó chạy thoát.

 

Tiêu Dật Vân thấy đuổi kịp hồ ly, bèn hung hăng trừng mắt đất một cái định rời .

 

Nào ngờ, con bạch hồ vốn biến mất đột nhiên xuất hiện, vòng quanh thương đất mấy vòng, chỗ ngửi ngửi, chỗ hít hít, cuối cùng dường như xác định điều gì đó, vui vẻ tiến lên dùng mũi hích mặt .

 

Hay lắm, con súc sinh nhỏ ngươi còn dám xuất hiện! Vậy thì đừng trách khách khí!

 

Tiêu Dật Vân lấy Ngự Thú Phù, niệm động khẩu quyết thu phục bạch hồ.

 

Dừng tay!

 

Một giọng nữ trong trẻo vang lên.

 

Bạch hồ cũng lộ vẻ khiêu khích Tiêu Dật Vân, phát tiếng chi chi chi như thể đang chế giễu .

 

Tiêu Dật Vân hừ lạnh một tiếng, tiếp tục phát động tấn công.

 

Nữ tử thấy ngừng , tức giận dâng trào, tâm niệm động, một đạo kiếm khí đen tím phá , thẳng tắp bổ về phía mặt Tiêu Dật Vân.

 

Đạo kiếm khí thế đến hung mãnh, Tiêu Dật Vân thể thu hồi Ngự Thú Phù, tâm ứng phó công kích của nữ tử, đổi thành các loại phù lục công kích mà ném như cần tiền.

Mèo con Kute

 

Tuy nhiên, Tiêu Dật Vân liên tục bại lui kiếm thế của nữ tử, cho đến khi linh lực đủ để tiếp tục kích hoạt phù lục, đạo kiếm khí đen tím đ.á.n.h trúng, phun một ngụm lớn tinh huyết, còn sức phản kháng.

 

Nha đầu thối, ngươi là ai ?

 

Nữ tử thu hồi linh kiếm trong tay, ôm bạch hồ đặt lòng.

 

Lười biếng đáp: Ta mặc kệ ngươi là ai, dám dòm ngó vật chủ, cho dù náo đến chỗ chưởng môn, cũng chẳng sợ ngươi!

 

Ngươi hãy nhớ kỹ, chính là tử Trúc Vô Ưu trướng Xuất Vân Chân Quân, tố cáo thì đừng tìm nhầm !

 

Nàng thần sắc ngạo nghễ, chẳng hề đặt Tiêu Dật Vân mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trung-so-co-mang-day-vat-tu-xuyen-ve-co-dai-lam-ruong/chuong-82-ngoai-truyen-hai-ly-khe-viet-chan-chinh.html.]

 

Chúc Vô Ưu? Sư phụ của nàng là Xuất Vân Chân Quân, Nguyên Anh Chân Quân trẻ tuổi nhất của Chính Dương Tông đó! Vậy thì quả thật cần sợ tên công tử bột Tiêu Dật Vân .

 

Hắc, cái ngươi chứ gì, Chúc Vô Ưu còn là thiên tài tử Trúc Cơ trẻ tuổi nhất của Chính Dương Tông đấy, năm nay quá hai mươi hai, là Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong ! Là thật sự tu luyện mà lên, chứ ... ừm... do dùng đan d.ư.ợ.c mà .

 

Người dừng một chút, dùng ánh mắt hiệu, bên cạnh Tiêu Dật Vân liền lập tức hiểu ý.

 

Thế thì đúng là...

 

Bản đối thủ của Chúc Vô Ưu, so với sư phụ cũng bằng, Tiêu Dật Vân dù cam lòng cũng chỉ đành xám xịt bỏ chạy.

 

Người xung quanh thấy đương sự khỏi, chẳng còn gì để xem náo nhiệt nữa, cũng lượt tản .

 

Chi chi chi... chi chi chi...

 

Nhung Nhung kêu chỉ đất.

 

Ngươi ngươi thể quen ư?

 

Chúc Vô Ưu liếc một cái, phát hiện vết thương khá nặng, nếu chữa trị e rằng qua nổi hôm nay.

 

Từ gian trữ vật lấy một viên Hồi Xuân Đan cho uống.

 

Dược hiệu nhanh phát tác, phổi và tạng phủ chấn động của từ từ phục hồi như cũ.

 

Chi chi chi!

 

Chúc Thiết Đản yếu ớt mở mắt, một khuôn mặt lớn của bạch hồ đang ghé sát mắt , kêu chi chi chi, hiểu nó đang biểu đạt điều gì.

 

Lông hồ ly trắng như tuyết, đôi mắt tròn xoe ướt át chớp chớp, đáng yêu vô cùng.

 

Trong lúc mơ màng, nhớ hồi nhỏ cũng từng thấy một con hồ ly đáng yêu như , ở quê hương , ở Chúc Gia Thôn, ở nhà thúc Thanh Sơn.

 

Đáng tiếc, thể về nữa.

 

Ngươi chứ? Nhung Nhung nó nhận ngươi, ngươi là của Đại Hiển quốc ở Phàm giới ư?

 

Chúc Vô Ưu tò mò hỏi.

 

Nhung Nhung? Đây là Nhung Nhung! Ngươi... ngươi là ai, thím Khê Việt là gì của ngươi? Chúc Thiết Đản kích động .

 

Nữ tử và thím Khê Việt giống tới bảy tám phần, tiểu hồ ly cũng tên là Nhung Nhung, còn đến từ Đại Hiển quốc ở Phàm giới!

 

Lý Khê Việt là nương của , tên là Chúc Vô Ưu, ngươi cũng là Chúc Gia Thôn ?

 

Quả nhiên!

 

Ha ha ha... ha ha... Hai mươi mốt năm ! Cuối cùng cũng để chờ , trời xanh phụ mà! Ha ha ha...

 

Chúc Thiết Đản , nước mắt tuôn như suối, mặt , nước mắt ướt đẫm những vệt m.á.u khô cằn từ lâu, loang lổ rõ.

 

Dáng vẻ của chút điên loạn, Chúc Vô Ưu cũng quấy rầy .

 

Nàng đại khái đây là ai , trong những ngày ở Chúc Gia Thôn, tuy ít ai nhắc đến, nhưng nàng mơ hồ nhà ông nội thôn trưởng từng mất một đứa cháu trai.

 

Quả nhiên, đàn ông bình tĩnh : Ta là cháu trai Thiết Đản Nhi của Chúc Thành Công!

 

--- Ngoại truyện Thiết Đản Nhi (Hai) ---

 

Hai mươi mốt năm , Thiết Đản Nhi vẫn còn là một đứa trẻ bảy tám tuổi.

 

Hắn nhớ cha nghiêm khắc dặn dò ăn thức ăn lạ đưa, nhưng khi đàn ông trung niên đưa tới một chuỗi kẹo hồ lô trong suốt lấp lánh, vẫn nhịn .

 

Hắn mất tri giác từ lúc nào, khi tỉnh ở trong nhà một cặp vợ chồng con.

 

Ban đầu còn chạy trốn, nhưng bắt đ.á.n.h mấy thì cũng dám chạy nữa.

 

Từ đó về , ở trong nhà cặp vợ chồng đóng vai một đứa con trai ngoan ngoãn, giặt giũ nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh, xuống đồng việc, chẳng gì là .

 

Mãi đến hai năm , cặp vợ chồng cuối cùng cũng sinh con của chính , còn cần đến nữa, liền bán cho bọn buôn .

 

Lang bạt trải qua vài trao tay, cuối cùng một lão đạo sĩ mua về.

 

Chúc Thiết Đản vốn nghĩ cuộc sống phiêu bạt của từ đây thể kết thúc, thì hiện thực giáng cho một đòn nặng nề hơn.

 

Lão đạo sĩ cũng chút thiên phú tu luyện, từ một cuốn cổ tịch sự tồn tại của tu tiên giới, bèn một lòng tìm giới môn để đến tu tiên giới.

 

Vận khí của tồi, cuối cùng khi gần c.h.ế.t già tìm thấy giới môn.

 

những cơn hư phong bão xuất hiện định kỳ trong giới môn cản trở bước chân đến tu tiên giới.

 

Bất đắc dĩ, đành mua mấy chục nô lệ để giúp chống phong bão.

 

Chúc Thiết Đản chính là một trong đó.

 

Sau khi bao nhiêu c.h.ế.t, cuối cùng cũng gần đến tu tiên giới.

 

Ai ngờ một đạo hư phong bão dữ dội hơn ập tới lão đạo sĩ, thành thạo kéo Chúc Thiết Đản chắn .

 

Khi cơn phong bão sắc bén như đao kiếm ập đến, Chúc Thiết Đản chỉ thể tuyệt vọng chờ c.h.ế.t, nào ngờ lúc đó trong giới môn xuất hiện những tu tiên giả khác, như thần binh từ trời giáng xuống g.i.ế.c c.h.ế.t lão đạo sĩ, cứu lấy những bọn .

 

Đáng tiếc nhanh rời , hề để ý đến thỉnh cầu về Phàm giới của bọn .

 

Chúc Thiết Đản bất đắc dĩ chỉ đành ở Lạc Dương Thành của tu tiên giới mà lập nghiệp.

 

Lạc Dương Thành tuy tiên phàm hỗn cư, nhưng phàm nhân cuối cùng vẫn là tầng lớp thấp kém nhất, huống hồ khi đó còn là một đứa trẻ.

 

Hắn dò hỏi tu tiên giả đưa phàm nhân qua giới môn một cần trả một vạn hạ phẩm linh thạch, thế là liền tranh giành đủ công việc dơ bẩn nặng nhọc, hai mươi mốt năm trôi qua, cũng chỉ kiếm hơn ba trăm hạ phẩm linh thạch.

 

Vốn tưởng đời chỉ đành c.h.ế.t già ở Lạc Dương Thành, ai ngờ để gặp con gái của thúc Thanh Sơn và thím Khê Việt!

 

Nghe còn là nhân vật tiếng tăm của Chính Dương Tông!

 

Vô Ưu! Ta cầu xin nàng, nàng đưa về Chúc Gia Thôn ! Ta sắp ba mươi ... nhớ cha , nhớ ông bà nội , cũng ông bà nội còn mất nữa...

 

Chúc Thiết Đản lóc t.h.ả.m thiết, ít vẫn còn vây xem cũng mà cảm thấy chua xót vô cùng.

 

Người bình thường bắt cóc còn khả năng về nhà, một phàm nhân bắt cóc từ Phàm giới đến tu tiên giới, nếu kỳ ngộ thì căn bản hy vọng trở về nhà.

 

Vô Ưu, cầu xin nàng! Ta linh thạch đều đưa cho nàng... Ta đủ... nhưng còn cách nào khác !

 

Ta cần linh thạch của , Thiết Đản ca, đưa về nhà!

 

Chúc Vô Ưu nỗi buồn của lây nhiễm, cũng nhị thúc của nàng khi bắt cóc rời nhà tuyệt vọng như .

 

Hơn nữa nàng cũng rời nhà mười một năm , nay Trúc Cơ thành tựu, cũng nên về thăm nom một chút.

 

Thật ? Đa tạ... Đa tạ nàng Vô Ưu! Ta... lạy nàng một cái!

 

Chúc Thiết Đản kích động khấu đầu với Chúc Vô Ưu, nào ngờ dùng hết sức lực cũng thể cúi xuống .

 

Thiết Đản , cần khách khí. Ta vốn dĩ định trở về Phàm giới một chuyến, chẳng qua là duyên gặp gỡ mà thôi. Huynh hãy thu xếp đồ đạc, xem ai cần cáo biệt , ngày mai giờ , chúng hãy hội hợp tại đây.

 

Nói đoạn, Chúc Vô Ưu tiện tay triệu hồi phi kiếm, ngự rời .

 

Cần… cáo biệt … Chúc Thiết Đản lẩm bẩm.

 

Y trở về chỗ ở, gọi là chỗ ở thì cũng chỉ là một căn lều tranh mà thôi.

 

Thiết Đản , về ư? Ta giữ phần cơm cho , ăn hãy ngoài việc nhé!

 

Hương Thảo đem đến cho y một chén cháo, loãng đến mức thể thấy bóng , nhưng tỏa hương thơm mê hoặc lòng .

 

Đây là Linh Mễ ? Chúc Thiết Đản hỏi, y từng thấy khi việc vặt trong thương hội.

 

Thiết Đản mà nhận ! Linh điền của Thành chủ phủ bội thu lớn, bọn những kẻ việc cũng thể nhặt nhạnh linh cốc rơi vãi trong ruộng, mang về thu dọn cẩn thận cũng thể ăn một bữa. Huynh tuy thể tu luyện thành công, nhưng ăn chắc chắn sẽ cường kiện thể!

 

Hương Thảo phấn khích , trong lời , động tác lớn, lộ vết thương màu tím sẫm mu bàn tay, che giấu nhưng kịp.

 

Chúc Thiết Đản kéo tay nàng, nhíu mày hỏi: Chuyện ?

 

Hương Thảo rụt tay , vô tư : Ôi dào, gì to tát . Linh cốc mà, ai cũng thì chỉ thể giành giật thôi. Người đông quá khó tránh khỏi thương một chút, vài ngày là lành thôi!

 

Chúc Thiết Đản siết chặt hai nắm đấm, thần sắc đau đớn.

 

Thiết Đản , ? Ta mà…

 

Hương Thảo! Ta , về nhà! Thiết Đản vô cùng rối bời, nhưng vẫn mở miệng thổ lộ với Hương Thảo.

 

Hương Thảo hiểu: Về nhà ư? Đây chẳng nhà của ? Huynh định về ? Ta mặc kệ, sẽ đó, đừng hòng bỏ !

 

Ta về Phàm giới , Hương Thảo, đừng ngốc nữa, là phàm nhân, linh căn, thể tu luyện. Chúng cùng đường.

 

Y xong, cả hai chìm im lặng thật lâu.

 

Hương Thảo, ngày mai sẽ , … bảo trọng!

 

Chúc Thiết Đản cuối cùng nhận lấy chén cháo linh mễ , đóng cửa căn lều tranh , như trút bỏ bộ sức lực, y khuỵu xuống đất, che mặt nức nở.

 

Hương Thảo bên ngoài cửa ngây lâu, cuối cùng bưng chén cháo linh mễ đó trở về căn nhà tranh kế bên.

 

Ngày hôm , Chúc Thiết Đản thu dọn hai bộ quần áo rách nát, từ ván giường cẩn thận lấy một cái hộp gỗ. Bên trong là bộ tích lũy của y trong hai mươi mốt năm qua, ba trăm năm mươi sáu khối hạ phẩm linh thạch.

 

Cửa nhà kế bên đóng, y chần chừ lâu, cửa xem thì thấy bên trong ai.

 

Y nên thở phào nhẹ nhõm cảm thấy tiếc nuối, đặt cái hộp đựng linh thạch lên bàn, đóng cửa lặng lẽ rời .

 

Cuối cùng cũng canh đúng giờ đến nơi hẹn, Chúc Vô Ưu đợi y ở đó.

 

Đã xử lý xong hết ư? Vậy thì thôi!

 

Được!

 

Chúc Thiết Đản miệng thì đáp ứng, nhưng ngừng đầu về hướng đến.

 

Huynh đang đợi ai ? Chúc Vô Ưu thấy y lòng bất an, hiểu hỏi.

 

Không đợi ai cả! Chúng thôi! Chúc Thiết Đản dứt khoát hạ quyết tâm, chuẩn bước giới môn.

 

Ai ngờ đúng lúc , một tiếng nữ trong trẻo, du dương truyền đến: Thiết Đản ! Huynh đợi với! Thiết Đản !

 

Hương Thảo!

 

Chúc Thiết Đản kinh ngạc Hương Thảo đang chạy vội đến.

 

Tiền bối!... Hương Thảo thở hổn hển hành lễ với Chúc Vô Ưu, đầu, giận dỗi với Chúc Thiết Đản: Ai cần linh thạch của chứ! Sao một tiếng bỏ ? Hơn nữa, còn hỏi , cùng chứ!

 

Hương Thảo… Chúc Thiết Đản nàng, trong lòng chua xót vui mừng, nhưng y thể lỡ dở nàng.

 

Nếu theo đến Phàm giới, với tư chất của , e là sẽ thể tu luyện nữa.

 

Tư chất của ở Tu Tiên giới cũng chẳng gì đáng để tu luyện, cả đời cũng hy vọng Trúc Cơ, chi bằng theo đến Phàm giới, sống kiếp !

 

Hương Thảo…

 

Thiết Đản !

 

Chúc Vô Ưu hai đầy tình cảm , lặng lẽ mỉm .

 

Ta thấy cốt linh năm nay hai mươi tuổi, Luyện Khí tầng một. Dù tư chất kém một chút, nhưng tu tiên chỉ dựa tư chất. Nếu tâm tính kiên định, Trúc Cơ cũng hy vọng. Hương Thảo cô nương, nghĩ kỹ ?

 

Hương Thảo kiên định gật đầu. Nàng từ nhỏ cô khổ nơi nương tựa, khi suýt đ.á.n.h c.h.ế.t vì một khối linh thạch, chính Thiết Đản đưa nàng đến y quán chữa trị vết thương, cứu mạng nàng. Cũng tiêu hết linh thạch y tích lũy .

 

Những năm qua họ nương tựa mà sống, dù từng x.é to.ạc lớp giấy cửa sổ , nhưng cả hai đều hiểu rõ tấm lòng của đối phương.

 

Đằng nào tu tiên cũng vô vọng, một phen tiêu d.a.o nơi nhân thế?

 

Thấy hai đạt sự đồng thuận, Chúc Vô Ưu liền dùng linh lực bao phủ lấy hai , dứt khoát bước giới môn đang bão tố tàn phá.

 

Chúc Gia Thôn! Chúng trở về !

Loading...