Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 7: Phản công và bức thư bí ẩn
Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:04:27
Lượt xem: 168
Bùi Thanh Thanh nghẹn họng.
"Khụ khụ."
Người bên cạnh Vương Hà ho khan một tiếng: "Đồng chí Tống, chúng tôi là điều tra viên được cập trên phái xuống. Về vấn đề giữa đồng chí Vương và đồng chí, chúng tôi đã nhận được báo cáo, hy vọng đồng chí có thể hợp tác điều tra một chút."
Tống Ngôn dời ánh mắt, nhìn vẻ mặt Vương Hà kiêu ngạo và khinh thường, cô khẽ mỉm cười: "Đương nhiên."
"Còn có gì để điều tra nữa? Làm ra chuyện vô liêm sỉ sỉ như vậy, dù thế nào đi nữa, nhà họ Bùi chúng ta nhất định phải ly hôn với cô ta!"
Vương Diễm Mai nói.
"Đúng vậy, ly hôn. Anh trai tôi sẽ tuyệt đối không thể ở cùng một người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy."
Điều tra viên nhìn nhau rồi gật đầu: “Chuyện này phải được điều tra, nếu là sự thật, bên phái tiểu đoàn trưởng cũng đồng ý thì có thể ly hôn.”
Vương Diễm Mai lập tức vui mừng khôn xiết.
“Không thể chỉ ly hôn đơn giản như vậy được, còn phải đuổi cô ta ra khỏi nhà, nếu không sau này cô ta sẽ còn quyến rũ chồng nhà người khác.”
Vương Hà lạnh lùng nói.
"Cô nói đủ chưa? Tôi và Ngôn Ngôn không có quan hệ gì cả!" Trần Cường tức giận nói.
"Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, anh gọi cô ta thân mật như vậy. Thế nào, có phải thấy cô ta sắp ly hôn, anh cảm thấy đau lòng không?" Vương Hà nghe chồng nói chuyện giúp Tống Ngôn, lập tức nổi trận lôi đình.
Sắc mặt Trần Cường trở nên khó coi, nhưng lại không nói gì nữa.
Điều tra viên đưa mắt nhìn nhau, lại thấy người tụ tập xung quanh xem náo nhiệt càng lúc càng đông, liền đề nghị với Tống Ngôn: “Đồng chí Tống, vào nhà nói chuyện đi.”
Tống Ngôn nói: "Không cần, cứ nói ở đây đi."
Điều tra viên sửng sốt một chút, sau đó cũng không nhiều lời, chỉ hỏi: “Đồng chí Vương báo cáo rằng cô và chồng cô ấy đã lén lút gặp riêng nhau nhiều lần, thậm chí cô còn xin nghỉ phép để gặp riêng anh ta ở nhà, bị người khác nhìn thấy, chuyện này có thật không?"
"Xin nghỉ phép là thật." Tống Ngôn gật đầu.
"Nhưng gặp anh ta là giả."
"Cô còn nói dối, buổi sáng hôm nay còn có người nhìn thấy!"
"Ai nhìn thấy?" Tống Ngôn hỏi ngược lại.
Vương Hà nghẹn họng, chuyện này cũng là người khác truyền đến trong tai cô ta là có người nhìn thấy, nhưng cụ thể là ai nhìn thấy thì không nói.
Lúc đó trong đầu cô ta tràn ngập sự tức giận, làm sao để ý người đó là ai.
Lúc này trong lúc nhất thời không thể trả lời được.
"Tôi, tôi nhìn thấy!" Vương Diễm Mai đột nhiên lớn tiếng nói.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía bà ta.
Hoá ra là bị mẹ chồng bắt quả tang chẳng trách bà ta lại muốn vợ chồng con trai ly hôn.
Cũng đúng thôi, nếu thật sự nhìn thấy, ai có thể chịu đựng được loại chuyện này.
Tống Ngôn không những không giận mà còn cười: "Là mẹ tận mặt nhìn thấy con và Trần Cường ở cùng nhau sao?"
"Đương nhiên!" Vương Diễm Mai gần như không cần suy nghĩ trả lời ngay.
"Vậy xin hỏi một chút, mẹ nhìn thấy chúng ta ở cùng nhau lúc mấy giờ?" Tống Ngôn tiếp tục hỏi.
Vương Diễm Mai sửng sốt một chút, thấy mọi người đều đang nhìn mình, bà ta do dự nói: "Chắc là khoảng mười giờ, dù sao tôi cũng không nhớ rõ."
Tống Ngôn lại cười một tiếng, nhìn về phía Trần Cường: "Đồng chí Trần, anh chắc chắn sáng nay đã gặp tôi sao?”
Sắc mặt Trần Cường trở nên căng thẳng, có chút xấu hổ, nhưng vừa nghĩ tới cái gì đó, anh ta đột nhiên cúi đầu xuống, lập lờ nước đôi nói: "Việc này đều là lỗi của tôi, khiến cho mọi người hiểu lầm, giữa chúng tôi không có gì cả.”
Anh ta ngoài miệng thì nói không có gì nhưng lại khiến người ta tin chắc rằng hai người đã từng gặp nhau.
Nhưng Tống Ngôn lại có c.h.ế.t cũng không chịu thừa nhận.
Lúc này biểu cảm mọi người khi nhìn về phía Tống Ngôn cũng thay đổi.
Không ngờ bình thường cô có vẻ trung thự, yên phận như vậy, sau lưng lại là loại người này.
Thật sự khiến người ta phải xấu hổ thay.
Sắc mặt Vương Hà càng trở nên khó coi.
Cả người cũng run rẩy.
Tống Ngôn gật đầu, vẻ mặt ảo diệu nhìn về phía điều tra viên: "Đồng chí, tôi xin hỏi, nếu tôi chứng minh mình chưa từng gặp mặt anh ta, vậy chuyện bọn họ vu khống tôi có nên bị trừng phạt nặng không?"
"Ừm... điều đó là đương nhiên."
Dù sao đây cũng không phải là việc nhỏ, ồn ào lớn như vậy, cho dù Tống Ngôn không ly hôn, sau này cuộc sống của cô trong nhà họ Bùi cũng sẽ không được yên ổn, nếu bê bối này không được giải thích rõ ràng, thậm chí sẽ đi theo cô suốt cả cuộc đời, bị người ta mắng mỏ suốt đời.
Điều này cũng khá nghiêm trọng.
Chưa kể còn bị người ta báo cáo lên cấp trên.
Cho dù là lý do là gì thì cũng phải có kết quả.
Nghe nói như vậy, sắc mặt Trần Cường thay đổi một chút.
"Được rồi, hiện tại tôi có một yêu cầu, nếu tôi thật sự có quan hệ tình cảm với Trần Cường này, hôm nay tôi nhất định sẽ ly hôn với Bùi Duật Sâm, rời khỏi khu nhà không đem theo một xu của nhà họ Bùi, cũng không bao giờ bén mảng tới gần chỗ này nữa. Nhưng nếu chuyện này là giả, bọn họ nhất định phải trả giá đắt.”
Điều tra viên đưa mắt nhìn nhau.
"Cô muốn xử lý thế nào?"
“Vậy thì bọn họ chắc chắn cũng phải trả giá đắt giống như tôi. Tôi không quan tâm bọn họ có ly hôn hay không, nhưng đồng chí Trần là một quân nhân, lại cũng người khác làm ra loại hành vi vu khống một phụ nữ đã có gia đình không trong sạch ác độc như vậy, tại sao tôi phải ly hôn, bị đuổi đi, anh ta thì lại không xảy ra chuyện gì?”
"Tôi đề nghị bị xử phạt tương tự. Nếu anh ta thực sự vu khống thanh danh của tôi, phá hoại mối quan hệ của vợ chồng tôi, xem như là phá hoại hôn nhân quân sự, vậy quân đội cũng nên giáng chức hoặc loại bỏ anh ta để trừng phạt!"
Cô vừa nói lời này, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Bao gồm cả chính Trần Cường.
"Cô, cô nằm mơ! Cô đã làm chuyện vô liêm sỉ, tại sao chồng tôi lại bị cách chức?" Vương Hà trừng mắt chửi rủa.
Cô ta cực kỳ lo lắng, mặc dù chồng không yêu thương gì cô ta, quan hệ vợ chồng không hòa hợp nhưng cô ta ngàn vạn lần không muốn chức vụ của chồng mình xảy ra vấn đề gì.
Dù sao đó cũng là nguồn thu nhập nuôi sống cả gia đình.
Tống Ngôn nghe thấy lời này, cười một tiếng: “Đồng chí Vương, sao đồng chí lại tạt hết nước bẩn vào người khác vậy? Cô nói tôi làm ra chuyện vô liêm sỉ, còn không thèm nhìn xem chồng mình trông như thế nào. Với tướng mạo kia của anh ta, có thể xứng đáng để tôi làm chuyện vô liêm sỉ không? Tôi bị cận thị chứ tôi không mù.”
Nói xong, cô liếc nhìn sắc mặt tái xanh của Trần Cường: “Người có thể xấu xí, nhưng phải có suy nghĩ đẹp.. Tôi thừa nhận rất nhiều năm trước lúc còn học trung học, đúng là anh đã theo đuổi tôi, nhưng lúc đó tôi không thích anh, anh dựa vào cái gì mà cho rằng, bây giờ tôi sẽ để ý anh?”
"Hơn nữa, tại sao tôi bỏ qua Bùi Duật Sâm, người có tương lai xán lạn và vẻ ngoài đẹp trai gấp ngàn lần anh, lại đi làm chuyện không đứng đắn với anh ? Anh cho rằng tất cả mọi người đều mù mắt hết sao?"
"Trong mắt Vương Hà người tình biến thành Tây Thi, anh liền cho rằng bản thân mình rất quyến rũ sao?”
Mọi người không ngờ Tống Ngôn lại nói ra những lời ác độc như vậy, trong lúc nhất thời đều có chút xấu hổ.
Nhưng quả thực, những lời Tống Ngôn nói cũng không phải không có lý.
Ngoại trừ hoàn cảnh gia đình, Bùi Duật Sâm tốt hơn Trần Cường về mọi mặt.
Tống Ngôn không có lý do gì để dây dưa với anh ta.
Chẳng lẽ thật sự là trước đây anh ta theo đuổi Tống Ngôn, Tống Ngôn không thích anh ta, cho nên trong lòng ôm hận mới làm ra loại chuyện này sao?
Vậy thì chuyện này quá khủng khiếp.
Vương Diễm Mai thấy mọi người sửng sốt, lúc này lập tức sốt ruột, muốn ngay trong hôm nay ép cô phải ly hôn, đuổi cô ra khỏi nhà, nếu bỏ lỡ cơ hội này, lần sau sẽ không thể tìm được cơ hội tốt hơn.
Thế là bà ta bước lên phía trước nói: "Cô đừng nói sang chuyện khác, dù sao cũng là chính mắt tôi nhìn thấy, hiện tại cô nói cái gì đều vô dụng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-7-phan-cong-va-buc-thu-bi-an.html.]
"Cô nói cô không gặp anh ta, vậy nói cho tôi biết, ai có thể làm chứng cho cô?" Vương Diễm Mai hung tợn nhổ nước bọt nói: "Đồ sao chổi, cô thật vô liêm sỉ, đã có gia đình, còn làm ra chuyện không đứng đắn với người đàn ông khác, thật đúng là coi mình là tiên nữ, đàn ông không thể không ở bên cô được sao? Con trai tôi thích cô là may mắn tám đời của cô rồi, thế mà còn ăn cây táo rào cây sung, đến c.h.ế.t không chịu thừa nhận. Thế nào? Cô còn muốn dây dưa với con trai tôi sao? Đừng có nằm mơ!”
“Nếu tôi là cô, đã không có mặt mũi gặp người khác, sớm nhảy sông c.h.ế.t đi coi như xong..."
Bà ta nói xong lời này, chung quanh trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Mọi người xung quanh đều nhìn về một hướng nhất định.
Bùi Duật Sâm từ phía sau đám người bước vào, sắc mặt anh ta âm trầm khó coi. Lúc này Vương Diễm Mai mới ý thức được mình vừa nói gì, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh bà ta đã hùng hồn nói lớn: "Duật Sâm, con chưa biết con tiện nhân này làm gì sau lưng con…”
“Mẹ nói đủ chưa?” Bà ta còn chưa nói dứt lời, đã bị giọng nói của Bùi Duật Sâm cắt ngang: “
“Con sẽ không ly hôn với Ngôn Ngôn.”
"Cái gì, con điên rồi, con không nghe thấy sao? Cô ta ở cùng người đàn ông khác..."
“Cô ấy có tiếp xúc với người đàn ông khác hay không, con biết rõ hơn mẹ.”
Khi Bùi Duật Sâm đến, tất cả mọi người không dám nói gì nữa, kể cả mấy người Trần Cường, Vương Hà.
Trên khuôn mặt bọn họ mang theo mấy phần sợ hãi.
Ánh mắt lạnh lùng của anh ta quét qua đám người, cuối cùng rơi xuống trên người Trần Cường: “Sáng nay tôi và Ngôn Ngôn cùng nhau đi ra ngoài, mãi đến mười một giờ mới trở về, tôi thật sự không biết anh gặp cô ấy khi nào. "
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Vương Hà trừng to hai mắt: "Cái gì? Không thể nào, không phải bà ta tận mắt nhìn thấy sao?"
Cô ta đột nhiên nhìn về phía Vương Diễm Mai.
Sắc mặt Vương Diễm Mai cũng thay đổi, trong mắt bà ta nhanh chóng hiện lên vẻ chột dạ.
Bà ta chỉ biết Tống Ngôn không có ở nhà, nhưng lại không biết cô đi ra ngoài cùng ai.
Bà ta còn tưởng rằng Bùi Duật Sâm còn đang bận rộn giải quyết việc xuất ngũ.
Sắc mặt của điều tra viên cũng rất khó coi: "Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Bùi Duật Sâm bình tĩnh nói với mọi người chuyện sáng này mình và Tống Ngôn cùng nhau đi ra ngoài: "Ngôn Ngôn sau khi sinh con không được điều dưỡng tốt, cho nên tôi bảo cô ấy xin nghỉ phép, đưa cô ấy đến bệnh viện một chuyến để kiểm tra thể chất, giữa trưa mới trở về.”
Anh ta liếc nhìn Tống Ngôn.
Tống Ngôn thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô còn lo lắng người đàn ông sẽ nói ra chuyện bọn họ đi mua nhà.
Nếu anh ta thực sự nói ra, có lẽ Vương Diễm Mai sẽ lại gây ầm ĩ.
Xem ra người đàn ông này cũng biết mẹ của mình là loại đức hạnh gì.
Cô khẽ gật đầu với điều tra viên.
Sắc mặt điều tra viên âm trầm khó coi, nhìn về phía vợ chồng Vương Hà: "Hai người làm sao vậy!"
Vương Hà hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Không, không phải như vậy. Thật sự có người nhìn thấy, nói với tôi nên tôi mới hiểu lầm."
Nói xong, cô ta chợt nhận ra điều gì đó, có chút phẫn nộ nhìn về phía Tống Ngôn: "Cô ta không gặp chồng tôi, tại sao lại không giải thích? Đúng rồi, nhất định là cô ta cố ý!"
Tống Ngôn buồn cười nói: “Tôi nói tôi chưa từng gặp người đàn ông của cô, nhưng cô lại không tin, bây giờ lại trách tôi không giải thích, cô thật đúng là khó hầu hạ."
Mọi người đều không nói nên lời. Nếu đổi lại là người khác nói ở cùng Tống Ngôn, bọn họ còn có thể suy nghĩ nhiều, nhưng người đi cùng cô chính là Bùi Duật Sâm.
Bùi Duật Sâm cũng không thể tự lừa gạt, biến mình trở thành trò đùa như vậy phải không?
Sắc mặt Vương Hà lúc trắng lúc xanh: "Vậy mẹ chồng cô cũng nói là chính mắt nhìn thấy, lời bà ấy nói chẳng lẽ còn có thể là giả sao?"
Bùi Duật Sâm quay đầu nhìn về phía Vương Diễm Mai đang cảm thấy chột dạ, bình tĩnh nói: "Có đúng không? Mẹ đã tận mắt nhìn thấy sao?"
“Năm đó ở trong thư mẹ cũng nói với con như vậy, mẹ nói Ngôn Ngôn tiêu tiền như nước, số tiền con gửi về cô ấy đều dùng để trợ cấp cho gia đình bố mẹ đẻ, hại mẹ phải sống rất khổ sở.”
"Nhưng sự thật là mẹ đã lấy hết số tiền con gửi về, lại không quan tâm đến Ngôn Ngôn và Tiểu Bảo, dẫn đến cô ấy sinh con xong, cơ thể không được điều dưỡng để lại mầm bệnh, hiện tại mỗi ngày đều phải uống thuốc."
"Mẹ tự ý quyết định tặng không công việc của cô ấy cho người ngoài, khi Ngôn Ngôn đòi lại công việc, mẹ lại làm như không thấy, quay người còn nói cô ấy kết hôn năm năm chỉ ngồi không ở nhà không chịu đi kiếm tiền...”
"Bây giờ còn không có bằng chừng tìm người tới vu khống cô ấy ngoại tình với người đàn ông khác, ý đồ khiến cho con và cô ấy ly hôn.”
“Mẹ thực sự cho rằng con là kẻ ngốc, lần nào cũng để mẹ lừa gạt sao?”
“Con gọi mẹ là mẹ, không phải vì mẹ đối xử tốt với con mà là vì mẹ đã sinh ra con, nuôi dưỡng con, nhưng điều đó không có nghĩa là vợ con của con sẽ phải chịu đựng mẹ bắt nạt ngược đãi.”
Nói xong, anh ta nhìn về phía đám người còn đang sửng sốt: “Tôi hiểu rõ mẹ tôi hơn ai hết, hy vọng mọi người đừng hiểu lầm Tống Ngôn, cô ấy không làm gì sai, người sai là tôi. Trong những năm qua tôi không quan tâm để cô ấy bị bắt nạt, đương nhiên cũng hi vọng cấp trên có thể cho chúng tôi một lời giải thích công bằng về hành vi bắt nạt mà Tống Ngôn đã phải gánh chịu, để những kẻ vô cớ gây sự sẽ phải nhận sự trừng phạt xứng đáng."
Điều tra viên liên tục gật đầu, đáp: “Điều này là đương nhiên, chúng tôi sẽ không để vợ anh phải chịu thiệt thòi.”
Bùi Duật Sâm đã lập được nhiều chiến công ở quân khu phía Tây, còn bồi dưỡng rất nhiều nhân tài cho quân đội.
Quan hệ rộng khắp, tuyệt đối sẽ không thể chịu uất ức.
Ngày hôm nay cũng vì chuyện này có liên quan đến anh ta, cho nên cấp trên vừa nhận được báo cáo đã ngay lập tức tổ chức nhân viên đến điều tra.
Lúc này người ta đã nói rõ đây là bị người ta hãm hại, bọn họ đương nhiên không thể giả vờ như không nhìn thấy.
Hai người Vương Hà và Trần Cường đương nhiên bị dẫn đi.
Vốn dĩ bọn họ là tới gây sự với Tống Ngôn, muốn đuổi người đi.
Kết quả thì tốt rồi, phiền phức lại đổ xuống trên đầu mình.
Nếu đổi lại là người khác thì còn có thể vùng vẫy một chút, nhưng người kia lại là Bùi Duật Sâm.
Điều tra viên đã rời đi nhưng những người xung quanh vẫn còn ở lại xem náo nhiệt.
Nghe từ miệng Bùi Duật Sâm biết được Vương Diễm Mai đối xử với mẹ con Tống Ngôn như thế nào còn khiến người ta ngạc nhiên hơn so với nghe từ miệng Tống Ngôn.
Bọn họ biết rằng mối quan hệ giữa mẹ chồng con dâu của hai người này không tốt.
Nhưng không ngờ Vương Diễm Mai lại quá đáng đến vậy.
Trong lúc nhất thời ai nấy đều phẫn nộ, bàn tán ầm ĩ.
Không thể tin được, trong khu nhà lại có người ác độc như vậy.
Lúc này nhìn Tống Ngôn và Tiểu Bảo thật sự là quá đáng thương.
Lớp ngụy trang của Vương Diễm Mai bị con trai vạch trần, trần trụi ở trước mặt mọi người.
Bà ta ngây ngốc đứng ở đó, không thể tin được nhìn khuôn mặt lạnh lùng tuyệt tình của con trai mình.
Cả người bà ta run lên vì tức giận.
Anh ta, sao anh ta có thể nói năng lung tung như vậy trước mặt người ngoài?
Bà ta là mẹ ruột của anh mà!
Bùi Duật Sâm không còn muốn nhìn thấy vẻ mặt của bà ta nữa, anh ta đã sớm thất vọng cực độ đối với người mẹ này.
Nếu bà ta chỉ nhắm vào mình, Bùi Duật Sâm có thể mở một mắt nhắm một mắt.
Nhưng bà ta ngàn vạn lần không nên nhắm vào Ngôn Ngôn và Tiểu Bảo.
Anh ta nói xong, cũng không quan tâm người ngoài nghĩ thế nào, cũng bước tới kéo tay vợ con, nói: “Chúng ta vào nhà đi.”
Tống Ngôn "Ừ" một tiếng, cả gia đình bước vào nhà.
Bùi Quý Xuyên đứng ở cửa ra vào, ngơ ngác hồi lâu, lúc này mới ý thức được mình đang làm gì, nhấc chân đi vào theo.
Sau khi cánh cửa ngăn cách tiếng ồn bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của mấy người bọn họ.
Tống Ngôn rũ mắt xuống, không nói gì.
Bùi Duật Sâm nhìn cô một lúc lâu, khi anh ta đang định lên tiếng thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Cô giáo Tống, cô có thư của..."