Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 4: Không có gì mà em không thể nghe
Cập nhật lúc: 2024-12-22 17:20:51
Lượt xem: 156
**
Tiểu Bảo vừa ra khỏi cửa đã nhanh chóng chạy sang nhà họ Lý bên cạnh tìm Lý Thiết Trụ để khoe kiểu tóc và đôi giày mới của mình.
"Cậu nhìn này, đây gọi là giày thể thao, có thể dùng để đá bóng, mang vào thoải mái."
"Khi tôi bước đi nó còn phát sáng. Tôi đi cho cậu xem này.”
Tiểu Bảo đi tới đi lui trước mặt Lý Thiết Trụ, nhìn đế giày của cậu bé phát sáng, khiến Tiểu Thiết Trụ mở to mắt.
Cậu bé lập tức chạy về nhà gọi bà nội: “Bà ơi, giày của Tiểu Bảo có thể phát sáng, cháu cũng muốn đôi giày thể thao phát sáng.”
Bà Lý đang may quần áo, nghe vậy lập tức sầm mặt lại: “Bà thấy cháu giống đôi giày thể thao phát sáng rồi đấy.”
Đúng lúc này, ông nội Lý từ bên ngoài trở về.
Nhìn thấy Tiểu Bảo ở nhà mình, ông ấy rất vui vẻ: "Dạo này Tiểu Bảo càng ngày càng hoạt bát, trước kia luôn thấy thằng bé đi đâu cũng chỉ một mình.”
"Bố thằng bé đã trở về, không ai dám ức h.i.ế.p hai mẹ con bọn họ nữa, cuộc sống càng ngày càng tốt."
Bà nội Lý cũng mỉm cười.
“Tống Ngôn những năm này cũng coi là khổ tận cam lai."
“Đúng vậy, vốn dĩ tôi còn lo lắng hai đứa trẻ kia tới đây, hai vợ chồng sẽ xảy ra cãi vã, nhưng không ngờ Tống Ngôn đã xử lý thỏa đáng, không để cho người ta tìm được điểm gì để chỉ trích.”
“Trong khu nhà của chúng ta có ai giống cô ấy? Nếu đổi lại là phụ nữ nhà khác đã sớm làm ầm ĩ lên rồi, ôi, cũng cả đều là vì Tiểu Bảo, nếu không sẽ không có người phụ nữ nào đồng ý nuôi con của người khác. "
Bà nội Lý thở dài một tiếng, cảm thấy có chút thương xót Tống Ngôn.
Nhìn bề ngoài, mọi thứ đối với cô đều có vẻ ổn nhưng ai có thể biết được trong lòng cô đang cảm thấy thế nào.
"Nhưng bây giờ Tiểu Bảo quả thực đã sáng sủa hơn nhiều. Ông xem quần áo mới và giày mới của thằng bé kìa, thời trang thật đấy, cháu trai của ông ngày nào cũng la hét đòi tôi mua cho thằng bé.”
Ông nội Lý cười lớn, lúc này hai đứa trẻ chạy tới, ông ấy lấy ra hai viên kẹo đưa cho bọn họ. “Hôm nay nhà Tiểu Bảo có khách à?”
Tiểu Bảo cầm kẹo, mơ màng nhìn ông ấy.
Bà nội Lý lại tò mò hỏi: "Có khách sao? Là ai cậy?"
"Tôi không biết, là một người phụ nữ, cô ấy ăn mặc rất sang trọng, còn cầm tới không ít đồ. Tôi thấy cô ấy đi thẳng đến nhà Tiểu Bảo, tôi còn thắc mắc nhà Tiểu Bảo từ khi nào lại có người họ hàng như vậy."
Tiểu Bảo nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cậu bé đã từng mơ thấy một người phụ nữ ăn mặc rất đẹp mang theo nhiều đồ tìm tới nhà bọn họ.
Cô ấy hình như có mối quan hệ rất tốt với bố, hai người trò chuyện rất nhiệt tình, nói về những kiến thức mà bọn họ nghe không hiểu, mẹ không có chỗ để nói vào, chỉ có thể đi vào phòng bếp nấu ăn cho bọn họ.
Chính cậu bé cũng đã từng gặp người phụ nữ này.
Ngày hôm đó bố đã hứa sẽ đi đón cậu bé tan học, nhưng bố lại không làm, bố lại cõng Bùi Quý Xuyên sau lưng nói chuyện với người phụ nữ trong giấc mơ.
Giống như bọn họ mới là một gia đình vậy.
Tiểu Bảo vẫn còn nhớ rõ cảnh ngày hôm đó.
Tiểu Bảo gần như đã quên mất giấc mơ này.
Không ngờ cô ta lại xuất hiện.
Mà lại còn xuất hiện ở nhà cậu.
Cậu bé lập tức vắt chân lên cổ chạy về.
Lúc này, ở nhà họ Bùi.
Tống Ngôn bỏ cây kéo xuống.
Cô nhìn qua Chu Xảo đang có vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy cô.
Dường nh Chu Xảo vô cùng khiếp sợ trước hành động cô đang làm.
Bùi Duật Sâm cũng liếc nhìn cô ta: "Chu Xảo? Tại sao cô lại ở đây."
Chu Xảo rất ngạc nhiên, mối quan hệ giữa hai người này tốt đến mức này sao?
Trong tiểu thuyết, hai người luôn có mối quan hệ tôn trọng lẫn nhau, sau khi sinh ra Tiểu Bảo, bọn họ không sinh thêm đứa con nào nữa.
Đừng nói là thân mật, bình thường nói chuyện với nhau cũng ít tới đáng thương.
Khi đó cô ta cảm thấy Bùi Duật Sâm chắc chắn không yêu Tống Ngôn.
Bởi anh ta sẽ không đối xử lạnh lùng với những người mình yêu như trong tiểu thuyết miêu tả.
Cô ta tin rằng nếu người đàn ông này thực sự yêu một người phụ nữ, anh ta chắc chắn phải phá vỡ các quy tắc, chỉ dịu dàng, chiếm hữu và đặc biệt với người mình thích.
Vì vậy sau này khi cốt truyện thay đổi, cô ta sẽ phát triển theo hướng mình mong muốn.
Đối với người khác, anh ta đều rất xa cách, vô cùng lạnh lùng.
Ngay cả người vợ đầu Tống Ngôn này cũng vậy.
Trong mắt Chu Xảo, cô chỉ là bức tường nền, không có vai trò gì trong tiểu thuyết.
Hoàn toàn không có chỗ nào xứng đáng với Bùi Duật Sâm.
Chứ đừng nói là thân mật với anh ta.
Nhưng bây giờ hai người bọn họ lại gần gũi với nhau, cô cúi đầu sửa lại tóc cho anh, trong khi anh thì lại đang nhìn cô.
Bầu không khí ảo diệu này khiến trong lòng Chu Xảo lại một lần nữa có chút bối rối.
Quà cáp trên tay cô ta suýt chút nữa không cầm chắc.
Nghe thấy Bùi Duật Sâm hỏi mình, cô ta mới lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: "Anh Bùi, em đến để nói với anh chút chuyện."
"Chị dâu... em có thể nói chuyện riêng với anh trai được không?"
Cô ta thăm dò liếc nhìn Tống Ngôn.
Tống Ngôn nói: “Có chuyện gì tôi không thể nghe được sao?”
Vẻ mặt Chu Xảo cứng đờ: "Chị dâu nói lời này là có ý gì, em chỉ muốn nói chuyện công việc với anh Bùi thôi. Chị sẽ không đến cả chuyện này cũng không cho đấy chứ?”
"Mà chúng ta nói đều là kiến thức chuyên môn, chị nghe cũng không hiểu được... Đương nhiên, nếu chị không muốn em nói chuyện riêng với anh ấy cũng không sao."
Nói xong, cô ta nhìn về phía Bùi Duật Sâm.
Mong đợi anh ta sẽ tự mình nói chuyện.
Nhìn thấy Bùi Duật Sâm quả nhiên đã cau mày, trong lòng cô ta lập tức vui mừng.
Bùi Duật Sâm không thích bị làm phiền khi đang bàn bạc vấn đề công việc.
Cho dù là vợ cũng không được.
Chưa kể, Tống Ngôn chẳng có gì đặc biệt đối với anh ta.
Anh ta càng sẽ không để ý đến cảm nhận của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-4-khong-co-gi-ma-em-khong-the-nghe.html.]
Điều kỳ lạ là Tống Ngôn vốn luôn khúm núm, sẽ không hỏi thêm câu hỏi nào trong tiểu thuyết giờ đây lại không hề phù hợp chút nào với thiết lập trong tiểu thuyết.
Điều này làm cho trong mắt Chu Xảo lóe lên một tia kỳ lạ.
Tống Ngôn nghe được lời này, mỉm cười.
Nghĩ đến kiếp trước, Chu Xảo cũng nói những câu giống như vậy, khiến cô cảm thấy tự ti không thể ngẩng đầu lên được.
Không dám nói thêm lời nào nữa.
Sợ làm chồng mình mất mặt.
Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy buồn cười.
“Đúng vậy, tôi không muốn.” Cô nhẹ nhàng nói: “Không được sao?”
Cô không nhìn Chu Xảo mà nhìn biểu cảm của Bùi Duật Sâm.
Bùi Duật Sâm nắm lấy cổ tay cô, Tống Ngôn đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh ta.
Anh ta nhìn cô, nói: “Không có gì mà em không thể nghe.”
Nói xong, anh ta quay người lại, cau mày nhìn Chu Xảo: "Cô có chuyện muốn nói thì cứ nói thẳng đi, không cần phải ra vẻ cao siêu như vậy."
Vừa nói, anh ta vừa trượt tay xuống, đan những ngón tay của mình với ngón tay của Tống Ngôn, để cô ngồi bên cạnh.
Cũng không buông tay ra.
Mặc dù không rõ vì sao Tống Ngôn lại không muốn để mình làm việc ở sân bay thành phố này.
Nhưng Bùi Duật Sâm biết, có thể để cô đưa ra yêu cầu này, trong lòng cô nhất định rất chán ghét.
Mà chính xác là cô đang chán ghét điều gì, anh ta cũng không biết.
Nhưng nếu có thể làm cho cô cảm thấy an tâm thì anh sẽ tránh xa tất cả.
Bùi Duật Sâm có thể đoán được đại khái lý do Chu Xảo đến đây.
Anh ta không cho rằng chuyện này có gì mà Tống Ngôn không thể nghe.
Cho nên lời nói của Chu Xảo khiến cho người ta có chút khó chịu.
Cái gì mà không thể nghe, cái gì mà chuyên nghiệp, giọng điệu thật là trịch thượng.
Dường như là đang coi thường Tống Ngôn.
Điều này khiến anh ta rất không vui. Nếu như không phải đối phương là phụ nữ, lại là họ hàng quen biết từ nhỏ, anh ta đã không lịch sự với cô ta.
Chui Xảo bị câu nói “Không có gì mà em không thể nghe.” của anh ta làm cho sắc mặt trở nên khó coi.
Nhìn hai người nắm tay nhau, cô ta càng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu cảm giác kỳ lạ lúc mới bước vào, nhìn thấy hai người đứng cùng nhau là từ đâu đến.
Không khí giữa hai người đừng nói lạnh lùng và phẳng lặng.
Đây giống như một cặp vợ chồng mới cưới không thể tách rời dù chỉ là một giây...
Bởi vì trong tiểu thuyết có rất ít tình tiết miêu tả về hai người bọn họ, cho nên cô ta chỉ đọc qua một lần đã cho rằng hai người không có tình cảm.
Tống Ngôn tồn tại chỉ là để nuôi bọn trẻ.
Bùi Duật Sâm lại chỉ kiếm tiền, mặc dù hai người đã kết hôn nhưng lại không thể yêu nhau.
Bọn họ giống như hầu hết mọi người ở thời đại này, mới gặp nhau một lần là đã kết hôn.
Còn chưa từng nói tới tình yêu.
Làm sao có thể có tình cảm?
Nhưng hiện tại, cô ta không phải kẻ ngốc, sao lại không hiểu thái độ của Bùi Duật Sâm đối với Tống Ngôn.
Thậm chí còn hơn cả những gì Tống Ngôn đối xử với anh ta
Chu Xảo há to miệng, một lúc lâu mới lên tiếng: “Anh Bùi, em đến là để hỏi anh chuyện ở sân bay, anh không định đi làm ở đó sao? Bên kia bảo em tới thuyết phục anh, nói rằng tất cả đãi ngộ đều có thể tăng thêm cho anh.”
Cô ta nói xong, liếc nhìn Tống Ngôn một cái rất nhanh.
Lại thấy vẻ mặt của cô rất bình tĩnh.
Giống như cô đã biết trước.
Trái tim Chu Xảo đập thình thịch.
Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới Tống Ngôn sao?
Không thể nào, trong tiểu thuyết cô rất vui vẻ và tự hào về việc Bùi Duật Sâm có thể đi làm.
Còn vô cùng ủng hộ.
Sao bây giờ cô lại bình tĩnh như vậy?
Không, không đúng, nói mới nhớ, sau khi cô ta xuyên sách vào cuốn tiểu thuyết này, rất nhiều chuyện đã không phát triển theo tiểu thuyết.
Ngay từ đầu, Chu Xảo cho rằng chỉ cần sau này kết quả vẫn như cũ thì sẽ không sao.
Nhưng hôm nay nhìn thấy hai người thân mật như vậy, cô ta lại không thể bình tĩnh được nữa.
Người thay đổi không phải là Bùi Duật Sâm.
Mà là... Tống Ngôn.
Mặc dù tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nhân vật này thực sự đã hoàn toàn thay đổi.
Khiến cho Chu Xảo không thể nắm bắt.
Làm sao người này lại có thể là Tống Ngôn luôn phục tùng, chỉ biết nghe lời làm việc, không có chút tiếng nói trong tiểu thuyết?
"Chuyện này không có gì để nói cả. Tôi đã nói rất rõ ràng trong điện thoại rồi."
Giọng nói của Bùi Duật Sâm vô cùng lạnh lùng.
Cả người Chu Xảo lắc lư một chút.
Cô ta đã phải rất cố gắng mới được nhận vào là ở chỗ đó, lúc ấy bởi vì quen biết anh ta, cho nên khi phỏng vấn, cô ta không hề bị làm khó, vào làm việc một cách suôn sẻ.
Kết quả là quay người anh ta lại không đi..
Vậy cô ta đến đó còn có ý nghĩa gì?
Làm sao có thể tiếp xúc với anh ta được?
Cô ta cắn môi nói: “Nhưng, nhưng mà anh đã xuất ngũ, không làm phi công không phải sẽ rất đáng tiếc sao? Chẳng lẽ là có người không muốn anh tới đó làm việc sao?”
vì anh đã nghỉ hưu nên không làm phi công sẽ rất tiếc phải không? Có ai không muốn anh đi không?"
Cô ta có ý gì đó.