Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 737

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:28:52
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plRyu7d5c

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy đàn ông nghỉ ngơi giữa trời đất, chỉ dựng một chiếc lều duy nhất cho Mạnh Thiến Thiến, Bán Hạ và Đàn Nhi nghỉ ngơi.

Cùng là ba chung một chiếc lều, nhưng cảm giác khác biệt.

Đàn Nhi chui lòng Mạnh Thiến Thiến, đầu vùi hõm cổ nàng, cẩn thận đè lên bụng nàng, nhưng nhịn đặt tay lên đó, cảm nhận sự cử động của em bé.

Bán Hạ đang khâu vá ánh sáng của một viên minh châu lớn.

Trong đoàn , chỉ nàng là giỏi kim chỉ nữ công. Lăn lộn sa mạc, quần áo tất nhiên sẽ lúc rách.

Mạnh Lãng là rách nhiều nhất.

Đành thôi, ai bảo gánh vác đồ đạc.

Sau khi khâu xong, nàng đầu , thấy Mạnh Thiến Thiến vẫn ngủ, đang nàng với ánh mắt dịu dàng bình lặng.

Lòng nàng bỗng chạm, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu thư? Có vì nến quá sáng, khiến tiểu thư ngủ ?"

Mạnh Thiến Thiến khẽ lắc đầu, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh .

Bán Hạ hiểu ý, do dự một chút cũng xuống cạnh Mạnh Thiến Thiến.

"Tiểu thư."

Nàng khẽ gọi.

Mạnh Thiến Thiến xoa xoa đỉnh đầu nàng: "Sợ lắm ?"

Không hỏi thì thôi, hỏi, mắt Bán Hạ lập tức đỏ ngầu.

"Tiểu tỳ... tiểu tỳ từng xa tiểu thư lâu như ... Tiểu tỳ mở mắt... thấy tiểu thư biến mất... tiểu tỳ..."

Nàng , nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào nên lời.

Tuy nàng lớn hơn Đàn Nhi vài tuổi, bình thường trông vẻ trầm hơn Đàn Nhi, nhưng về mặt đối phó với nguy hiểm giang hồ, nàng bằng Đàn Nhi kinh nghiệm.

Nàng thực sự sợ hãi, cũng tự trách bản đến c.h.ế.t, ân hận vì ngủ quá say mà phát hiện tiểu thư biến mất.

Mạnh Thiến Thiến nhẹ: "Bán Hạ của , như , đừng buồn, cũng đừng tự trách nữa."

"Tiểu thư—"

Bán Hạ lao lòng nàng, hết những cảm xúc tích tụ bao ngày qua.

Bên ngoài lều.

Mấy đàn ông quây quần bên đống lửa để sưởi ấm.

Tiếng nức nở kìm nén của Bán Hạ vang rõ trong tai mỗi .

Không ai câu nào.

Uất Tử Xuyên bên lặng lẽ lau cây cung.

Ánh mắt Mạnh Lãng liếc qua mặt Lục Nguyên, Thìn Long và Tỵ Xà: "Người tìm về , chẳng nên vui ? Sao mấy ủ rũ thế , định ném nàng trở ?"

Thìn Long: "Không cái đầu nữa thì thể chặt xuống chén rượu."

Mạnh Lãng hậm hực ngậm miệng.

Sau khi dỗ dành Bán Hạ, đợi nàng cũng chìm giấc mộng, Mạnh Thiến Thiến vén rèm bước khỏi lều.

"Ồ, đều ngủ cả ."

Nàng tới.

Thìn Long dịch sang một bên.

Mạnh Thiến Thiến xuống giữa và Lục Nguyên.

Đêm sa mạc lạnh như đông giá.

Lục Nguyên nắm lấy tay nàng trong lòng bàn tay, ân cần sưởi ấm cho nàng.

Thìn Long chặt cái móng vuốt của Lục Nguyên.

Tỵ Xà lên tiếng: "Chỉ còn đầy ba mươi dặm nữa là thể khỏi nơi ."

Mạnh Thiến Thiến : "Đó là chuyện mà, nhưng, trông nặng nề thế, chẳng lẽ đoạn đường ba mươi dặm sắp tới khó lắm ?"

Tỵ Xà nhặt một cành khô, vẽ một bản đồ cát: "Đây là vị trí của chúng , về phía tây hai mươi dặm là Cổ Phụng Trấn, qua Cổ Phụng Trấn thêm mười dặm nữa là thể khỏi sa mạc."

Mạnh Lãng há hốc mồm: "Trên sa mạc tiểu trấn?"

Mạnh Thiến Thiến cũng bất ngờ.

"Là một tử trấn."

Tỵ Xà .

Câu , Mạnh Lãng giật nảy .

Tỵ Xà: "Cổ Phụng Trấn là tiểu trấn duy nhất sa mạc, sở hữu nguồn nước và một ốc đảo nhỏ, là con đường tất yếu dẫn đến Lưu Ly đảo, từng cũng phồn hoa qua, nhưng chỉ trong một đêm, trong trấn hiểu nhiễm một loại bệnh kỳ lạ, ngay cả những thương nhân và lữ khách tạm trú trong trấn cũng thoát khỏi, tất cả đều c.h.ế.t trong trấn."

"Vì ai sống sót chạy thoát, nên sự diệt vong của Cổ Phụng Trấn mãi là một bí ẩn."

"Khoan , nơi đó từng là chỗ phồn hoa, chẳng lẽ... còn sót ít vàng ?"

Mạnh Lãng xoa xoa tay, vẻ mặt hăm hở.

Tỵ Xà : "Ngươi đầu tiên nghĩ như , nhưng, những kẻ đến Cổ Phụng Trấn tìm vàng đều c.h.ế.t hết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-737.html.]

Mạnh Lãng ấp úng: "C.h.ế.t... c.h.ế.t thế nào?"

Tỵ Xà: "Bị oan hồn của Cổ Phụng Trấn g.i.ế.c c.h.ế.t."

Mạnh Lãng trốn lưng Thìn Long.

Mạnh Thiến Thiến hỏi: "Chúng chỉ ngang qua đó, khởi tâm tham, kinh động khuất, lẽ nào thể bình an vô sự ?"

Tỵ Xà: "Cô Lưu Ly đảo dần dần biệt lập với thế gian ?"

Mạnh Thiến Thiến: "Chẳng lẽ... là vì Cổ Phụng Trấn?"

Tỵ Xà ngừng một chút: "Không hẳn, nhưng cũng chiếm một nửa nguyên nhân. Tóm , Cổ Phụng Trấn nguy hiểm trùng trùng, xông đó là chín c.h.ế.t một sinh, chúng cẩn thận."

Mạnh Thiến Thiến nhẹ: "Có thể khiến ngươi câu 'chín c.h.ế.t một sinh', xem Cổ Phụng Trấn quả thực chút môn đạo."

Mỗi đều thứ khiến khiếp sợ, Thìn Long ở Tây Thành sẽ trở nên thận trọng hơn, nhưng đến sa mạc trở nên mạnh dạn và thoải mái.

Tỵ Xà là duy nhất trong nhóm từng Cổ Phụng Trấn, hiểu rõ sự nguy hiểm của việc xuyên qua nó, nên so với cũng thêm vài phần cẩn trọng.

Điều là, Cổ Phụng Trấn bây giờ e rằng còn nguy hiểm hơn nhiều.

quyết tâm đến Lưu Ly đảo, cũng cần thiết lung lay sĩ khí.

"Sợ ?"

Lục Nguyên hỏi.

Mạnh Thiến Thiến lắc đầu: "Ta sợ, còn ngươi?"

Lục Nguyên khẽ : "Ta sợ đủ kích thích."

Mạnh Thiến Thiến: "..."

Nói là , nhưng sáng sớm hôm khi lên đường, Lục Nguyên mang một vẻ mặt nghiêm túc.

Hắn nắm tay Mạnh Thiến Thiến: "Một lúc nữa theo sát , đừng buông tay."

Mạnh Thiến Thiến: "Ừ."

Nghĩ đến điều gì, nàng đầu với Mạnh Lãng đang lạc đà: "Bảo vệ Bán Hạ."

Mạnh Lãng vẫy tay: "Biết ."

Bán Hạ: "Tiểu thư..."

Nàng thực chút hổ thẹn, trong đoàn chỉ nàng là võ công, nàng sợ sẽ liên lụy .

Mạnh Thiến Thiến với Bán Hạ: "Chúng cần em mà."

Đàn Nhi : " , Bán Hạ, em, đến cơm nóng cũng mà ăn!"

Nói xong, nàng quên trừng mắt Mạnh Lãng, "Nấu cơm sống, hại đau bụng!"

Mạnh Lãng: "Lỗi tại ? Ta nhắc cơm chín ! Chính ngươi cứ hấp tấp ăn!"

"Bán Hạ nấu thì chín, ngươi nấu chín?"

"Ta... đầu nấu cơm đó!"

"Hừ! Đồ gà mờ!"

"Ta là gà!"

Hai cãi .

Tâm trạng Bán Hạ cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.

Sa mạc khó , lạc đà bước chậm.

Mặc dù chỉ hai mươi dặm, nhưng từ sáng sớm đến chiều tối mới tới nơi.

Thời tiết bắt đầu trở lạnh đột ngột.

Đàn Nhi ôm cánh tay, run rẩy lưng lạc đà: "Lạnh c.h.ế.t ! Lạnh c.h.ế.t ..."

Bán Hạ vội vàng mở bọc lấy áo choàng dày cho .

"Áo của tiểu thư, của Đàn Nhi, của cô gia..."

Nàng lượt phát cho .

Câu " cần nàng" của Mạnh Thiến Thiến tuyệt đối lời khách sáo.

Chính vì nàng, suốt chặng đường, mấy họ từng mặc một ngày áo rách, từng đói một bữa, cũng để thất lạc đồ đạc.

Vân Vũ

Nàng sắp xếp việc ăn mặc ở của tất cả chỉn chu ngăn nắp.

Ai bảo chỉ Mạnh Thiến Thiến trưởng thành?

Nàng cũng từ một bạn chơi nhỏ, trưởng thành thành một nữ quản sự thể đảm đương việc.

Mọi mặc áo choàng, về phía tiểu trấn gió cát bào mòn mặt.

Nó tựa như tòa thành lầu đổ nát, cũng như con thú khổng lồ rút cạn sức sống, trong màn đêm nửa tối nửa sáng, dang chiếc miệng lớn như vực thẳm.

Mạnh Lãng: "Đáng sợ quá."

Uất Tử Xuyên: "Ừ, chút âm trầm."

Mạnh Thiến Thiến ngẩng đầu, nhỏ bé tựa như con kiến chân thú lớn.

Nàng chút sợ hãi, sắc mặt bình tĩnh, kiên quyết bước tiểu trấn.

Loading...