Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 39 Cậu không phải là đứa trẻ ba tuổi

Cập nhật lúc: 2024-12-24 13:18:27
Lượt xem: 136

Bùi Duật Sâm bị hỏi thì xấu hổ: "Tại sao con lại hỏi như vậy?"

Tiểu Bảo cau mày: “Bởi vì bố mẹ người khác đều ngủ cùng nhau, nhưng cho tới bây giờ con chưa từng nhìn thấy bố và mẹ ngủ chung.”

Trước kia cậu bé vốn cho rằng sở dĩ hai người không ngủ cùng nhau là bởi vì mình ngủ chung với mẹ, chiếm mất chỗ của bố.

Nhưng bây giờ cậu bé cũng đã có phòng riêng rồi, tại sao bố vẫn còn ngủ riêng giường với mẹ?

Bùi Duật Sâm nghẹn họng, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Không phải là anh không muốn nhưng thái độ của Tống Ngôn Chi đối với anh, đừng nói đến ngủ chung, ngay cả phòng của cô, anh cũng chưa từng dám bước vào.

Sợ chọc cho cô nổi giận, sau này sẽ không cho anh sắc mặt tốt.

Trên thực tế, việc giữa vợ chồng xảy ra mâu thuẫn, bất đồng quan điểm không phải là hiếm nhưng việc ngủ riêng giường lại rất ít khi xảy ra.

Ít nhất thì không có ai dám nói loại chuyện này ra bên ngoài.

Bởi vì một khi bị người ngoài nghe được sẽ kéo theo một đống phiền toái.

Trước kia anh vốn tưởng rằng Tiểu Bảo sẽ không hiểu được những chuyện này cho nên cũng không quan tâm.

Không ngờ cậu bé đã sớm nhận ra.

Cho nên sau khi chuyển đến đây, cậu bé mới muốn có phòng riêng.

Chính là lo lắng mình làm ảnh hưởng đến bố mẹ.

Trong lòng Bùi Duật Sâm cảm thấy có chút bất lực lại có chút buồn cười.

anh đưa tay xoa đầu con trai rồi nói: “Ban đêm bố thường đi ngủ muộn, sợ làm phiền mẹ của con nghỉ ngơi.”

Tiểu Bảo nghi hoặc nhìn bố, cậu bé đã năm tuổi rồi, không còn là đứa trẻ ba tuổi, làm sao có thể tin được loại chuyện này?

Nghĩ kỹ lại, kể từ sau khi bố về nhà, mẹ chưa bao giờ có thái độ tốt với bố.

Bởi vì ban đầu Tiểu Bảo cũng không thích người bố này, cho nên cậu không cảm thấy thái độ của mẹ có gì kỳ lạ.

Nhưng bây giờ cậu bé cảm thấy bố mình cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy, cho nên anh cảm nhận sâu sắc mối quan hệ giữa bố mẹ tệ đến mức nào.

Có lẽ đây chính là điều mà người lớn thường gọi là cãi nhau.

Mà dường như chỉ đơn phương đến từ phía mẹ.

Cậu bé đưa ánh mắt thương hại nhìn bố mình, sau đó quay người trở về phòng.

Bùi Duật Sâm bị con trai nhìn vừa tức giận lại vừa buồn cười.

Anh đóng cửa lại, xoa xoa lông mày.

Nhưng anh cũng nhận ra cứ tiếp tục như thế này không phải là cách.

Vợ chồng anh không thể ngủ riêng giường suốt đời được.

Trước đây giữa hai người bọn họ có hiểu lầm, cô ghét anh cũng có thể hiểu được, nhưng bây giờ hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, cô cũng đã biết chuyện hai đứa trẻ kia không liên quan gì với anh.

Theo lý mà nói, mối quan hệ của bọn họ đáng lẽ phải hoà hoãn.

Nhưng tại sao Bùi Duật Sâm lại cảm thấy mối quan hệ của mình với vợ lại ngày càng xa cách.

Ánh mắt cô nhìn anh đã mất đi sự phức tạp và chán ghét lúc trước.

Nhưng lại thêm mấy phần xa lạ.

Bùi Duật Sâm khẽ thở dài một tiếng.

Anh không biết mình phải làm gì với cô.

Tống Ngôn Chi ở trong phòng không biết chuyện này, sau khi cô tập yoga xong đã quá mệt mỏi, lúc thức dậy mới nhớ ra rau củ mua về vẫn chưa để vào tủ lạnh, bởi vì tính đến chuyện ngày nào cô cũng phải đi dạy học, trời nóng đồ ăn không thể dự trữ được hai ngày, mỗi ngày đều đi mua thì rất phiền phức, không biết Bùi Duật Sâm đi chỗ nào mua về được một cái tủ lạnh cũ.

Nhìn có vẻ vẫn còn khá mới.

Buổi chiều, Tống Ngôn Chi đã lau chùi sạch sẽ.

Quả thực có tủ lạnh sẽ tiện lợi hơn một chút, thức ăn thừa cũng không cần phải lo lắng sẽ bị hỏng.

Cô đi xuống tầng dưới và đặt mọi thứ vào tủ lạnh.

Ưu điểm của việc đi ngủ sớm vào ban đêm là mỗi ngày có thể tự nhiên thức dậy lúc sáu, bảy giờ.

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào nhà, trong nhà được dọn dẹp gọn gàng. sạch sẽ, cảm giác đặc biệt ấm áp, dễ chịu.

Không khí cũng trong lành, thoải mái.

Bên ngoài có tiếng người rao hàng.

Tống Ngôn Chi nghe xong cũng bước ra ngoài.

Đó là một người đạp xe đạp bán bánh gạo buổi sáng.

Có rất nhiều người đang mua.

Tống Ngôn Chi cũng thích bánh gạo, vị ngọt, mềm dẻo.

Thế là cô chen vào mua hai cân.

Mặc dù bánh gạo tuy đã nguội nhưng loại bánh gạo này khi nguội sẽ càng dẻo và dai hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-39-cau-khong-phai-la-dua-tre-ba-tuoi.html.]

Phía trên còn rắc một ít hạt vừng đen.

Xem ra thành phần nguyên liệu rất đầy đủ.

Cô đặt bánh ngọt lên bàn, đã nhìn thấy Tiểu Bảo dụi mắt đi xuống lầu.

Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn bánh gạo: "Mẹ, đây là cái gì?"

“Bánh gạo ngọt, mẹ mua cho con mang đến trường ăn, đợi lát nữa sẽ gói cho con hai cái.”

Bánh gạo?

Tiểu Bảo chợt nhớ ra, thỉnh thoảng người lớn đi chợ hay ra bên ngoài sẽ có người mua bánh gạo về nhà, trong khu nhà có mấy bạn nhỏ vẫn thường hay cầm chạy ra đường khoe khoang.

Tiểu Bảo không biết mùi vị thứ này như thế nào, cậu bé chỉ nhìn người khác ăn, đã cảm thấy rất mềm rất ngọt.

Cậu bé vội vàng đi xuống lầu, đi đến trước bàn mở ra xem, quả nhiên là bánh gạo mà mọi người thường ăn.

Còn có thêm hạt vừng.

Hai mắt cậu bé sáng rực lên, ngẩng đầu nhìn Tống Ngôn Chi khen ngợi: “Mẹ ơi, mẹ thật là tốt.”

Hiện tại mẹ thật là tốt, mẹ luôn mua cho cậu bé đủ thứ mà trước đây cậu bé chưa từng được ăn.

Tống Ngôn Chi nhìn bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu của cậu bé, cười một tiếng, đưa tay vuốt tóc cậu: “Mẹ mua cho con đồ ăn ngon thì con sẽ nói mẹ tốt, nếu mẹ không mua thì sẽ không tốt sao?”

Tiểu Bảo lập tức lắc đầu: "Không phải, mẹ có mua hay không thì mẹ đều tốt."

Tống Ngôn Chi bị con trai chọc cười không ngậm được miệng, trong mắt đầy sự ấm áp, cô giang hai tay ôm lấy con trai vào trong lòng, cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của cậu.

Tiểu Bảo sửng sốt một lúc, khi kịp phản ứng thì khuôn mặt nhỏ đã đỏ lên một chút.

Cậu bé vội vàng quay người đi.

Tống Ngôn Chi cảm thấy buồn cười, láy một cái bánh gạo đưa cho cậu bé ăn, sau đó cô đi vào bếp làm bữa sáng, còn dặn dò cậu: “Ăn từ từ tôi, cẩn thận bị nghẹn.”

"Vâng, con biết rồi mẹ."

Tiểu Bảo há miệng thật to rồi lập tức khép lại, chỉ cắn một miếng nhỏ.

Quả nhiên, bánh gạo thật giống như trong tưởng tượng, vừa mềm vừa ngọt.

Tiểu Bảo vui vẻ nheo mắt lại.

Nếu như mỗi ngày đều như thế này thì thật là hạnh phúc.

Khi đưa cậu bé đến trường, Tống Ngôn Chi còn gói thêm cho cậu hai cái bánh gạo.

Bảo cậu bé chia cho Thiết Trụ ăn cùng.

Bình thường Tiểu Bảo thích ăn một mình, không thích chia sẻ với người khác.

Nên cho dù Thiết Trụ thích chơi với cậu, cậu cũng không chia sẻ thứ gì cho Thiết Trụ.

Nhưng hôm nay mẹ đã đặc biệt dặn dò, mặc dù cậu bé rất không nỡ nhưng mẹ nói Thiết Trụ là một người bạn tốt, bạn bè tốt nên chia sẻ với nhau.

Vì vậy cậu bé vẫn chọn nghe lời mẹ.

Tiểu Bảo chia tay mẹ, vừa tới cổng trường đã gặp Thiết Trụ.

Thiết Trụ nhìn thấy cậu bé thì vô cùng vui vẻ.

Mấy ngày nay Tiểu Bảo đã chuyển đi, lại đang trong kỳ nghỉ, khiến cho Thiết Trụ có cảm giác giống như sẽ không bao giờ gặp lại Tiểu Bảo nữa.

Cậu bé rất buồn bã, ăn cơm cũng không cảm thấy ngon miệng nữa, bà nội nói cậu bé đã hốc hác đi.

Vất vả lắm mới đợi đến khi đi học trở lại, từ sáng sớm cậu bé đã vội vàng thức dậy, chính là hy vọng có thể nhanh nhanh đến trường chơi với Tiểu Bảo.

Hôm nay, không cần bà nội gọi, cậu bé đã tự mình thức dậy.

Bà nội còn nói cậu bé đã trưởng thành rồi.

Thiết Trụ mang tâm tình nặng nề đi tới trường học, không ngờ vừa tới cổng trưởng đã nhìn thấy Tiểu Bảo.

Cậu bé vô cùng vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, chạy tới chào hỏi Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo nhìn thấy cậu bé thì vẫn bình tĩnh, không hề bởi vì mấy ngày xa cách được gặp lại mà có một chút vui mừng nào.

Có lẽ đây là điểm khác biệt giữa Tiểu Bảo và Thiết Trụ.

"Tiểu Bảo, tôi rất nhớ cậu."

Tiểu Bảo: “Tôi không nhớ cậu.”

Thiết Trụ: “Cậu không cần phải ngượng ngùng đâu.”

Tiểu Bảo mím môi, không nói gì, suy nghĩ một lúc rồi mở cặp ra, lấy bánh gạo từ trong cặp ra, lấy một miếng nhỏ đưa cho Thiết Trụ.

“Cho cậu này.”

Thiết Trụ cảm động nước mắt rưng rưng: "Tiểu Bảo, cậu còn đặc biệt chuẩn bị cái này cho tôi sao? Cậu thật là tốt bụng!"

Tiểu Bảo: “Là mẹ tôi cho.”

Bùi Điềm Điềm và Bùi Quý Xuyên đi tới, nhìn thấy Tiểu Bảo đưa bánh gạo cho Thiết Trụ thì nuốt nước bọt một cái.

"Anh ơi, tại sao Tiểu Bảo không cho chúng ta mà lại muốn chia cho Thiết Trụ?" 

Loading...