Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 5 Nhưng người duy nhất có thể để anh cân nhắc lợi hại chính là em
Cập nhật lúc: 2024-12-22 17:22:44
Lượt xem: 192
Trước khi Chu Xảo tới đây, cô ta chưa từng có suy nghĩ này trong đầu.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng hai người thân mật như vậy, trong đầu cô ta chợt lóe lên suy nghĩ hoang đường.
Mặc dù Bùi Duật Sâm không yêu Tống Ngôn nhưng anh ta luôn tôn trọng vợ mình, hơn nữa trước đó anh ta đi xa nhà suốt năm năm, trong lòng anh luôn có cảm giác áy náy với vợ con, vì vậy nếu Tống Ngôn nhắc đến, có lẽ anh ta sẽ đồng ý với cô.
Chỉ là tại sao Tống Ngôn lại không muốn anh ta tới đó làm việc.
Chẳng lẽ bởi vì trước đó Chu Xảo xuất hiện, khiến cô hiểu lầm gì đó, cho nên mới phá hoại sao?
Dù sao dựa theo tiểu thuyết, sau khi Bùi Duật Sâm gia nhập công ty, cô ta mới tìm tới nhà thăm hỏi, chúc mừng anh ta.
Có lẽ lý do là lần này, cô ta lại tới gặp Bùi Duật Sâm hai lần trước đó, thậm chí còn để Tống Ngôn nhìn thấy
Co suy nghĩ nhiều cũng không phải là không có lý.
Phỏng đoán này có thể giải thích mọi chuyện rõ ràng.
Cô ta vốn tưởng rằng những người này đều chỉ là nhân vật trong sách, chỉ là hiện thực hoá mà thôi.
Nhưng bây giờ cô ta dần dần phát hiện ra thế giới này cực kỳ chân thực, bởi vì là thế giới thực, cho nên có rất nhiều chi tiết căn bản không được miêu tả trong tiểu thuyết, kết quả là cô ta hoàn toàn không biết những chuyện riêng tư đã xảy ra giữa hai người.
Mới dẫn đến phát sinh ra chuyện ngày hôm nay.
Không chỉ có hai đứa trẻ và Bùi Duật Sâm.
Chu Xảo bất lực phát hiện ra, mình không biết phải đối phó thế nào với Tống Ngôn, người không có vai trò gì trong tiểu thuyết.
Cô ta vốn tưởng rằng chỉ cần chờ đợi tới lúc Tống Ngôn qua đời là dược.
Tất cả đều không cần cô ta nhúng tay vào, cứ thuận theo tự nhiên.
Nhưng bây giờ tất cả cốt truyện đều đã bị rối tung.
Bùi Duật Sâm từ chối nhậm chức, càng khiến cô ta không kịp trở tay.
Mấy ngày nay, cô ta đã luôn cố gắng tìm hiểu xem rốt cuộc mình đã đi sai bước nào.
Chẳng lẽ chỉ vì cô ta gặp riêng Bùi Duật Sâm một lần, lại bị Tống Ngôn nhìn thấy, cho nên đã gây ra hiệu ứng bướm lớn như vậy sao?
“Có liên quan gì đến cô?” Giọng nói của Bùi Duật Sâm có chút lạnh lùng.
Anh ta không phải là kẻ ngốc mà không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Chu Xảo.
Mặc dù đúng là Tống Ngôn đề cập tới, nhưng là tự anh ta vui lòng như vậy làm.
Một người ngoài như Chu Xảo có tư cách gì mà tới tra hỏi.
Anh ta có đi làm ở chỗ đó hay không thì có liên quan gì đến cô ta, cô ta hoài nghi cái gì?
Mối quan hệ giữa anh ta và Tống Ngôn vốn đã giống như giẫm trên băng mỏng, cô ta nói ra lời này, trong lòng Tống Ngôn sẽ có bao nhiêu lớn áp lực, sẽ suy nghĩ thế nào.
Bùi Duật Sâm lần đầu tiên quan sát Chu Xảo cẩn thận.
Anh ta có không ít ký ức về Chu Xảo. Khi còn nhỏ, cô ta là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện trong mắt người lớn. Ngay cả người mẹ hà khắc của anh ta cũng luôn nhớ thương cô ta.
Không ai không thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, Bùi Duật Sâm đương nhiên cũng quan tâm người em họ này.
Nhưng anh ta cũng chỉ đối xử với cô ta giống như một người em gái nhỏ mà thôi.
Trước đây Chu Xảo ít nói, con người rất nhút nhát.
Sau khi lớn lên, Bùi Duật Sâm bận rộn với công việc, không nhắc đến chuyện đó nữa.
Nhưng trước đó mẹ anh ta đã từng đề cập tới chuyện muốn cưới cô ta vào nhà.
Khi đó Bùi Duật Sâm không có bất kỳ phản đối nào, dù sao đối với anh ta mà nói, kết hôn với ai cũng giống nhau.
Nhưng sau đó anh ta nghe nói Chu Xảo muốn thi đại học, cho nên Bùi Duật Sâm không nghĩ đến vấn đề này nữa.
Cho đến khi anh ta chuẩn bị tới quân khu phía tây, gặp được Tống Ngôn.
Hai người đúng là không có tình cảm gì với nhau, chỉ cảm thấy vừa ý liền kết hôn.
Giống như hầu hết mọi người.
Nhưng bây giờ thì khác, anh ta biết mình có tình cảm với Tống Ngôn, cũng rất yêu con trai của mình.
Anh ta chỉ muốn sống một cuộc sống hạnh phúc, không muốn ai phá hoại gia đình mình.
Kết quả Chu Xảo lại đột nhiên chạy đến tra hỏi.
Giọng điệu giống như anh ta đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Anh ta không biết từ khi nào Chu Xảo lại trở nên thích xen vào chuyện của người khác, hùng hổ dọa người như vậy.
Chu Xảo nghẹn họng.
Sau khi phản ứng lại, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt, bộ dạng lung lay giống như sắp đổ.
Tống Ngôn lại không ngờ tới sẽ nhìn thấy Bùi Duật Sâm có thái độ thiếu kiên nhẫn như vậy với cô ta.
Đây chính là người phụ nữ sau này sẽ được Bùi Duật Sâm yêu chiều tận trời.
Nhưng bây giờ trong mắt anh ta, Chủ Xảo lại chẳng là gì cả.
Tống Ngôn cảm thấy buồn cười, không hiểu một người phụ nữ không thể hiểu nổi này, trong tiểu thuyết lại có thể viết tốt đẹp như vậy
Hôm nay Chu Xảo chỉ là một người ngoài lại chạy tới hỏi những lời này, không chỉ Bùi Duật Sâm mà cả Tống Ngôn cũng cảm thấy hành vi này thật quá đáng.
Người khác muốn làm việc ở đâu, làm công việc gì có liên quan gì đến cô ta?
Giọng điệu đó nghe giống như cô ta mới là vợ chính thức.
Tống Ngôn thực sự rất buồn cười, nói với Bùi Duật Sâm: "Cô ấy chỉ là quan tâm đến anh thôi. Người tới nhà là khách, sao anh lại hung dữ như vậy?"
Khi Bùi Duật Sâm nhìn về phía cô, khuôn mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Anh ta lại cảm thấy vợ mình không hiểu những lời nói của Chu Xảo là nhằm vào cô, trong lòng anh ta càng cảm thấy khó chịu, cảm thấy Chu Xảo trắng trợn trợn kinh thường ngay trước mặt vợ mình, mà cô còn nói giúp cô ta.
Giọng nói của anh ta đã nhẹ nhàng hơn nhưng lại mang theo vài phần lãnh đạm: “Khách phải có ý thức của khách, vừa vào cửa đã chất vấn chủ nhà có ý gì.”
Nói xong, anh ta nhìn về phía Chu Xảo, thấp giọng nói: “Chuyện này tôi không so đo với cô, nhưng về sau cô đừng nhắc tới nữa, tôi tự lựa chọn sẽ tới chỗ nào làm việc, đó là việc của tôi. Cô tới khuyên nhủ tôi không có gì sai, nhưng sau này đừng nói những câu ám chỉ ai không cho tôi đi, ăn nói cũng phải suy nghĩ một chút. Nếu không có chuyện gì thì cô về đi.”
Anh ta mở miệng không phải mỉa mai thì là đuổi người.
Sắc mặt Chu Xảo vốn đã rất khó coi, khi anh ta nói ra lời này, cô ta lại càng cảm thấy xấu hổ.
Cô ta uất ức vành mắt đỏ hoe, cắn môi nói: "Em cũng chỉ là muốn tốt cho anh."
Liệu anh ta có biết mình sẽ đạt được những thành tựu gì trong tương lai không?
Chỉ vì một mình Tống Ngôn mà từ bỏ tương lai huy hoàng.
Chu Xảo không tưởng tượng nôit.
Cũng không thể hiểu được.
Cô ta chỉ là muốn tốt cho Bùi Duật Sâm!
Cô ta đến từ thế giới tương lai, biết sau này sẽ phát triển như thế nào, biết anh ta đi con đường nào mới là tốt nhất.
Tống Ngôn thì hiểu cái gì.
Ngoài ghen tị ra, cô còn có thể làm được gì?
Đây chẳng phải là hủy hoại cuộc sống của người khác sao?
Cho dù Bùi Duật Sâm có trách móc cô ta thì cô ta vẫn phải nói.
Cô ta không thể để Bùi Duật Sâm đi sai đường, ai cũng có thể sai, nhưng anh ta thì tuyệt đối không thể!
Bùi Duật Sâm sắc mặt lạnh lùng, xúc động có ý muốn đuổi người đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-5-nhung-nguoi-duy-nhat-co-the-de-anh-can-nhac-loi-hai-chinh-la-em.html.]
Trước tình cảnh xấu hổ như vậy, Tống Ngôn đứng dậy, định nhường chỗ cho hai người.
Cô cũng muốn xem thử có phải do có mình ngồi ở đó nên Bùi Duật Sâm khó nói chuyện, hay là bởi vì anh ta thật sự không thích Chu Xảo.
“Hai người nói chuyện đi, tôi đi làm việc."
Cô vào phòng bếp sắc thuốc cho mình.
Người vừa rời đi, sắc mặt của Bùi Duật Sâm đã hoàn toàn lạnh băng.
Chu Xảo vốn cũng có suy nghĩ giống như Tống Ngôn, có phải vì Tống Ngôn có mặt ở đó cho nên Bùi Duật Sâm mới cố tình nói gay gắt như vậy.
Dù sao thì bọn họ cũng lớn lên cùng nhau, khi còn nhỏ Bùi Duật Sâm cũng đã rất quan tâm cô ta.
Bùi Duật Sâm không thể không nghe lời đề nghị của cô ta.
Nhưng khó khăn lắm mới đợi được Tống Ngôn đi khỏi, cô ta lại phát hiện sắc mặt Bùi Du Thần càng lạnh lùng hơn.
Ở tương lai, cô ta cũng chỉ là một nhân viên bình thường, không bao giờ tiếp xúc với những người như Bùi Duật Sâm.
Lập tức rùng mình.
"Bùi, anh Bùi... em..."
Cô ta lơ đãng liếc nhìn Tống Ngôn đang ở trong bếp: “Em không có ý phá hoại mối quan hệ giữa anh và chị dâu, em chỉ là cảm thấy công việc ở chỗ đó thuận tiện, lương cao, mà đãi ngộ quản lý đa ra cho anh cũng là tốt nhất. Em không muốn anh bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.”
“Có lẽ chị dâu có hiểu lầm gì đó đối với em, em có thể giải thích rõ ràng, em không muốn bởi vì em mà chị ấy phải suy nghĩ nhiều, bởi vì chút chuyện nhỏ này mà gây rắc rối không cho anh đi làm, như vậy là không đúng...”
Bùi Duật Sâm nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, đưa mắt nhìn lên.
Tống Ngôn quay lưng về phía bọn họ, bóng lưng gầy gò đứng trước bếp củi, cô lặng lẽ ngồi làm việc của mình, cũng không thèm nhìn bọn họ.
Mà theo lời của Chu Xảo, cô lại giống như là một người cực kỳ nhỏ mọn.
Giờ phút này, Bùi Duật Sâm lại thực sự hy vọng cô thực sự quan tâm đến mình nhiều như vậy.
Thần sắc anh ta vô cùng bình tĩnh, thu hồi ánh mắt, mấy giây sau, lại đưa mắt liếc nhìn về phía Chu Xảo.
Một chút thiếu kiên nhẫn hiện lên trong đôi mắt anh ta.
Cuối cùng không còn chút dấu vết của sự khoan dung và dịu dàng nữa.
"Cút."
**
Khi Tiểu Bảo trở về, đúng lúc nhìn thấy một người phụ nữ khóc lóc chạy ra khỏi nhà mình.
Cậu bé có chút ngơ ngác nhìn đối phương.
Đúng là người phụ nữ trong giấc mơ của cậu bé.
Chỉ là cậu bé không biết vì sao đối phương lại khóc.
Cậu bé co chân bước vào nhà.
Lại thấy sắc mặt bố mình trông có vẻ âm trầm, dáng vẻ này cậu vé chưa từng nhìn thấy.
Người bố tệ hại này luôn tương đối dịu dàng với bọn họ, mặc dù bố không thích cười.
Nhưng Tiểu Bảo chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ bố lạnh lùng như vậy.
Tiểu Bảo không hề sợ hãi, cậu bé vô thức tìm kiếm Tống Ngôn.
Cậu bé lo lắng mẹ mình sẽ bị bắt nạt.
Lúc này, Tống Ngôn bưng bát thuốc từ trong bếp đi ra.
Thấy cậu bé đã về, cô nói: “Tiểu Bảo, trong bếp có luộc trứng gà, con tự đi lấy đi.”
Tiểu Bảo có chút sững sờ nhìn Tống Ngôn, giống như không có chuyện gì xảy ra, sự chú ý của cậu bé nhanh chóng bị trứng gà hấp dẫn.
Trong khoảng thời gian này được ăn rất ngon, Tiểu Bảo cũng không phải không biết.
Mà cậu bé còn được mua cặp sách mới, quần áo mới và giày mới.
Đã tốn rất nhiều tiền.
Nghĩ đến mẹ mỗi ngày đều phải uống thuốc, cậu bé lập tức lắc đầu, lớn tiếng nói: "Tiểu Bảo không ăn trứng gà, cho mẹ ăn."
Như vậy, mẹ sẽ sớm khỏi bệnh, mỗi ngày không cần phải uống thuốc nữa.
Hiện tại ngày nào cậu cũng được ăn trứng gà, cũng thấy khỏe mạnh hơn.
Trong bụng không còn cảm giác khó chịu giống như trước đây nữa.
Trong lòng Tống Ngôn có chút chua xót, đứa trẻ này biết đau lòng mẹ mình.
Cô đưa tay xoa đầu Tiểu Bảo nói: “Trong nhà có nhiều trứng gà lắm, mỗi ngày chúng ta đều có thể ăn, mẹ cũng ăn, còn lại là phần của Tiểu Bảo, con cứ ăn đi, không cần lo lắng sau này không có trứng gà ăn, sau này con muốn ăn gì mẹ cũng sẽ làm cho con ăn.”
Tiểu Bảo vội vàng ngẩng đầu nhìn cô nói: “Nếu sau này ngày nào cũng được ăn trứng gà, mẹ mắng con, con cũng sẽ không tức giận.”
Tống Ngôn nghe vậy cảm thấy buồn cười: “Mẹ có bao giờ mắng con đâu?”
Tiểu Bảo cẩn thận suy nghĩ lại, hình như mẹ cậu chưa bao giờ mắng cậu.
Mặc dù trước kia cô thường cau mày khi nhìn thấy cậu bẩn thỉu, luộm thà luộm thuộm, còn không biết nghe lời, nhưng xưa nay cô không hề la mắng cậu một lời nào, trừ khi cô không thể nhịn được nữa mới nói cậu một hai câu, lại không hề gay gắt gì.
Cô luôn im lặng, không nói một lời.
Như vậy lại khiến Tiểu Bảo sợ hãi.
Cậu bé thà bị mẹ la mắng còn hơn cô không nói gì cả.
Tiểu Bảo rùng mình, vội vàng lắc đầu.
Tống Ngôn xoa đầu cậu bé, bảo cậu vào bếp tự lấy trứng gà ăn.
Tiểu Bảo vội vàng vào nhà lấy trứng gà.
Tống Ngôn nhìn thấy Chu Xảo rời đi, còn không chê chuyện lớn: "Sao cô ấy đã đi rồi? Không ở lại ăn bữa cơm sao?”
Bùi Duật Sâm bình tĩnh lại, nhìn về phía cô: "Em ngốc thật hay giả vờ ngốc?"
Anh ta muốn kéo cô lại, nhưng nhìn thấy bát thuốc sẫm màu trên tay cô, động tác của anh ta dừng lại.
"Cái gì mà ngốc? Cô ấy nói cũng không sai.."
Đúng là có người không cho anh ta đi làm ở chỗ đó.
Cũng không sai.
Chỉ là không ngờ anh ta lại nghe theo mà thôi.
Bùi Duật Sâm có chút bất đắc dĩ: "Ngôn Ngôn, em đề cập tới chuyện này rất đúng, là do anh lựa chọn, anh cân nhắc lợi hại, cũng không vì bất kỳ ai cả.”
"Ồ, vậy là em tự mình đa tình sao?" Tống Ngôn cười
Bùi Duật Sâm nhìn cô rồi nói: "Nhưng người duy nhất có thể để anh cân nhắc lợi hại chính là em."
Tống Ngôn dừng lại một chút, không nói gì.
Cô bưng bát thuốc ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ uống thuốc.
Không biết là đang suy nghĩ gì.
Thuốc đắng như vậy mà sắc mặt cô không thay đổi một chút nào.
Bùi Duật Sâm không nhịn được: "Không đáng sao?"
Tống Ngôn lấy lại tinh thần, nhìn về phía anh ta nói: "Em chưa bao giờ uống thứ gì đắng như thế này."
“Nếu uống thứ gì đó đắng hơn, thuốc này sẽ dễ uống hơn rất nhiều.”