Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 37 Bà có biết mẹ của cháu là ai không?

Cập nhật lúc: 2024-12-24 13:17:59
Lượt xem: 129

Anh ta đưa tay sờ lên trán của mẹ mình, sau đó lại sờ lên trán mình: "Không sốt, sao lại mê sảng vậy?"

Sắc mặt Vương Diễm Mai tối sầm lại, bà ta hất tay anh ta xuống.

Chỉ mạnh vào trán anh ta: “Con còn mặt mũi nói như vậy, con cho rằng mẹ muốn Chu Xảo cưới con sao? Lúc đầu con kết hôn với Tú Hoà thì tốt biết bao, đợi cô ta gả tới đây, mẹ còn có thể thăng chức lên làm tổ trưởng. Kết quả con thì hay rồi, bị hồ ly tinh Chu Xảo kia dụ dỗ, làm ầm ĩ cả khu nhà đều biết, bây giờ con không cưới cô ta, sau này con muốn độc thân cả đời sao?”

Mặc dù Vương Diễm Mai rất không cam tâm rơi vào hoàn cảnh này, trước kia bà ta đã lên kế hoạch xong xuôi, dù sao chỉ cần nhận hai đứa trẻ về, nhận tổ quy tông là được rồi.

ban đầu cô đã có ý định nhận hai đứa trẻ về làm con nuôi và thừa nhận tổ tiên của chúng.

Chu Xảo là sinh viên đại học, nghe có vẻ tương lai đầy hứa hẹn.

Nhưng dù sao thì cô ta cũng là người đã từng kết hôn một lần.

Cũng không biết đã ngủ chung giường với người khác bao nhiêu lần.

Nói khó nghe một chút chính là quả phụ.

Nhà họ Vương bên kia, ngoài họ hàng xa, người trong nhà đều đã mất hết, cho nên không ai biết.

Nhưng bà ta thì lại biết rõ ràng.

Đương nhiên bà ta không muốn một người phụ nữ như vậy cưới con trai nhỏ của mình.

Nhưng không ngờ kế hoạch lại không theo kịp sự thay đổi.

Đó cũng là một người không có triển vọng, còn không đối phó được với Tống Ngôn Chi, dạy con cũng không tốt

Nếu không phải bà ta lo lắng sau này con trai mình không tìm được người tốt hơn thì tuyệt đối sẽ không đồng ý để con trai mình lấy người này.

Bùi Hải bị nói đến mức hoa mắt: "Con bị Chu Xảo dụ dỗ khi nào? Khoảng thời gian này con đều không ở nhà, thậm chí còn không nhìn thấy cô ấy."

“Tú Hoà nói con phải có việc làm, con nhờ anh trai giới thiệu giúp đi học nghề thợ mộc, khoảng thời gian này, dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó, sau mấy tháng nữa mới có thể tự mình làm việc. Con đã hẹn với Tú Hoà rồi, sau này tiết kiệm một ít tiền sẽ đi cầu hôn.”

Tuổi tác anh ta cũng không còn nhỏ nữa, mặc dù anh ta cũng không sốt ruột nhưng chuyện kết hôn cũng không thể không làm.

Vừa hay Tú Hoà là một người rất tốt, nói rằng chỉ cần anh ta tiến bộ một chút, có thể kiếm tiền là được.

Cô ấy cũng không đòi hỏi nhiều.

Bùi Hải nghĩ yêu cầu của con gái người ta đã thấp như vậy, nếu mình vẫn không làm được thì thật không đáng mặt đàn ông.

Cho nên anh ta hiếm khi cố gắng như vậy, đi học nghề thợ mộc.

Công việc là anh trai tìm cho, rất ổn thỏa.

Chỉ là bởi vì vẫn chưa ổn định, không biết mình có thể kiên trì hay không, cho nên anh ta không nói cho Vương Diễm Mai biết.

Trong mắt mẹ anh ta, có lẽ anh ta vẫn cả ngày hết ăn lại nằm, chỉ rong chơi với đám bạn bè không ra gì.

Hơn nữa, anh ta cũng không thích loại người như Chu Xảo, cô ta kiêu ngạo giống như một con công, bình thường còn không thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái, trong mắt chỉ có anh trai.

Làm sao cô ta có thể để ý đến mình, đừng nói tới chuyện dụ dỗ mình.

Bùi Hải còn cảm thấy có phải mẹ của mình bị mắc bệnh hoang tưởng rồi không.

Anh ta ngay đến tay phụ nữ cũng chưa từng nắm, tại sao lại truyền ra tiếng xấu được.

"Con vẫn còn không thành thật, chuyện của các con đã ầm ĩ để mọi người trong khu nhà đều biết. Nếu thật sự không có chuyện gì, người ta có thể không có lý do gì mà nói các ngươi sao? Mẹ Tú Hoà đã đến đây từ hôn, bảo con sau này đừng tìm Tú Hoà nữa, hôn sự này xem như đã thất bại rồi, nếu con không kết hôn với Chu Xảo thì sau này sẽ phải làm sao?”

"Con thực sự không làm gì cả. Mẹ ơi, sao mẹ lại đi nghe lời của người khác? Mẹ nhìn Chu Xảo đi, cô ấy có thể để ý đến con sao?”

"Có để ý hay không, không phải cô ta nói là được, nếu không phải cô ta suốt ngày ăn mặc diêm dúa đến nhà chúng ta thì những chuyện lộn xộn này sẽ không bị truyền ra bên ngoài."

Lúc này Vương Diễm Mai chỉ muốn con trai mình nhanh nhanh kết hôn, anh ta đã không còn trẻ nữa, vốn đã nên kết hôn từ lâu rồi.

Khó khăn lắm mới tìm được một gia đình tốt, chỉ một chút nữa thôi đã chuẩn bị lễ đính hôn, kết quả lại bị Chu Xảo làm cho không còn.

Bà ta cũng biết con trai mình là người như thế nào, hỡi họt, đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Cho dù Chu Xảo có làm gì đi nữa, có lẽ anh ta cũng không thể nhận ra được.

Anh ta càng không thể biết được liệu Chu Xảo có thực sự đang quyến rũ mình hay không.

Nhưng cho dù giữa hai người thật sự không có chuyện gì thì mọi người cũng đã truyền ra những lời nói không dễ nghe.

Chu Xảo không phải người ở trong khu nhà, mọi người có thể sẽ quên cô ta, cô ta sẽ giống như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng còn con trai bà ta thì sẽ phải lãnh đủ.

Chẳng những không ai muốn gả cho anh ta mà còn vô duyên vô cớ mắng chửi anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-37-ba-co-biet-me-cua-chau-la-ai-khong.html.]

Chu Xảo có tư cách gì mà coi thường con trai bà ta?

Cô ta là đồ cũ người khác dùng rồi, có người chịu cưới cô ta đã là phúc của cô ta rồi.

Vậy mà còn dám coi thường con trai bà ta, cô ta đã là mẹ của hai đứa trẻ, người khác không biết, cô ta lại thật sự để cao bản thân như vậy sao?

"Con không quan tâm, dù sao đi nữa con cũng sẽ không cưới Chu Xảo. Cho dù có chết, con cũng sẽ không cưới cô ấy." Bùi Hải thấy bà ta không hề nghe mình nói một chút nào thì cũng có chút nổi giận.

"Cô ấy đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi, tại sao con lại phải cưới cô ấy? Tôi không phải là thằng ngốc đi đổ vỏ." Anh ta cảm thấy đầu óc của mẹ mình thật buồn cười.

Chẳng lẽ bà ta là dì mà lại không biết chuyện Chu Xảo đã kết hôn sao?

Anh ta không biết thì cũng thôi đi, bà ta biết rồi mà vẫn đẩy anh ta vào hố lửa.

Thật sự là có cháu trai là quên con trai.

Thật là đáng sợ.

Anh ta chỉ muốn trốn khỏi nhà!

"Này, tiểu tử thối con, hai đứa bé đó... hai đứa bé đó là..." Vương Diễm Mai sốt ruột đứng dậy, lời đến khóe miệng lại nhìn thấy có người đang nhìn vào trong nhà, bà ta bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.

vội im lặng.

Bà ta vội vàng ngậm miệng.

Trơ mắt nhìn con trai ra cửa, bà ta tức giận thở hổn hển.

Thân thế của hai đứa trẻ này tuyệt đối không thể tiết lộ.

Nếu như để lộ ra, chẳng những bọn họ không lấy được trợ cấp của con trai cả mà sau này nhà họ Bùi bọn họ cũng sẽ mất hết mặt mũi trong khu nhà.

Nếu như con trai thứ và Chu Xảo thật sự không thể kết hôn với nhau thì con trai thứ vẫn còn lựa chọn khác.

Nhưng nếu có người biết hai đứa trẻ kia là con trai anh ta thì anh ta sẽ hoàn toàn xong đời.

Vương Diễm Mai nhất thời không biết phải làm sao.

Bùi Điềm Điềm có chút hối hận.

Đoạn thời gian trước, dì Chu Xảo mỗi ngày đều đến đây chỉ là để dạy mình khiêu vũ.

Chú Bùi Hải luôn không có ở nhà, cô bé cũng biết rõ chuyện đó.

Mặc dù dì Chu Xảo đã hại mình mất hết mặt mũi.

Nhưng dì Chu Xảo cũng đã mua cho mình rất nhiều đồ tốt.

Cô bé không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy, bởi vì mình không làm chứng giúp nên sau này dì Chu Xảo sẽ không thể đến nhà được nữa.

Lúc ấy cô bé chỉ là quá sợ hãi cho nên mới không nói chứ không phải là cố ý.

Bùi Điềm Điềm không biết phải làm thế nào, nếu sau này dì Chu Xảo không đến thì sẽ không có ai tặng cô bé những bộ váy nhỏ xinh và những viên kẹo thơm ngon nữa.

Bùi Điềm Điềm muốn tìm bà nội giải thích một chút nhưng vừa đến mơi đã nghe thấy tiếng cãi vã.

Cô bé bị dọa sợ đến không dám động đậy..

Nỗi sợ hãi trong lòng nhắc nhở cô bé lúc này mình tuyệt đối không thể đi tới, nếu không, đụng phải họng súng, người xui xẻo sẽ chính là mình.

Mặc dù Bùi Điềm Điềm vẫn còn nhỏ tuổi nhưng cảm giác của cô bé rất nhạy bén. Khi còn ở nhà họ hàng, mỗi lần chú thím cãi nhau, cô bé luôn tránh xa, không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

Chờ khi mọi chuyện qua rồi mới lại xuất hiện,

Như vậy sẽ không bị liên lụy.

Cô bé đứng xa xa nghe thấy nội dung hai người cãi vã.

Cô bé không hiểu lắm, đang định quay về phòng thì chợt nghe thấy gì đó rồi khựng lại.

Khi cô bé chạy tới, đúng lúc nhìn thấy chú Bùi Hải giận dữ bỏ đi.

Vương Diễm Mai đang uống nước, vỗ n.g.ự.c lấy lại hơi, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Bùi Điềm Điềm đang đứng ở ngưỡng cửa nhìn mình, khiến bà ta giật mình kêu lên một tiếng.

Bà ta lập tức lộ ra vẻ mặt hung ác, nói với giọng sắc bén: “Con bé c.h.ế.t tiệt, mày đứng ở đó làm gì?”

Bùi Điềm Điềm cắn môi một lúc, sau đó mới lấy hết dũng khí nói: "Bà nội, bà có biết mẹ của cháu là ai không?" 

Loading...