Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 9: Tôi sẽ giúp chị trông chứng anh Bùi
Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:06:04
Lượt xem: 133
Bùi Duật Sâm sắp xếp đồ đạc gọn gàng, lại liếc nhìn cô lần nữa.
Tống Ngôn nhìn anh ta, trong ánh mắt có chút phức tạp.
“Anh ra ngoài mua đồ.” Anh ta đổi chủ đề.
Tống Ngôn lấy lại tinh thần, vô thức kéo anh ta nói: "Anh đi đón Tiểu Bảo, anh tự mình nói với thằng bé là anh phải đi làm."
Tống Ngôn biết Tiểu Bảo không ghét Bùi Duật Sâm đến vậy, đứa trẻ này còn nhỏ, trong lòng cậu bé như một tấm gương sáng, biết rõ ai tốt với mình.
Bùi Duật Sâm đối xử tốt với cậu bé, cậu bé đương nhiên sẽ ghi nhớ điều đó.
Chỉ là đứa trẻ này từ nhỏ đã quen che giấu cảm xúc, không muốn để người ta nhìn ra.
Nhưng những món quà Bùi Duật Sâm tặng, cậu bé đều vô cùng nâng niu trân trọng.
Nếu như Bùi Duật Sâm không ép trai mình vào con đường c.h.ế.t vì người phụ nữ khác và những đứa trẻ kia giống như trong tiểu thuyết.
Tống Ngôn đương nhiên cũng không muốn hai bố con trở thành kẻ thù.
Mọi thứ cô từng trải qua đều bị đảo lộn sau khi cô trùng sinh.
Vậy những chuyện mình chỉ là trông thấy chứ không trải qua cũng chưa chắc đã là thật.
Tống Ngôn không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không bị mê hoặc vì diễn biến của cốt truyện.
Bùi Duật Sâm quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay quá gầy gò, mềm mại của Tống Ngôn.
Anh ta dừng lại một giây, đặt tay lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng nắm chặt, nói: “Anh biết rồi.”
“Em đi kiểm tra giúp anh xem còn thiếu thứ gì không.”
Tống Ngôn bị bàn tay to lớn thô ráp của anh ta giữ lại, mu bàn tay cô có chút nóng bừng. Khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô có chút không thích ứng được, muốn rút tay lại.
Bùi Duật Sâm không có nhiều đồ đạc, sau khi sắp xếp một túi hành lý nhỏ, trong tủ treo quần áo thực sự đã trống rỗng.
Căn phòng này trước đây là một phòng để đồ lặt vặt, không dùng tới, không có đồ đạc gì cả.
Chỉ có một cái giường nhỏ.
Ít đồ đạc, nhìn giống như trống rỗng, gọn gàng và sạch sẽ.
Đảo mắt một cái đã có thể nhìn thấy từ đầu đến cuối.
Tống Ngôn nhìn xem, lúc này trong lòng có một cảm giác khó tả.
Cô cảm thấy mình dường như có hơi hà khắc với người đàn ông này, khi trở về, anh ta luôn mua đồ về cho cả nhà, đưa tiền cho cô.
Bản thân lại chưa bao giờ mua một bộ quần áo hay giày dép gì cả.
Nếu không có cuốn tiểu thuyết đó, có lẽ cô đã không có chút oán hận nào đối với người đàn ông này.
Cho dù sức khỏe của mình không tốt, cô cũng chưa từng oán hận anh, trong những năm sống chung, mặc dù lãnh đạm, nhưng hai người vẫn luôn tôn trọng nhau.
Chỉ là sự xuất hiện của cuốn tiểu thuyết kia khiến cho thù hận che mờ hai mắt cô.
Giờ phút này, Tống Ngôn nghĩ, cho dù hai đứa trẻ đó có thực sự là con của Bùi Duật Sâm thì đối với cô cũng không quan trọng.
Ly hôn trong hòa bình, bản thân cô lấy được những thứ mình cần.
Cô cũng không muốn cả đời sống trong hận thù và ghen ghét .
Một lúc sau, Tiểu Bảo đeo cặp sách cúi đầu đi vào.
Tống Ngôn còn chưa kịp nói chuyện đã thấy cậu bé chạy vào phòng.
Nhìn thấy Bùi Duật Sâm đi theo phía sau, trong lòng cô đã hiểu.
Khuôn mặt anh ta nặng nề, mặc dù có chút bất lực, nhưng lại không thể làm gì được.
Dù sao anh ta không giỏi dỗ dành người khác, con trai tức giận, Bùi Duật Sâm cũng không biết nên nói gì.
Bùi Quý Xuyên đi theo phía sau, cậu bé đương nhiên là nghe thấy được, nhưng tình cảm của cậu bé dành cho Bùi Duật Sâm không giống với Tiểu Bảo, dù sao đó cũng là bố ruột của Tiểu Bảo, nếu so sánh, Bùi Quý Xuyên thích Tống Ngôn hơn.
Bùi Duật Sâm quá lạnh lùng, chỉ nói chuyện với anh ta thôi cũng đã khiến Bùi Quý Xuyên rất căng thẳng.
Mặc dù dì Tống lãnh đạm với cậu bé nhưng chưa bao giờ ngược đãi cậu ta về chuyện ăn ở.
Không biết tại sao, nhưng môi trường này khiến cậu bé cảm thấy rất an tâm.
Chuyện của em gái đã cho cậu bé biết, chỉ cần mình không đối đầu với Tiểu Bảo thì cuộc sống của cậu bé sẽ không gặp khó khăn gì.
Nhưng thấy Tiểu Bảo như vậy cũng thật đáng thương, khó khăn lắm bố mới trở về, chẳng được bao lâu bố lại rời đi.
Không giống như cậu bé, bởi vì không có bố, cho nên chưa từng chờ mong.
Tống Ngôn hỏi Bùi Duật Sâm: “Anh đã nói gì với Tiểu Bảo?”
Bùi Duật Sâm khựng lại một giây rồi nói: "Chỉ nói là anh phải đi làm, sau này sẽ không thể đón được đón thằng bé tan học nữa."
Khóe miệng Tống Ngôn giật giật.
“Anh không bảo anh phải đi đến chỗ nào à?”
Bùi Duật Sâm bị cô nói vậy thì cảm thấy xấu hổ: "Vẫn chưa kịp nói."
Anh ta còn chưa kịp nói xong thì Tiểu Bảo đã hất tay anh ra, cắm đầu chạy về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-9-toi-se-giup-chi-trong-chung-anh-bui.html.]
Xem ra là cậu bé vô cùng tức giận.
"Thôi bỏ đi, để em đi nói chuyện." Tống Ngôn thở dài, đi vào phòng.
Tiểu Bảo đang ngồi trên giường, trong tay cầm máy bay mô hình, vừa nghe thấy tiếng động, đã lập tức thu mô hình ra phía sau.
Có lẽ cậu bé nghĩ là Bùi Duật Sâm, nghiêng đầu sang một bên, không thèm nhìn.
Tống Ngôn cảm thấy buồn cười, gọi cậu một tiếng: "Tiểu Bảo."
Tiểu Bảo nghe thấy là giọng nói của Tống Ngôn, sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn thấy là Tống Ngôn, càng thêm đau lòng.
Người bố xấu xa vậy mà còn không đến dỗ dành cậu.
Cậu bé mím môi, gần như nức nở: "Mẹ ơi."
Tống Ngôn nhìn thấy hai mắt cậu bé đỏ hoe, đau lòng bước tới, xoa lên đầu nhỏ của cậu bé, hỏi: "Sao vậy? Con còn giận bố sao?"
Tiểu Bảo trầm mặc một lát, lắc đầu lại gật đầu một cái hỏi: "Có phải bố cũng giống như trước kia, đi rất lâu không trở lại."
Cậu bé chỉ vừa mới có bố, Thiết Trụ ghen tị bố cậu vừa cao ráo vừa đẹp trai.
Các bạn cùng lớp đều ghen tị với cậu bé.
Không còn ai dám mắng cậu nữa.
Nhưng cuộc sống như vậy không kéo dài được bao lâu thì bố đã chuẩn bị rời đi.
Cậu bé sẽ lại không có bố nữa.
Sau này mẹ sẽ lại bị bà nội xấu xa bắt nạt, cậu bé cũng không bao giờ có thể cưỡi ngựa lớn được nữa.
Tiểu Bảo cảm thấy chua xót.
"Tất nhiên là không phải rồi. Bố con chỉ đi làm việc ở thành phố bên cạnh thôi. Thỉnh thoảng khi có thời gian bố con vẫn có thể trở về.."
Tiểu Bảo sửng sốt một chút, sau đó cơ thể mới chậm rãi thả lỏng: “Vậy trước kia tại sao bố không trở về?”
"Bởi vì trước kia bố con ở một nơi rất xa không thể trở về, nhưng bây giờ thì khác."
"Con đừng giận bố con, bố con cũng không có cách nào khác, bố nhất định phải đi làm, bố phải kiếm tiền nuôi Tiểu Bảo."
"Con yên tâm, mặc dù bố con sắp rời đi nhưng bố vẫn sẽ tham gia hoạt động với con xong rồi mới đi.”
Buổi tối lúc ăn cơm, mặc dù Tiểu Bảo vẫn không nói chuyện với Bùi Duật Sâm nhưng trên khuôn mặt đã không còn vẻ tức giận nữa.
Mặc dù sau này bố không thể đón cậu bé tan học, cũng không thể dẫn cậu bé ra ngoài đi chơi.
Nhưng ít nhất bố sẽ không giống như trước kia, không trở về.
Tống Ngôn xoa đầu hắn, bảo cậu đi rửa tay rồi ăn cơm.
Mặc dù Bùi Duật Sâm sắp rời đi nhưng Tiểu Bảo vẫn rất mong chờ ngày hôm sau đến.
Bởi vì đây là lần đầu tiên cậu bé được tham gia các hoạt động của trường học.
Hơn nữa còn có bố mẹ đi cùng.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng của Tiểu Bảo phấn chấn hơn rất nhiều.
Từ sáng sớm không cần Tống Ngôn gọi, cậu bé đã thức dậy.
Khi xuất phát, cậu bé đi ở giữa, Bùi Duật Sâm nắm tay cậu, cậu cũng không tức giận.
Trước cổng khu nhà đã có rất nhiều đứa trẻ, Thiết Trụ đi theo thím Lý, bố mẹ cậu bé không có thời gian nên việc này giao cho thím Lý.
Nhìn thấy Tiểu Bảo được bố mẹ dắt tay đi, Thiết Trụ rất ghen tị.
Không biết có phải vì ở đây đông người, đã thu hút người buôn bán chạy tới không..
Không ít người đẩy xe đi tới.
Một đám trẻ con ngay lập tức bị mùi thơm thu hút.
Thiết Trụ thấy thế, lập tức lôi kéo Tiểu Bảo chạy qua đó.
Bùi Duật Sâm đi theo, Tống Ngôn muốn bảo anh đừng mua kẹo, nhưng nhìn thấy Tiểu Bảo vui vẻ, lời vừa ra tới miệng đã nuốt ngược trở lại.
Thôi bỏ đi, hôm nay được nghỉ ngơi, để cậu bé thả lỏng một lần.
Cô nhìn theo bóng lưng của Tiểu Bảo, khóe miệng vô thức nở ra một nụ cười dịu dàng.
"Chị dâu, chúc mừng chị."
Tống Ngôn sửng sốt một lát rồi quay người lại.
Đã nhìn thấy Chu Xảo dắt tay Bùi Điềm Điềm đi tới..
Cô ta nhìn cô, lộ ra nụ cười kỳ lạ.
“Chúc mừng cái gì?” Cô không hiểu lắm, hỏi lại.
"Đương nhiên là chúc mừng anh Bùi thành công gia nhập công ty."
Tống Ngôn dừng một chút, sau đó lại thấy cô ta mỉm cười nói: "Mặc dù khoảng cách có hơi xa, nhưng không sao, tôi sẽ giúp chị trông chứng anh Bùi."