Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 725: Là Cha!
Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:28:39
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đám mây đen kịt như khối sắt nặng nề, đè nặng lên đỉnh thành.
Tất cả đều cảm thấy một áp lực như hình thù rõ rệt, lồng n.g.ự.c bồn chồn, sắp sửa nghẹt thở.
Mũi tên của Mạnh Thiến Thiến rời dây cung, tựa như búa vụt tắt, xé toang dài đằng đẵng trong đêm tối, với tốc độ nhanh khôn lường, xuyên thủng lớp giấy dán cửa sổ căn phòng, b.ắ.n trúng bóng sừng sững bất động .
Rầm!
Bóng đó đổ ập xuống, phát tiếng nặng nề, đục ngắc.
Mạnh Lãng trợn to mắt: "Thành công ?"
Ngọc Thành Lâu cũng giật kinh hãi.
Đan Thừa, tên Đại Vu sư , thực sự Dần Hổ vệ b.ắ.n trúng một mũi tên?
Nghĩ tới thủ đoạn của Vu sư, bản năng cúi đầu, sờ sờ n.g.ự.c , kiểm tra xem thương tổn nào chuyển di tới .
May mắn là bản .
Hắn vội vàng Mạnh Lãng và Lục Nguyên, cả hai đều bình an vô sự.
Lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Thiến Thiến... dường như thật sự phương pháp đối phó với Vu sư.
Dù nàng thế nào, nhưng những bí mật và chỗ thần kỳ nàng, hề kém cạnh A Y Mộc Lan.
Nếu là ngày , tuyệt đối thể đem một tiểu hài đầu so sánh với Lâu Lan vương phi.
Nàng thực sự chỉ là một tiểu thương nữ ?
Nàng rốt cuộc sư thừa từ ?
Quá nhiều, quá nhiều nghi hoặc lóe lên trong đầu, ngay cả Ngọc Thành Lâu cũng tự nhận , sự tò mò của với Mạnh Thiến Thiến vượt quá giới hạn của một giao dịch từ lâu.
Sau khi Mạnh Thiến Thiến b.ắ.n xong mũi tên đó, Ngọc Thành Lâu thoáng tưởng như suy nghĩ nhiều, kỳ thực cũng chỉ mới qua một cái chớp mắt.
Đợi đến khi nữa về phía Mạnh Thiến Thiến, nàng thi triển khinh công lao tới căn phòng .
Lục Nguyên đẩy cửa phòng nàng một bước.
Ầm!
Cánh cửa đập mạnh.
Ánh trăng như nước tràn xuống một góc.
Ánh tầm mắt là một cảnh tượng hoang tàn, vội vã.
Lục Nguyên giơ tay hiệu cho Mạnh Thiến Thiến, hiệu nàng đợi một chút.
Hắn bước tới, cúi xuống, kiểm tra t.h.i t.h.ể , với Mạnh Thiến Thiến: "Hình nhân bằng rơm."
Mạnh Lãng và Ngọc Thành Lâu theo sát phía , tới cửa thấy câu khác gì sét đ.á.n.h ngang tai .
Hai hẹn mà cùng lộ vẻ chấn kinh, đồng thanh hỏi: "Hình nhân bằng rơm?"
Mạnh Thiến Thiến bước phòng, hình nhân bằng rơm đất mặc áo đen Vu sư giống như thật, trong mắt lóe lên một tia hàn quang.
Không thể nào.
Rõ ràng nàng cảm nhận khí tức của Vu sư.
Nàng xác định, là Đan Thừa.
Dù từng gặp mặt.
nàng chính là một loại trực giác.
Có lẽ, là bắt nguồn từ huyết mạch Vu nữ trong cơ thể nàng.
"Là kim thiền thoát xác."
Lục Nguyên , "Hắn từng ở trong phòng , bỏ trốn ."
Ngọc Thành Lâu hỏi: "Sao mà ?"
Không đợi Lục Nguyên giải thích, Mạnh Lãng vui : "Hắn là đầu lĩnh Cẩm Y vệ, Cẩm Y vệ gì ngươi hiểu chứ?"
Ngọc Thành Lâu đương nhiên hiểu.
Phán đoán của Lục Nguyên từng sai.
Bất kỳ dấu vết nhỏ nhặt nào trong mắt cũng thể trốn thoát.
Nhìn , đàn ông mạnh mẽ đáng sợ phương diện.
Lục Nguyên : "Tuy nhiên, ngươi thương."
Hắn chỉ một vết m.á.u nhỏ xíu khó thể nhận áo choàng Vu sư.
Nhãn cầu Mạnh Lãng suýt nữa lồi khỏi hốc mắt: "Không chứ, nhỏ hơn cả hạt gạo, cái cũng phát hiện ?"
Người rể tứ chi bất cần của , chẳng lẽ đôi mắt chó?!
Đương nhiên, dám miệng.
Từ Thìn Long, cũng học cách "tam kiểm kỳ khẩu" mặt Lục Nguyên.
Mạnh Thiến Thiến về phía Tỵ Xà và Thìn Long lưng Ngọc Thành Lâu và Mạnh Lãng, khí tức của hai quả nhiên đang dần trở nên định.
Xem Lục Nguyên suy đoán sai, nàng thương Đan Thừa.
Chỉ tiếc g.i.ế.c .
Để trốn thoát mất !
"Ừ... ứ..."
Từ phòng bên cạnh vang lên tiếng nức nở thấp thỏm của phụ nữ.
Ánh mắt Ngọc Thành Lâu run lên, vội vác Tỵ Xà sang phòng bên, theo tiếng nức nở tới tủ quần áo, mở cửa tủ : "A Yên!"
Trong tủ quần áo, một thiếu nữ diễm lệ như hoa như ngọc trói c.h.ặ.t t.a.y chân, bịt miệng, co ro trong góc một cách t.h.ả.m hại.
Mạnh Lãng tiến gần, hỏi: "Em gái ngươi?"
"Ừ!"
Ngọc Thành Lâu đặt Tỵ Xà xuống, ôm em gái ngoài, tháo bỏ trói buộc cho nàng.
"A !"
Ngọc Như Yên lao lòng , nức nở thổn thức.
Ngọc Thành Lâu ôm chặt lấy nàng, an ủi : "Không , , a tới cứu em ..."
"A ..."
Ngọc Như Yên sợ hãi nhẹ, đến mức thở .
Đợi nàng đủ, Ngọc Thành Lâu dẫn nàng tới mặt Mạnh Thiến Thiến, thỉnh cầu Mạnh Thiến Thiến bắt mạch cho nàng, xem nàng thương trúng độc .
"Vết thương nhẹ, hoảng sợ, đáng ngại."
Mạnh Thiến Thiến .
Ngọc Như Yên mục tiêu của A Y Mộc Lan, A Y Mộc Lan cần thiết hành hạ nàng.
Nghe lời Mạnh Thiến Thiến, trái tim Ngọc Thành Lâu treo suốt cả đêm rốt cuộc cũng trở về chỗ cũ.
Hắn nghiêm sắc mặt : "Dần Hổ vệ, ân tình , ghi nhận, ngày nếu cơ hội nhất định sẽ báo đáp!"
Mạnh Thiến Thiến gật đầu, với Ngọc Như Yên: "Sau khi bắt cóc, chuyện gì xảy , em còn nhớ ?"
Ngọc Như Yên bất an Ngọc Thành Lâu.
Ngọc Thành Lâu khẽ : "Dần Hổ vệ là bằng hữu của , em thể tin tưởng nàng, hết tất cả những gì em ."
Ngọc Như Yên lúc mới kể hết tất cả chuyện.
Thì , khi nàng thuộc hạ của A Y Mộc Lan bắt giữ, lập tức bịt mắt lên một chiếc xe ngựa.
Nàng đưa tới , chỉ là rời khỏi Lâu Lan.
Quanh co vài ngày, đợi nàng xuống xe ngựa, chính là quán trọ .
"Họ còn bắt hai đàn ông, một vác hộp kiếm lớn, một đôi mắt màu xanh."
"Là bọn họ?"
Mạnh Thiến Thiến chỉ Thìn Long và Tỵ Xà đang thẳng ghế thái sư, kim châm phong huyệt, bất động bất động.
Ngọc Như Yên lúc mới nhận trong phòng còn hai sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-725-la-cha.html.]
Nàng giật , khe khẽ thốt lên.
Sau đó nàng kỹ hai , yếu ớt gật đầu: "Là bọn họ."
Mạnh Thiến Thiến hỏi: "Trước bọn họ, còn nào khác mang tới chỗ ?"
Ngọc Như Yên lắc đầu: "Lúc đó em mới chộp cơ hội trốn thoát, chỉ nghĩ tới chuyện nhanh chóng rời , dám hỏi thăm kỹ càng. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn công dã tràng, phát hiện, thế là mới nhốt em tủ..."
Nói tới đây, nàng chợt nhớ điều gì, lông mày run lên, "A! Em nhớ , hình như... hình như bên cạnh em còn một !"
Mạnh Thiến Thiến nhíu mày: "Ai?"
Ngọc Như Yên hồi tưởng: "Em... lúc đó em nhốt trong tủ, bịt mắt, cái gì cũng thấy... nhưng em thấy ở tường ... ... đ.á.n.h hoa sắt..."
"Đánh hoa sắt..."
Mạnh Thiến Thiến nắm chặt tay.
Là Cha!
Tin tức của Ngọc Thành Lâu sai, cha quả nhiên tới chỗ .
Chỉ là, gặp Đan Thừa, Đan Thừa bắt ...
Đan Thừa quanh co trận thế lớn như , dụ bọn họ mắc câu, dùng thuật pháp khống chế trưởng và Tỵ Xà, mục đích nàng và Lục Nguyên.
Mà là Cha.
Đan Thừa tiên cố ý thông qua Ngọc Thành Lâu phóng tin tức, dụ trưởng và Tỵ Xa rơi bẫy, thông qua khống chế hai bọn họ để đối phó cha, từ đó bắt cha về.
Không ngờ kế hoạch phá vỡ, sự tình diễn theo dự liệu của .
, vì khống chế Lục Nguyên nửa canh giờ...
Không kim thiền thoát xác.
Là thanh đông kích tây!
Cha gặp nguy hiểm!
"Ta cứu !"
Lục Nguyên cũng đoán tầng , nắm lấy tay Mạnh Thiến Thiến, "Đợi ở đây."
Mạnh Thiến Thiến nghiêm sắc mặt: "Không, ngươi cần điều tức nửa canh giờ, thời khắc hiện tại tới, ngươi thể vận công cưỡng ép, Mạnh Lãng, trông chừng !"
Mạnh Lãng chỉ chính : "Ta?"
Lục Nguyên: "Hắn trông nổi."
"Vậy thì g.i.ế.c ."
"Không hai bọn ngươi, , ..."
Mạnh Lãng chống nạnh, "Mạng mạng ?"
Mạnh Thiến Thiến: "Ta thể mất thêm bất kỳ quan trọng nào nữa."
Lục Nguyên sâu đôi mắt nàng, chạm ngọn lửa nồng nhiệt và sự cuồn cuộn lớp bình tĩnh , trong lòng chấn động: "Được."
Mạnh Thiến Thiến vác đại cung, thi triển khinh công biến mất trong màn đêm.
Ngọc Thành Lâu bước chân.
Trong màn đêm vang lên âm thanh thoảng như như của Mạnh Thiến Thiến: "Không cho phép ai theo tới."
Ngọc Thành Lâu thở dài.
Ba đàn ông lớn, , mắt to mắt nhỏ.
Mạnh Lãng: "Điều tức , nàng dặn đó."
Lục Nguyên hừ lạnh một tiếng, xếp bằng tại chỗ.
Hắn rườm rà.
Đã đáp ứng , liền nhanh chóng hồi phục, để thể sớm tới trợ giúp nàng.
Mạnh Thiến Thiến huýt một tiếng còi.
Ưng săn vỗ cánh lượn vòng, ngậm lấy quần áo của Đan Thừa, ghi nhớ mùi của Đan Thừa, đưa thị lực cùng các giác quan khác lên đến cực hạn, oai phong lẫm liệt xông màn đêm.
Nó dẫn đường phía .
Mạnh Thiến Thiến sát theo sát .
Cát gió Tây thành, ào ạt đập mặt.
Nàng cảm thấy đau xót.
Vân Vũ
Nàng dừng , càng lúc càng tăng tốc độ.
Cha.
Cha thực sự tới gặp nàng.
Nhất định nàng tìm thấy cha.
Nàng thể để cha rơi tay Lâu Lan.
Nàng quá nhiều, quá nhiều lời với cha.
Nàng...
Trong đầu nàng tràn ngập cảm xúc khó thành lời, ngay cả khóe mắt cũng mang theo ẩm ướt.
"Quạ!"
Ưng săn lông chim dựng , bay qua ngăn cản Mạnh Thiến Thiến.
Bước chân Mạnh Thiến Thiến khựng .
Nàng dừng ở mép vực một chỗ.
Ưng săn đậu vách đá, một cánh chống nạnh, mắng c.h.ử.i vô cùng khó !
Làm cái gì ?
Tìm c.h.ế.t ?
Để thịt khô hẵng c.h.ế.t!
Mạnh Thiến Thiến vực sâu vô tận, thở hổn hển từng .
Bên chân nàng, là một chuỗi dấu chân lộn xộn.
Có , từng tới đây.
Có , trượt chân rơi xuống.
Nàng nhặt lên chiếc chuông gió han gỉ bên mép vực, vết m.á.u thấm đó.
"Hắn nắm lấy... nhưng nắm ..."
"Hắn rơi xuống ..."
Nàng quỳ đất, vuốt ve vết m.á.u đó, nắm chặt chiếc chuông gió han gỉ, nước mắt đau đớn trào .
"Ta tới muộn ..."
"Ta muộn một bước..."
Thân hình mảnh khảnh, run rẩy trong màn đêm đen kịt.
Ưng săn rủ đầu chim, bước những bước dài tiến tới nàng, khẽ khàng cọ cọ mu bàn tay nàng.
Mạnh Thiến Thiến thể tự chủ.
"Tại ... tại ... thể nhanh hơn một chút..."
Ưng săn: Người đàn bà ngu ngốc, ngươi thể nhanh hơn nữa ...
Mạnh Thiến Thiến nắm chặt chuông gió, góc cạnh gần như đ.â.m thủng lòng bàn tay nàng.
nỗi đau thể, bằng một phần vạn trong lòng.
Giọt nước mắt nóng hổi, rơi tõm xuống, như nước sắt thiêu đốt mu bàn tay nàng.
Ngay lúc , phía đột nhiên vang lên một giọng nam tử quen thuộc mà run rẩy:
"Tiểu Cửu..."