Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 6: Đưa ra điều kiện

Cập nhật lúc: 2024-12-22 17:22:53
Lượt xem: 159

Bùi Duật Sâm dừng lại một chút.

“Em vẫn còn trách anh sao?”

Anh ta biết chính anh là người đã khiến cô chịu nỗi khổ này.

Mặc dù cô không hề nói một lời trách móc, nhưng từng câu từng chữ đều khiến anh ta ngạt thở.

Tống Ngôn không nói gì.

Bùi Duật Sâm trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Nếu có điều kiện nào có thể khiến em xoá bỏ oán hận thì em cứ nói ra. Chỉ cần anh có thể làm được, anh nhất định sẽ đồng ý với em."

Tống Ngôn rốt cuộc cũng nhìn về phía anh ta , nói: "Được."

Cô cầm bát đi vào bếp rửa sạch, nhìn Bùi Duật Sâm đi ra ngoài, Tống Ngôn cũng lấy đồ đi đến bệnh viện một chuyến.

Trong khu nhà.

Mấy cô gái mặc đồng phục học sinh cấp ba trở về.

Mấy nữ sinh kích động, hâm mộ hỏi Bùi Thanh Thanh: "Thanh Thanh, chị họ của cậu thực sự là sinh viên của một trường đại học danh tiếng sao, người nhà của cậu thật là quá lợi hại.”

Bùi Thanh Thanh hất cằm, trên khuôn mặt mang theo vẻ kiêu ngạo, đắc ý: "Đương nhiên, chị ấy đã đi làm tiếp viên hàng không ở sân bay. Các cậu biết đấy, tiếp viên hàng không tiền lương một tháng rất cao!”

Bùi Thanh Thanh nói: "Ước mơ của tôi sau này chính là trở thành tiếp viên hàng không giống như chị họ tôi!"

Cô ta và Chu Xảo quen nhau từ nhỏ, Chu Xảo đối xử với cô ta giống như em gái, mẹ cô ta cũng cho cô ta chơi cùng Chu Xảo.

Vì thế mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn tốt đẹp.

Hiện tại, Chu Xảo có tiền đồ, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, trở thành tiếp viên hàng không, nghe nói muốn làm tiếp viên hàng không thì phải có ngoại hình đẹp, khí chất xuất chúng.

Vì vậy Bùi Thanh Thanh thực sự rất muốn học hỏi từ Chu Xảo.

Lúc này, cô ta bắt đầu khoe khoang với mấy người bạn.

"Dựa vào cậu muốn làm tiếp viên hàng không sợ là không được đâu. Nghe nói tiếp viên hàng không cần phải có dáng người cao gầy, ngoại hình phải xinh đẹp.”

Mấy người kia nghe được lời nói này của cô ta, không khỏi chỉ vào mặt cô ta mà cười.

Bởi vì Bùi Thanh Thanh không được người trong nhà quản lý, cầm được tiền chính là chạy ra ngoài ăn uống thả cửa, hiện tại chẳng những mặt đầy mụn không mịn màng, người cũng rất béo.

Căn bản đừng mơ tới lên máy bay làm tiếp viên hàng không.

Bùi Thanh Thanh nghe được lời này, lập tức lo lắng: "Chuyện đó thì khác. Lần này tôi trở về, sẽ nhờ chị họ mua mỹ phẩm dưỡng da cho tôi.”

"Cậu có biết sữa dưỡng da Ngọc Lan không? Sữa dưỡng da Ngọc Lan của Hồng Kông có giá ba mươi lăm tệ một chai, dùng rất tốt, rất có tác dụng, tôi bôi hai lần là sẽ ổn thôi.”

"Có thật không? Đến lúc đó cậu chia cho bọn tôi dùng thử xem, nếu dùng tốt tôi cũng nói người nhà mua cho tôi."

Những học sinh nói chuyện với Bùi Thanh Thanh đều xuất thân từ những gia đình có điều kiện tốt trong khu nhà. Đối với Bùi Thanh Thanh mà nói, tiền lương một tháng của mẹ cô cũng không mua nổi một chai sữa dưỡng da Ngọc Lan, nhưng những gia đình khác lại có thể dễ dàng mua được.

Đây cũng chính là lý do khiến cô ta kết bạn với những cô gái này.

Vì thế cô ta lập tức sảng khoái đồng ý: “Được.”

Cô gái ở một bên lại hỏi: “À đúng rồi, chị dâu của cậu đâu? Tôi nhớ da chị ấy cũng rất đẹp, sao cậu không hỏi chị ấy xem dưỡng da thê snaof?”

"Cô ta?" Bùi Thanh Thanh lắc đầu: "Tôi sợ bây giờ cô ta đã biến thành một người xấu xí dị hợm rồi."

"Tại sao? Trước đây không phải chị ấy rất xinh đẹp sao?"

Bọn họ có mối quan hệ tốt với Bùi Thanh Thanh, cho nên đã từng tham dự đám cưới của anh cả nhà họ Bùi.

Bọn họ đã từng gặp Tống Ngôn một lần.

Khi đó, không ai không khen ngợi cô duyên dáng xinh đẹp.

"Cô ta xinh đẹp thì có ích gì, anh trai tôi cũng không thích." Bùi Thanh Thanh tỏ vẻ hả hê: "Bố mẹ tôi cũng không muốn nhìn thấy cô ta. Tôi không hiểu tại sao một người phụ nữ nhà quê như vậy lại nhất định phải trèo lên cành cao, cho ràng rằng chỉ cần mình có đọc mấy cuốn sách là có thể khác với những người khác, mấy năm nay cô ta ăn mặc áo quần chẳng ra sao, không khác gì mấy bà chị dâu già, nhưng cũng coi như đáng đời cô ta.”

Lời nói của Bùi Thanh Thanh khiến mọi người xung quanh đều phải liếc nhìn.

“Ý của cậu là tự cô ấy nhất quyết muốn gả vào nhà cậu sao?”

"Có thật không?"

"Đương nhiên là thật. Để tôi nói cho các cậu biết, trước kia anh trai tôi và chị Chu Xảo lớn lên cùng nhau. Vốn dĩ mẹ tôi định cưới chị Chu Xảo cho anh trai tôi. Tuy nhiên, bởi vì anh trai tôi đột ngột bị điều chuyển công tác, cấp trên yêu cầu anh ấy nhất định phải kết hôn trước khi rời đi. Lúc đó chị Chu Xảo muốn đi học đại học nên anh trai tôi không còn cách nào khác mới phải kết hôn với cô ta, nếu không có lẽ anh trai của tôi đã sớm ở bên chị Chu Xảo rồi.”

"Mà các cậu biết không, cô ta sinh một đứa con trai ngu ngốc, ngay cả nói chuyện cũng không biết, khiến nhà họ Bùi chúng tôi mất hết mặt mũi.”

Mấy người kia đều thở anh cảm thán.

Hóa ra là như vậy.

Trong mắt đám người tuổi trẻ này, đã có thể hình dung ra một đôi uyên ương ân ái số khổ bị người khác ép buộc chia rẽ.

Tống Ngôn giống như kẻ thứ ba đã phá hoại mối quan hệ giữa hai người.

Trước kia hôn nhân đều là sắp đặt nhưng khi mọi người đến tuổi dậy thì đều hiểu được tình yêu và rung động.

Đương nhiên, là muốn tìm được một người mình thích.

Vì vậy, ai cũng rất chán ghét đối với hành vi ép buộc sắp đặt hai người kết hôn này.

Bùi Thanh Thanh đương nhiên cũng nghĩ như vậy, cô ta nghĩ làm sao một người có hoàn cảnh gia đình như Tống Ngôn lại có thể xứng đáng với anh cả có điều kiện vượt trội của cô ta?

Chưa kể cô ta cũng chỉ mới tốt nghiệp trung học.

Trước kia cô ta từng nghĩ tốt nghiệp trung học rất lợi hại, nhưng bây giờ lại cảm thấy cũng chỉ có thể.

Dù sao cũng không thể so sánh với Chu Xảo được.

Thấy mấy người bạn cùng lớp lộ ra ánh mắt khinh thường, ghét bỏ, cô ta trợn mắt liếc một vòng rồi nói: "Các cậu cứ chờ xem, anh trai tôi nhất định sẽ ly hôn với cô ta."

"Bây giờ chị gái Chu Xảo của tôi đã trở về, căn bản không có chỗ của cô ta.”

Bùi Thanh Thanh nói với vẻ phấn khích, giống như cô ta đã nhìn thấy cảnh tượng Tống Ngôn bị đuổi ra khỏi nhà.

Cô ta đã hoàn toàn quên mất trước kia mình đã từng lấy lòng Tống Ngôn như thế nào để lấy đi đồ trang sức và quần áo.

Lúc đang nói chuyện, người đi phía trước đột nhiên dừng lại.

Bùi Thanh Thanh vừa nói lời này, trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn tới một đôi giày da cao gót rất đẹp.

Cổ chân của đối phương vô cùng thon thả, mắt cá chân thon dài mềm mại, làn da mịn màng như ngọc, mỗi một góc độ đều hết sức xinh đẹp.

Đôi giày da màu đen khiến cô càng thêm mảnh mai, cao ráo.

Bùi Thanh Thanh vô thức thu đôi chân của mình lại, bàn chân của cô ta vừa béo vừa thô, da thịt luôn bị ép lại khi đi giày da, nhìn không đẹp chút nào.

Dù vậy, cô ta vẫn rất thích giày da, luôn cảm thấy chỉ có tiểu thư thanh lịch mới có thể mang được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-6-dua-ra-dieu-kien.html.]

Nhưng bây giờ vừa so sánh đã khiến cô ta cảm thấy tự ti.

Cô ta vô thức ngẩng đầu lên nhìn xem là người nào, nhưng khi cô ta đối mặt với đối phương, biểu cảm đang nói chuyện vui vẻ của Bùi Thanh Thanh lập tức cứng đờ.

"Tống, Tống Ngôn?"

Ban nãy Tống Ngôn đang đi về phía trước, khi nghe thấy tên mình, cô dừng lại một chút, còn chưa kịp nhìn đối phương là ai, đã nghe thấy giọng nói của Bùi Thanh Thanh đang phàn nàn về mình.

Cô và Bùi Thanh Thanh không tiếp xúc nhiều, sau khi kết hôn, Bùi Thanh Thanh thỉnh thoảng lại chạy tới hỏi mượn trang sức và áo váy của cô.

Khi đó cô coi Bùi Thanh Thanh như em gái, như người một nhà nên không do dự cho cô ta mượn.

Kết quả là những thứ cho mượn này không bao giờ được trả lại.

Cô luôn cho rằng quan hệ giữa mình và Bùi Thanh Thanh vẫn luôn tương đối tốt.

Cho đến khi Chu Xảo xuất hiện, trong khu nhà liền có nhiều lời đồn thổi chính cô cưỡng ép phá hoại mối quan hệ thanh mai trúc mã của Chu Xảo và Bùi Duật Sâm.

Không ít người chỉ trỏ cô.

Trước đó Tống Ngôn còn không hiểu nổi.

Bây giờ cuối cùng cô cũng đã hiểu là người nào đã lan truyền những tin đồn này.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bùi Thanh Thanh, cô cong môi.

"Thanh Thanh? Tại sao em lại phát triển thành bộ dạng này? Xấu xí đến mức em cũng không nhận ra." Giọng điệu Tống Ngôn giống như có chút kinh ngạc.

Mấy cô gái xung quanh đều sửng sốt.

"Thanh Thanh, đây là chị dâu của cậu sao?"

“Không phải cậu nói hiện giờ chị ấy đang sống rất khốn khổ, giống như mấy người chị dâu già sao?”

Bùi Thanh Thanh ngơ ngác đứng ở đó, trên khuôn mặt đầy vẻ không thể tin được nhìn Tống Ngôn.

Ngay cả Tống Ngôn nói cô ta xấu xí, cô ta cũng không nhận ra.

Bình thường cô ta chỉ về nhà vài lần một tháng, bởi vì việc học ở trường quá nặng, cô ta lại không thích về nhàm, chỉ thích ở lại trường chơi với mấy người chị em.

Nếu không phải lần này trở về xin tiền, chủ nhật cô ta cũng sẽ không về.

Cô ta cũng không biết đã bao lâu rồi mình không nhìn thấy Tống Ngôn.

Một năm trước khi Tống Ngôn kết hôn với anh cả, cô ta vẫn rất vui vẻ tiếp xúc với Tống Ngôn.

Chỉ vì Tống Ngôn có váy đẹp và đồ trang sức.

Lúc đó cô ta thường xuyên chạy qua, lần nào cũng mang về thứ gì đó.

Đôi khi là một bộ váy, đôi khi là một bộ vòng tay.

Sau đó thực sự chẳng vơ vét được thứ gì nữa, Bùi Thanh Thanh cũng không muốn đi lại với cô.

Trong ấn tượng của cô ta, Tống Ngôn rất xinh đẹp nhưng lại không biết ăn mặc, dần dần không khác gì những người vợ quân nhân lôi tha lôi thôi, mặt vàng vọt nhếch nhác trong khu nhà.

Nhưng không ngờ khi gặp lại cô lại có bộ dạng này.

Suýt chút nữa cô ta không thể nhận ra được.

Hiện tại Tống Ngôn còn có khí chất hơn cả trước kia, lại thêm mấy phần trưởng thành chín chắn, tỏa sáng rực rỡ giống như hổ phách tích lũy theo thời gian.

Không còn một chút cảm giác rụt rè, nhu nhược trước kia.

Cô đã gầy hơn trước đây rất nhiều, mặc một bộ váy bó sát, bên dưới đi giày da, lộ ra nửa mắt cá chân, có một cảm giác rất cao sang.

Làn da rất trắng, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy các đường gân xanh rõ ràng bên dưới.

Bùi Thanh Thanh dường như chưa lấy lại tinh thần, cô ta vẫn luôn cho rằng cuộc sống hiện tại của Tống Ngôn chắc chắn là rất khốn khổ, người khác có thể không biết, cô ta có thể không biết sao, mẹ cô ta đã dùng toàn bộ số tiền mà anh trai gửi về cho cô ta đi học.

Tống Ngôn lấy đâu ra tiền để mua những bộ quần áo và đôi giày đẹp này?

Chiếc váy đó còn để lộ nửa chân.

Cô vậy mà lại không cảm thấy ngại.

Cô ta mang theo vẻ ghen tị lên tiếng: "Không phải chứ! Tại sao chị lại ăn mặc như thế này?"

Tống Ngôn kỳ quái nhìn cô ta: "Chị mặc thế này thì làm sao?"

Bùi Thanh Thanh không nhịn được nói: “Chị đã kết hôn rồi, mặc ngắn như vậy đi ra ngoài cũng không sợ bình người ta bàn tán.”

Tống Ngôn cười lạnh một tiếng: "Chị ăn mặc rất bình thường, không lộ cánh tay không lộ bắp đùi. Nếu như vậy mà vẫn bị ngươi ta bàn tán, vậy chị chỉ có thể nói, trái tim người đó quá bẩn thỉu.”

Bùi Thanh Thanh nghe xong lời này, khuôn mặt lập tức đanh lại.

Đây là đang mắng cô ta sao?

"Chị dâu, em chỉ quan tâm đến chị thôi, sao chị có thể nói như vậy với em?"

"Chị cũng không phải nói em, chị chỉ nói người có trái tim bẩn thỉu nhìn cái gì cũng xấu xa Chẳng lẽ em cho rằng mình là loại người đó sao?" Giọng nói Tống Ngôn không lớn không nhỏ, khiến mấy nữ sinh đi cùng Bùi Thanh Thanh đều có thể nghe thấy, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều có chút xấu hổ.

Bởi vì bọn họ đi cùng Bùi Thanh Thanh, cho nên Bùi Thanh Thanh bị mắng chửi cũng cảm thấy mình bị mắng lây.

Sau đó mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tống Ngôn: Đúng là không có chỗ nào không đứng đắn.

Bên ngoài có rất nhiều người mặc loại váy này.

Nghe nói ở Hồng Kông còn có người mặc quần đùi áo hai dây đi ra ngoài.

Mặc bộ váy này cũng không có gì kỳ lạ.

Bị mắng mỏ, khuôn mặt Bùi Thanh Thanh đỏ bừng.

"Em không phải loại người đó, em không phải."

"Sao em lại kích động như vậy? Chị cũng không nói em là loại người đó." Tống Ngôn bất đắc dĩ nói.

Sắc mặt của Bùi Thanh Thanh càng trở nên khó coi.

Cô ta căm giận trừng mắt nhìn Tống Ngôn.

Nhưng rất nhanh cô ta đã nhận ra điều gì đó.

Trong mắt lộ ra vẻ giễu cợt và ghen tị.

"Em biết rồi, những bộ quần áo và giày này không phải là chị lấy từ chỗ chị Chu Xảo đấy chứ?”

Cô ta chưa từng nhìn thấy kiểu dáng này bao giờ, chắc chắn là phong cách mới được Chu Xảo mang từ bên ngoài về.

Cô ta cố ý trở về chuyến này, là vì muốn lấy được mấy bộ váy đẹp hoặc đồ trang sức từ chỗ Chu Xảo.

Nghe mẹ cô ta nói Chu Xảo từ bên ngoài trở về rất thời trang và xinh đẹp. 

Loading...