Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 5: Là vì tôi.
Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:03:49
Lượt xem: 135
Giọng nói thật sự là rất lớn, Tống Ngôn muốn giả vờ như không nghe thấy cũng khó, cô nhìn cô giáo đang đi theo bên cạnh Vương Hà tỏ vẻ xấu hổ: “Cô cho rằng tôi cố ý xin nghỉ để lén lút gặp riêng chồng cô sao?”
Vương Hà nghe thấy lời này, sắc mặt tái xanh. Cô ta hung dữ nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của Tống Ngôn: "Cô đúng là không biết xấu hổ! Lại còn có gan nói ra."
"Tôi làm việc đàng hoàng ngay thẳng, sao lại không có gan nói ra?"
"Vậy cô nói rõ cho tôi biết tại sao chồng tôi lại đến tìm cô?"
Tống Ngôn buồn cười nói: "Tại sao chồng cô lại tìm đến tô, làm sao tôi biết được? Vấn đề này không phải cô nên hỏi chồng cô sao?”
"Nếu anh ấy nói tôi có thể đến hỏi cô sao?!"
Tống Ngôn không hề tức giận chút nào: "Chồng cô mà cô lại không thể tự mình giải quyết được, chỉ có thể tìm đến người khác gây sự, cô giáo Vương đúng là ức h.i.ế.p kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh."
Giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác của cô khiến Vương Hà vốn đã tức giận càng thêm phẫn nộ tới không thở nổi, nói: "Cô đừng ở đây giả vờ vô tội nữa, chúng ta đều đã kết hôn rồi, cô cũng đã là phụ nữ đã có gia đình, tại sao lại nhất quyết phá hoại mối quan hệ giữa tôi và chồng tôi? Cô rốt cuộc là có tâm địa gì vậy?”
Trong khoảng thời gian này, chồng cô ta lạnh lùng với cô ta đến mức khiến Vương Hà cảm thấy anh ta như đang chuẩn bị điều gì đó.
Cảm giác không thể kiểm soát đó khiến cô ta rất hoảng sợ.
Ngoại trừ Tống Ngôn, không ai có thể ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ như vậy.
Ngay lúc Tống Ngôn đang định lên tiếng thì một người đàn ông vội vã từ bên ngoài đi vào.
"Vương Hà, cô ầm ĩ đã đủ chưa?"
Là chồng của Vương Hà, Tiểu Trần, Trần Cường.
Anh ta vừa nghe tin vợ mình đi gây sự với Tống Ngôn, anh ta vội vàng chạy tới, tình cờ nghe thấy được giọng vợ mình đang trách móc Tống Ngôn, lúc này ánh mắt nhìn về phía Tống Ngôn đầy vẻ áy náy.
Anh ta kéo Vương Hà ra, trên mặt đầy vẻ tức giận: "Cô lại làm ầm lên cái gì vậy hả? Tôi đã nói với tôi và Tống Ngôn không có quan hệ gì cả, cô mau đi về đi."
"Tôi làm ầm ĩ ? Tôi làm ầm cái gì, không phải tôi chỉ nói sự thật thôi sao? Anh có dám nói sáng sớm hôm nay anh không đến nhà tìm cô ta không? Nếu hôm nay các người không giải thích rõ ràng với tôi, đừng ai mong được yên ổn.”
Trần Cường sắc mặt âm trầm, nhưng cũng không có giải thích chuyện này với Tống Ngôn.
Anh ta chỉ nói kiểu lập lờ nước đôi: “Chúng ta trở về nói chuyện này sau.”
Quả nhiên, Vương Hà càng tức giận hơn: "Có chuyện gì mà không thể nói ở đây? Được lắm, anh thật sự bị tôi nói trúng rồi đúng không? Chẳng lẽ Tống Ngôn và anh có chuyện gì sao? Chẳng trách gần đây anh lãnh đạm với tôi như vậy, hoá ra là tình cũ không rủ cũng tới!”
"Cô đừng nói lung tung, tất cả đều đã là chuyện quá khứ rồi."
"Vậy hôm nay anh ở đây nói rõ ràng cho tôi biết sáng nay các người đã làm gì? Có phải các người đã lăn vào cùng một giường không?"
Vương Hà kích động đến mức gần như phát điên.
Chồng càng cư xử như vậy, cô ta càng chắc chắn rằng giữa hai người này có điều gì đó bẩn thỉu.
“Bốp” một tiếng, khu vực xung quanh trở nên yên tĩnh.
Vương Hà kinh ngạc trừng mắt nhìn chồng.
"Anh, anh dám đánh tôi."
Trần Cường sắc mặt âm trầm, đưa tay muốn kéo người đi.
Những người xung quanh đều che miệng nhìn cảnh tượng này, không nói nên lời.
Thực sự vô cùng ngạc nhiên.
Quả dưa này quá lớn, mọi người trong lúc nhất thời đều không thể tiêu hóa được.
“Bốp bốp bốp…” Tiếng vỗ tay vang lên.
Mọi người kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy đó là Tống Ngôn.
Cô là người trong cuộc vậy mà khoé miệng vẫn mang theo nụ cười.
Thực sự quá kỳ lạ.
"Đánh hay lắm." Tống Ngôn nhìn vợ chồng Trần Cường kinh ngạc quay đầu lại, khóe môi nở ra nụ cười mỉa mai.
Trần Cường không hiểu sao lại cảm thấy tội lỗi khi bị cô nhìn như vậy.
"Cô, đôi cẩu nam nữ các người cứ chờ đó tôi!" Vương Hà tự động cho rằng hành vi của cô là khiêu khích, đôi mắt đỏ rực lao ra ngoài.
Không cho cô ta sống yên ổn, đừng ai mong được sống yên ổn.
Nhìn thấy mọi chuyện ầm ĩ quá lớn, Trần Cường cũng có chút luống cuống, vội vàng đuổi theo.
Thấy vậy, mọi người cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, có người lo lắng, có người lại cảm thấy kỳ lạ..
Có người có quan hệ tốt với Tống Ngôn, lo lắng hỏi: "Cô giáo Tống, chuyện này có phải là sự thật không?"
Tống Ngôn bình tĩnh nói: "Đương nhiên là không phải."
"Vậy tại sao cô không giải thích rõ ràng? Tôi thấy Cô giáo Vương giận dữ sắp phát điên rồi."
"Giận điên lên mới tốt." Tống Ngôn lại cười.
Đối phương rùng mình, luôn cảm thấy hành vi của Tống Ngôn lúc này rất kỳ lạ và đáng sợ.
Vương Hà không tức điên, làm sao xứng đáng cô ở kiếp trước liều mạng giải thích lại không có ai tin tưởng chứ?
Thay vì để cô ta tùy tiện tung tin đồn công kích cô đi đến đường cũng, không bằng để cô ta nếm thử một chút cảm giác này.
Quả nhiên, ngay trong ngày hôm đó Vương Hà đã viết thư báo cáo cho quân đội và trường học.
Tố cáo cô đã dụ dỗ chồng mình, phá hoại gia đình cô ta, hy vọng nhà trường sẽ đuổi việc Tống Ngôn, hơn nữa còn tiến hành phạt cô.
Cũng hy vọng Bùi Duật Sâm có thể ly hôn với cô.
Nói tóm lại, cô ta muốn đuổi Tống Ngôn ra khỏi khu nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-5-la-vi-toi.html.]
Cô ta thì lại lụy tình, chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn, chỉ nghĩ đến việc nhắm vào Tống Ngôn.
Bản thân lại chưa từng đề cập đến bất kỳ lỗi lầm nào của chồng mình.
Trần Cường cũng không biết suy nghĩ như thế nào, vậy mà cũng không hề ngăn cản.
Ngay lập tức, toàn bộ khu nhà đều biết chuyện này.
Nhà họ Bùi đương nhiên là người đứng mũi chịu sào,Vương Diễm Mai không ngờ kế hoạch của mình lại diễn ra thuận lợi như vậy, không khỏi vui mừng.
Đối mặt với những người thân đến cửa hỏi thăm, bà ta đều lòng đầy căm phẫn nói rằng bọn họ nhất định để con trai ly hôn với Tống Ngôn.
Dù sao tất cả đều là lỗi của Tống Ngôn, bây giờ cô mắc phải sai lầm lớn như vậy, cho dù là hôn nhân quân nhân, vẫn có thể thuận lợi ly hôn.
Bản thân Tống Ngôn cũng chưa bao giờ ra mặt đáp lại, mọi người đều cho rằng cô là chột dạ
Lúc này trường học cũng lập tức thành lập tổ điều tra để điều tra sự việc này.
Khi Chu Xảo nghe được tin tức thì đã là buổi tối.
Vẫn là Vương Diễm Mai gọi cô ta đến nhà, vui vẻ nói về chuyện Tống Ngôn và Bùi Duật Sâm ly hôn, giống như bà ta đã chắc chắn mình sẽ thành công, đồng thời bảo cô ta chuẩn bị an ủi Bùi Duật Sâm.
Suy cho cùng, khi một người đàn ông bị tổn thương nhất chính là thời điểm tốt nhất để tấn công.
Nhưng sau khi Chu Xảo trải qua chuyện với Tống Ngôn trước đó, cô ta luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nếu suy nghĩ kỹ thì trong tiểu thuyết quả thực có một tình tiết như vậy.
Đúng là Vương Hà đã tung tin đồn chồng mình và Tống Ngôn làm chuyện không trong sáng, nhưng sự việc cũng không ầm ĩ đến mức nghiêm trọng như vậy.
Bùi Duật Sâm cũng không ly hôn với Tống Ngôn.
Lúc đó anh ta mới quay về không lâu, trong lòng cảm thấy có lỗi với mẹ con Tống Ngôn, mặc dù mối quan hệ không gần gũi nhưng Bùi Duật Sâm vẫn lựa chọn tin tưởng vợ mình. Sau đó bọn họ dọn đi, chuyện này cùng dần dần phai nhạt.
Vì vậy, cô ta tin rằng hai người không thể nào ly hôn dễ dàng như vậy.
Trong tiểu thuyết, mối quan hệ giữa hai người rất nhạt nhẽo cũng không thể ly hôn. Đừng nói là trong hiện thực, Bùi Duật Sâm rất tôn trọng người vợ Tống Ngôn này.
Lại càng không dễ dàng.
Nhất định phải tìm cơ hội, nếu Bùi Duật Sâm thực sự nhìn thấy Tống Ngôn ngoại tình với người đàn ông khác, anh ta nhất định sẽ ly hôn.
Chu Xảo nói lời tạm biệt với Vương Diễm Mai, suốt chặng đường về luôn suy nghĩ đến chuyện này.
Không ngờ, vừa ra khỏi khu nhà, cô ta đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đi vào.
Bùi Duật Sâm đầy người bụi bặm, tay áo hơi xắn lên, quần áo có chút lộn xộn, nhưng vẫn không mất đi vẻ ổn trọng.
Có một loại khí chất trầm tính tự kiềm chế.
Cô ta có chút kinh ngạc: "Anh Bùi, anh đang đi đâu vậy?"
Bùi Duật Sâm thấy trời đã tối nên vội vã chạy về nhà.
Nghe thấy giọng nói, anh ra ngước mắt lên n.
Lại nhìn thấy Chu Xảo đang tỏ vẻ kinh ngạc.
Anh ta khẽ cau mày.
Chu Xảo chạy tới khu nhà có quá thường xuyên không?
"Có việc gì à?"
Giọng điệu của Bùi Duật Sâm lạnh lùng.
Chu Xảo không thể chịu đựng được khi nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ này của anh ta, cho dù đã nhiều năm không gặp, nhưng hai người bọn họ cũng là thanh mai trúc mã quen biết nhau từ nhỏ.
Không nên lạnh nhạt như vậy mới đúng.
Lại nghĩ đến sự dịu dàng của anh ta trước mặt Tống Ngôn, trong lòng Chu Xảo cảm thấy rất khó chịu.
Cô lơ đãng nói: “Anh mới về, có lẽ còn chưa biết chuyện.”
Bùi Duật Sâm nheo mắt lại.
Anh im lặng nhìn cô ta mấy giây: “Biết chuyện gì?”
"Chính là sáng nay hình như chị dâu đã gặp mặt người đàn ông trước kia từng theo đuổi chị ấy, vợ anh ta biết chuyện nên đã làm ầm ĩ, thậm chí còn báo cáo chị dâu, tóm lại... rất nghiêm trọng."
"Nhưng em tin chị dâu không phải loại người như vậy, có thể trong chuyện này có chút hiểu lầm."
Cô ta liếc nhìn Bùi Duật Sâm rất nhanh.
Bùi Duật Sâm dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào lông mày, mím môi, yết hầu nhấp nhô.
Vẻ mặt của anh ta ẩn trong ánh sáng mờ ảo, không nhìn ra được cảm xúc.
Chỉ có xương hàm là lạnh lùng cứng rắn.
Anh ta thấp giọng nói: "Cô nói sáng nay cô ấy ở cùng người khác sao?"
“Đúng vậy, có người tận mắt nhìn thấy, chị dâu còn cố ý xin phép nghỉ để gặp mặt anh ta, nếu không vợ anh ta cũng sẽ không tức giận như vậy.”
Bùi Duật Sâm nhấc chân lên, bước đi rất nhanh.
Hai mắt Chu Xảo sáng lên, vội vàng đuổi theo, khuyên nhủ: "Anh Bùi, anh đừng tức giận. Xin nghỉ phép đúng là chuyện lạ, nhưng có thể chỉ là hiểu lầm thôi."
Bùi Duật Sâm dừng bước chân lại, nói: "Cô ấy xin phép nghỉ không phải để gặp anh ta."
Chu Xảo sửng sốt: "Cái gì?"
Bùi Duật Sâm quay đầu lại, khuôn mặt giấu trong bóng tối, cảm giác lạnh lùng khó tả: “Là vì tôi.”