Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 348: Bảo Thư Tinh Quái

Cập nhật lúc: 2025-04-18 14:38:02
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2sAXzsRz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mạnh Thiến Thiến tạm thời chưa nghĩ ra cách nào hay, chỉ có thể từ từ suy nghĩ.

Bước đầu tiên lật đổ tướng quốc đã hoàn thành, vị "đệ nhất trụ cột" tự phụ của Đại Chu giờ đang bị giam trong ngục Bộ Hình.

Dù chưa định tội, nhưng cũng không thể thoát tội.

Nghĩ như vậy, Đô Đốc Phủ vẫn nắm thế chủ động.

Băng ba thước không phải một ngày lạnh, âm mưu mười mấy năm thậm chí mấy chục năm của tướng quốc không thể sụp đổ trong một đêm.

Nhưng không sao, nàng có kiên nhẫn.

Hắn lật một lá bài, nàng xé một lá, bài trong tay hắn rồi sẽ hết, không tin hắn không chết.

Mạnh Thiến Thiến đi xem Bảo Thư.

Tiểu gia hỏa đã không phải đứng tường nữa, chắc lại ngủ rồi.

Mạnh Thiến Thiến về chính phòng, quả nhiên, tiểu gia hỏa đang ngủ say sưa trên giường.

Đàn Nhi và Bạch Ngọc Vi ăn xong canh sen đi chơi rồi, Thanh Sương trông phòng.

Bán Hạ cũng mang cho nàng một bát canh sen.

Phiêu Vũ Miên Miên

Thanh Sương suy nghĩ một chút, nói: "Còn không? Uất Tử Xuyên đang trên mái nhà."

Bán Hạ: "...Cái này tôi không đưa lên được."

Thanh Sương bưng canh sen ra ngoài, gọi lên mái nhà: "Uất Tử Xuyên, đón này."

Mạnh Thiến Thiến đến bên giường, sờ sờ má tiểu gia hỏa.

Mềm mại, thật sự khiến lòng người tan chảy.

Bán Hạ ở ngoài cửa báo: "Tiểu thư, Hỉ Thước đến rồi."

"Tiểu thư."

Hỉ Thước vào phòng, thi lễ với Mạnh Thiến Thiến, thấy Bảo Thư đang ngủ say, lập tức hạ giọng, "Bảo Thư tiểu thư ngủ rồi sao?"

Mạnh Thiến Thiến nhẹ giọng: "Không sao, ngươi nói đi, có phải tằng tổ mẫu muốn gặp ta?"

Hỉ Thước cười nói: "Dạo này trong phủ bận, tiểu thư và cô gia lâu rồi không đi đánh bài với lão thái quân, bà buồn chán, sai nô tỳ đến hỏi, tối nay có đi đánh bài không? Nếu không đánh, có thể mua thêm mấy quyển tiểu thuyết không? Lần trước bị Bảo Thư tiểu thư xé rồi, tiểu thư mua mấy quyển, lão thái quân đã đọc xong, nói nếu tiểu thư bận, cứ sai Triệu Tứ đi mua."

Nghe đến đây, Mạnh Thiến Thiến đã hiểu: "Tằng tổ mẫu đã sai Triệu Tứ mua rồi phải không?"

Hỉ Thước cười gượng.

"Mua cái gì?"

Mạnh Thiến Thiến hỏi.

Hỉ Thước suy nghĩ, nói: "Mấy chuyện dân gian kỳ quái——Thiên sư bắt quỷ, án oan không đầu... chuyện tình chị dâu em chồng."

Nghe phía trước còn không quá đáng, nhưng chị dâu em chồng là chuyện gì thế?

Triệu Tứ kiếm đâu ra mấy thứ tiểu thuyết linh tinh này?

Không trách sau khi đọc sách của Triệu Tứ, lão thái quân luôn chê sách nàng mua không đủ kích thích.

Mạnh Thiến Thiến bất lực ôm trán: "Ta đi hiệu sách xem một chút."

Nàng vừa định đi, đột nhiên một bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm nắm lấy tay áo nàng.

Nàng cúi xuống nhìn, đối diện một đôi mắt to tròn long lanh.

Mạnh Thiến Thiến buồn cười: "Không giả vờ nữa sao?"

Mỗi lần Bảo Thư đứng tường, buồn ngủ sẽ được bế về phòng.

Mấy lần đầu thật sự buồn ngủ, sau này tinh ranh hơn, bắt đầu giả vờ ngủ để qua mặt.

Đúng là tiểu quỷ tinh ranh!

"Muốn đi cùng nương."

Bảo Thư chui vào lòng Mạnh Thiến Thiến.

Mạnh Thiến Thiến vừa giận vừa cười: "Con muốn đi chơi đúng không?"

Bảo Thư làm nũng: "Nương đi đâu, con đi đó."

Mạnh Thiến Thiến "ồ" một tiếng: "Ta không đi nữa."

Bảo Thư mặt mày ủ rũ.

Mạnh Thiến Thiến bật cười, chấm vào mũi nhỏ của con: "Dẫn con đi."

"Hô hô hô!"

Bảo Thư hào hứng trèo xuống giường.

Mạnh Thiến Thiến đến phòng Liễu Khuynh Vân: "Nương, con ra ngoài một chút, nương có muốn đi dạo không?"

Liễu Khuynh Vân thong thả nói: "Không, nương hẹn mấy vị phu nhân đánh bài rồi."

Mạnh Thiến Thiến giật mình: "Nương có bạn ở kinh thành rồi sao?"

Liễu Khuynh Vân mở một hộp kem dưỡng: "Chẳng phải vì con trai sao?"

Cả nhà đều góp sức lật đổ tướng quốc, nàng không thể để hai đứa nhỏ bên ngoài liều mạng.

Liễu Khuynh Vân tuy kiêu ngạo, nhưng nếu nàng hạ mình xuống nịnh nọt ai, không có ai nàng không lấy lòng được.

Mạnh Thiến Thiến khen: "Nương tốt quá, rõ ràng xinh đẹp như vậy, còn tài giỏi thế."

Liễu Khuynh Vân vẻ mặt kiêu ngạo: "Không thì sao sinh được đứa con trai ưu tú như vậy? Đi đâu thế?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-348-bao-thu-tinh-quai.html.]

Mạnh Thiến Thiến nói: "Mua mấy quyển sách."

Liễu Khuynh Vân đưa cho nàng một xấp ngân phiếu: "Tiêu hết rồi hãy về."

Mạnh Thiến Thiến cúi đầu: "Đa tạ nương!"

Mạnh Thiến Thiến cất ngân phiếu, hùng dũng rời phủ.

Vừa lên xe, phát hiện Đàn Nhi và Bạch Ngọc Vi cũng ở đó.

Bạch Ngọc Vi lập tức chỉ Đàn Nhi: "Nó muốn đi!"

Đàn Nhi khoanh tay: "Tau có kêu mày đi đâu!"

Bạch Ngọc Vi nói: "Mày đi được, sao tao không đi được?"

Đàn Nhi nói: "Tau đi với chị tau."

Bạch Ngọc Vi nói: "Nàng ấy còn là chị dâu tao nữa!"

Bảo Thư đi đến trước hai người, giơ tay nhỏ bịt miệng cả hai.

Đàn Nhi gỡ tay nhỏ của nó, nghiêm túc hỏi: "Bảo Châu Châu, mày làm gì thế?"

Bạch Ngọc Vi cũng nắm lấy tay nhỏ của nó: "Ừa, sao mày bịt miệng tao?"

Bảo Thư giọng ngọng ngọng: "Hai người ồn."

Bạch Ngọc Vi vừa định tranh luận, đột nhiên nhớ ra điều gì, kỳ quái nói: "Ấy——không phải mày đang đứng tường sao? Mày trốn ra ngoài, cô ta biết không?"

Đàn Nhi chợt hiểu: "Bảo Châu Châu, mày lại lười biếng!"

Bảo Thư ngây thơ chớp mắt, quay sang Bạch Ngọc Vi: "Cô cô, Đàn Nhi nói cô béo."

Bạch Ngọc Vi lập tức nổi giận, quát Đàn Nhi: "Tao béo? Tao có béo như mày không? Tao còn chưa nói mày lùn! Mười ba tuổi rồi mà chẳng cao lên tí nào!"

Đàn Nhi ghét nhất bị nói không cao lên, chống nạnh giận dữ: "Sao không cao? Tau cao rồi!"

"Không cao!"

"Có cao! Mày béo! Béo trắng béo trắng! Bạch Tiểu Béo!"

"Bạch Tiểu Béo là tên cúng cơm của cô ta!"

Bảo Thư gây chiến xong lặng lẽ ngồi xuống chiếu nhỏ của mình, thâm tàng công danh.

Mạnh Thiến Thiến: "Con đúng là tiểu quỷ tinh ranh, có tin ta mách bà nội không?"

Bảo Thư chớp mắt: "Tiền tiền của con, đều cho nương tiêu."

Mạnh Thiến Thiến: "..."

Mạnh Thiến Thiến đến phố chợ.

Lâu không đến, nơi đây lại thêm nhiều gương mặt lạ.

Hơn một nửa hàng quán nàng không quen.

Không may, hiệu sách đóng cửa, hỏi hàng xóm mới biết chủ tiệm có việc đi ra ngoài, không biết hôm nay có mở cửa lại không.

Buôn bán ở phố chợ vốn tùy hứng, không phải nói gặp may sao?

"Chị, đói quá."

Đàn Nhi xoa bụng nói.

Bạch Ngọc Vi chế giễu: "Vừa ăn canh sen xong, mày ăn hai bát đấy! Ăn nhiều không lớn!"

Đàn Nhi nhìn người Bạch Ngọc Vi: "Mày sẽ lớn đấy."

Bạch Ngọc Vi che bụng: "Tao... tao chỉ ăn thêm vài miếng thôi."

Nói thật, cũng tại đồ ăn Đô Đốc Phủ quá ngon, mặt nhỏ của Bạch Ngọc Vi đã thành mặt tròn.

"Tiểu muội không béo đâu, đừng lo, Đàn Nhi cũng cao lên rồi, áo đông phải may lại."

Mạnh Thiến Thiến công bằng tạm thời dập tắt cơn giận của hai người.

Mạnh Thiến Thiến nói: "Gần đây có quán dê nổi tiếng, nghe Tiểu Như nói dê hầm của họ rất ngon, chúng ta đi thử."

Mọi người đến quán dê.

Mạnh Thiến Thiến chọn một phòng riêng trên lầu.

Vừa ngồi xuống, Bảo Thư đòi đi tiểu.

Bạch Ngọc Vi lẩm bẩm: "Lúc nãy ở dưới sao không đi, trẻ con phiền phức thật!"

Đàn Nhi nói: "Mày mới phiền! Bảo Châu Châu! Đi!"

Đàn Nhi dắt Bảo Thư xuống lầu tìm nhà vệ sinh.

"Ở sân sau."

Tiểu nhị nói.

"Đâu?"

Đàn Nhi tìm mãi không thấy.

Bảo Thư không nhịn được nữa, nắm lấy một người đàn ông đi ngang qua: "Nhà vệ sinh, đi tiểu."

Người đàn ông đội nón, vành nón che khuất, chỉ lộ một chút mặt nạ bạc.

Hắn giơ tay đeo găng đen, chỉ về hướng đông.

Đàn Nhi nói: "Đa tạ đại hiệp! Bảo Châu Châu, đi nào!"

Bảo Thư được Đàn Nhi bế, ngoái lại nhìn người đàn ông đó.

Loading...