Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 35 Muốn Chu Xảo cưới Bùi Hải

Cập nhật lúc: 2024-12-24 13:17:24
Lượt xem: 128

Người xung quanh nhất thời im lặng.

Tất cả đều đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía cô ta.

"Nhìn kìa, cô ta lại tới rồi."

"Chậc, ăn mặc lòe loẹt giống như một con công."

“Mỗi ngày đều ăn mặc như vậy, cô ta không mệt sao?”

Con người chính là như vậy, khi ngưỡng mộ ai đó thì cho dù người đó nhìn như thế nào cũng cảm thấy ngưỡng mộ thán phục.

Nhưng một khi đã chán ghét, những điều này sẽ trở thành lý do để công kích.

Chu Xảo còn có chút mơ hồ, không biết xảy ra chuyện gì.

Cô ta bước tới, mỉm cười chào hỏi mọi người: "Có chuyện gì thế? Tại sao mọi người lại tụ tập ở đây?"

Tất cả mọi người đều phớt lờ cô ta, mà đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Vương Diễm Mai lúc này sắc mặt vô cùng khó coi, sau đó lần lượt tản ra.

Mặc dù chuyện này nghe có vẻ như là vấn đề riêng của nhà họ Bùi.

Nhưng theo bọn họ thấy, Chu Xảo này cũng không phải người tốt.

Biết rõ người ta đã có đối tượng kết hôn còn cả ngày chạy đến nhà người ta.

Cho dù thực sự không có gì thì nhìn vào cũng khiến người khác khó chịu.

Bản thân cô ta cảm thấy không sao, nhưng đối với người con gái bên kia lại chính là tổn thương rất lớn.

Nếu như không phải mẹ Tú Hoà tới nói rõ ràng, sau này lỡ có chuyện gì xảy ra, người xui xẻo vẫn là con gái nhà người ta.

Cô ta thì tốt rồi, còn có mặt mũi chạy tới đây.

Đây là lần đầu tiên Chu Xảo chào hỏi mọi người nhưng không ai đáp lại cô ta.

Trong lúc nhất thời nụ cười của cô ta có chút cứng đờ.

Bình thường mỗi khi cô ta chào hỏi người trong khu nhà, mọi người đều sẽ nhiệt tình đáp lại.

Bởi vì cô ta có thân phận là sinh viên đại học thôi cũng đủ khiến bọn họ phải ngưỡng mộ mấy phần.

Không thể nào không để ý đến cô ta.

Cô ta lại nhìn thấy sắc mặt khó coi của Vương Diễm Mai, cô ta nghi hoặc hỏi: "Dì ơi, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Sắc mặt Vương Diễm Mai tái mét, ánh mắt vừa rồi khi mọi người rời đi dường như đã chắc chắn con trai bà ta thực sự có gì đó với Chu Xảo, khiến cho bà ta tức giận suýt chút nữa ngất đi.

Chu Xảo này đến lúc nào thì không đến, lại cứ nhất thiết phải chạy đến ngay vào lúc này.

Bà ta oán hận liếc nhìn Chu Xảo một cái: “Cô cút ra khỏi đây cho tôi.”

Nói xong, bà ta giận dữ bước vào nhà.

Chu Xảo không hiểu gì cả, sắc mặt lại thay đổi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô ta vội vàng đi theo.

"Dì ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cô còn mặt mũi hỏi tôi sao?" Sắc mặt Vương Diễm Mai giống như phủ một lớp sương giá, cực kỳ lạnh lùng.

"Tôi hỏi cô, có phải cô muốn quyến rũ Tiểu Hải nhà tôi không?"

"Cái gì?" Chu Xảo sợ hãi kêu lên: "Dì ơi, dì đang nói cái gì vậy? Làm sao cháu có thể quyến rũ... Tiểu Hải."

Khuôn mặt cô ta đỏ bừng lên, chỉ cảm thấy bị xúc phạm.

Con người Bùi Hải ham ăn lười làm chính là loại người mà cô ta khinh thường nhất.

Làm sao có thể quyến rũ anh ta? Thật sự là quá buồn cười!

"Cô còn giả vờ sao? Cô đừng tưởng là tôi không biết cô đang có tâm tư gì, nhất định là bởi vì thấy Tống Ngôn Chi và thằng cả không thể ly hôn, cho nên cô mới nhắm đến Tiểu Hải!”

"Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mơ mộng tới Tiểu Hải, Tiểu Hải sẽ không bao giờ cưới loại phụ nữ giống như cô đâu.

"Tôi nể tình cô là mẹ của Quý Xuyên, lần này tôi không so đo với cô nhưng sau này cô không được phép đến khu nhà nữa!"

"Cái... cái gì?" Chu Xảo quả thực không thể tin vào tai mình, người này là không nghe thấy cô ta nói gì sao? Cô ta đã nói không, sao lại không nghe vào tai vậy?

Lại còn nói giống như cô ta quá thấp kém, không xứng với Bùi Hải. Chu Xảo suýt chút nữa bị chọc cho bật cười.

Nhưng nếu như cô ta không thể đến khu nhà, sau này làm sao cô ta có thể nuôi dưỡng hai đứa trẻ? Cô ta cố nén cơn tức giận nói: “Dì ơi, Tiểu Hải và cháu thật sự không có gì với nhau cả. Nếu dì không tin thì cứ đi hỏi cậu ấy đi!”

"Nếu thằng bé dám nói thì còn có thể xảy ra chuyện hôm nay sao? Tôi nói cho cô biết, Chu Xảo, đừng tưởng rằng tôi không biết cô có tâm tư gì, nếu không phải tôi sợ làm lớn chuyện khiến người khác chê cười, bây giờ ngay đến cửa nhà tôi, cô cũng đừng hòng bước vào.”

"Cháu... cháu đến đây là để chăm sóc hai đứa trẻ. Sao dì lại không tin cháu?”

"Cô còn mặt mũi nói như vậy sao? Cô nhìn xem cô đã dạy Điềm Điềm thành bộ dạng gì, không học tập đàng hoàng, suốt ngày chỉ học theo cô ăn mặc trang điểm lộng lẫy, mặc toàn những bộ áo quần diêm dúa, hại tôi bị người khác chê cười!”

"Tôi cảm thấy cô còn không bằng Tống Ngôn Chi, Quý Xuyên được cô ta dạy dỗ tốt thế nào, học hành giỏi giang lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện.”

"Trước đây là mắt tôi bị mù, vì thương bọn trẻ nên mới muốn để cho cô tới đây chăm sóc bọn họ nhiều một chút, không ngờ cô lại có tâm tư xấu xa như vậy, là tôi đã nhìn nhầm cô.”

Vương Diễm Mai nói một hồi, hoàn toàn không thèm nhìn sắc mặt tái xanh của Chu Xảo.

Chu Xảo nghe bà ta nói mình không bằng Tống Ngôn Chi, cô ta tức giận tới khuôn mặt vặn vẹo.

Trước đó là ai suốt ngày than phiền với mình về lỗi lầm của Tống Ngôn Chi, còn nói cô đối xử với bọn trẻ không tốt, thương cho bọn trẻ.

Tại sao cô ta lại không đối xử tốt với con ruột của mình được? Cô ta không hề ép buộc bọn trẻ bất cứ điều gì, bọn họ muốn làm gì thì làm, không hề giống như Tống Ngôn Chi bắt buộc bọn trẻ phải học tập.

Đây không phải là cách giáo dục tốt nhất sao?

Nhìn thấy Vương Diễm Mai kiên định như vậy, trong lòng Chu Xảo thật sự có chút hoảng loạn, ánh mắt cô ta rơi vào trên người Bùi Điềm Điềm ở bên ngoài, cô ta nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt đột nhiên sáng lên, vội vàng nói: "Điềm Điềm, cháu mau nói với bà nội, bình thường dì ở đây đều chơi cùng cháu, thật sự không có gì với chú của cháu đi.”

Vương Diễm Mai đưa mắt nhìn về phía cô bé.

Ánh mắt sắc bén của bà ta khiến Bùi Điềm Điềm vô cùng sợ hãi, cô bé cúi đầu lắp bắp nói: "Cháu không biết, cháu không biết gì cả."

Nói xong cô bé quay người bỏ chạy.

Chu Xảo tức giận suýt chút nữa thì ngất đi.

Quả nhiên nghe xong lời này, sắc mặt Vương Diễm Mai càng trở nên lạnh lùng hơn, bà ta chỉ vào cửa nói: "Cô cút khỏi đây, mau cút khỏi đây cho tôi, sau này cô không được phép vào nhà bọn Bùi của tôi nữa, nếu còn dám đi tìm Tiểu Hải nữa thì đừng trách tôi không niệm tình cũ!”

"Sau này bọn trẻ không cần cô quan tâm nữa!"

Chu Xảo bị đuổi đi.

Cũng không biết là ai đã lan truyền ra chuyện này, trong khu nhà ai nấy đều bàn tán xôn xao.

Chuyện kết hôn của Bùi Hải đương nhiên là thất bại.

Không chỉ thất bại mà còn bị toàn bộ khu nhà ghét bỏ, chế giễu.

Khi Vương Diễm Mai tới nhà máy dệt làm việc còn bị người khác chỉ trỏ. Trước kia người ở đó còn xem bà ta là người làm việc lâu năm, rất được quan tâm, công việc rất nhẹ nhàng.

Nhưng bởi vì lần này bà ta đã đắc tội với tổ trưởng nên mỗi ngày đều làm không hết việc.

Vương Diễm Mai trút hết toàn bộ sự tức giận của mình lên đầu Chu Xảo.

Nếu như không phải cô ta suốt ngày ăn mặc như vậy, còn có tâm tư không tốt thì làm sao bà ta lại rơi vào hoàn cảnh này.

Lúc đầu chỉ cần chuyện kết hôn của con trai thành công, sau này tổ trưởng được thăng lên làm quản đốc, bà ta sẽ có thể làm tổ trưởng.

Bây giờ thí hết thật rồi.

Vốn dĩ bà ta cho rằng Chu Xảo không đến nữa thì chuyện này sẽ qua.

Nhưng mọi chuyện không những không lắng xuống mà còn ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Bà ta tìm bà mối để sắp xếp hôn nhân cho con trai mình, đối phương lại không vui, còn nói nếu đã như vậy thì tốt nhất bà ta nên sắp xếp để Chu Xảo kết hôn với con trai mình, dù sao người ta cũng là sinh viên đại học, nhà bọn họ cũng không thiệt thòi gì.

Không phải bây giờ Chu Xảo không đến nữa là xong chuyện, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, nếu con trai của bà ta cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ không tìm được đối tượng tốt.

Một lời đánh thức người đang ngủ mơ.

Trước kia Vương Diễm Mai muốn con trai lớn nuôi hai đứa trẻ, lại thêm Chu Xảo cũng thích con trai lớn cho nên bà ta chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy cô ta cho con trai nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-35-muon-chu-xao-cuoi-bui-hai.html.]

Nhưng bây giờ tình hình đã khác. Tống Ngôn Chi không phải là người mà bà ta có thể đuổi là đi. Trước đây bà ta đã nghĩ đuổi người đi rồi sẽ giới thiệu Chu Xảo cho con trai lớn của mình.

Nhưng tình hình bây giờ đã ầm ĩ thành ra như vậy, cho dù Tống Ngôn Chi có đi, con trai lớn cũng không thể thích cô ta.

Người con trai thứ bị cô ta hại không có đối tượng kết hôn, còn bị mất mặt, cho dù lại đi làm mối cũng không tìm được người tốt.

Về mặt tiền cưới càng thêm khó khăn.

Nhưng nếu là Chu Xảo thì lại khác, con cái cũng đã sinh ra rồi, nếu cưới cô ta về, bà ta có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Mặc dù điều kiện gia đình cô ta không tốt nhưng Chu Xảo dù sao cũng là người học đại học, bây giờ lại có việc làm, sau này có thể giảm bớt gánh nặng gia đình.

Cũng coi là một ý tưởng hay.

"Hắt xì." Lúc này Bùi Hải đang đem mấy hộp xốp chứa đầy rau củ chuyển vào trong sân bỗng dưng hắt hơi một cái.

"Chị dâu, để cái này ở đây phải không?"

Tống Ngôn Chi đi ra cửa, nhìn thấy anh ta: "Ừ, cứ để ở đó đi, sao chú lại tới đây?"

"Anh trai bảo em đưa đố tới, anh ấy nói Tiểu Bảo muốn trồng rau trước nhà nên em đã chuyển nó đến đây."

Bùi Hải xoa xoa mũi, đưa mắt nhìn căn nhà, rất hài lòng nói: “Mặc dù có hơi cũ nhưng cũng khá rộng rãi, ở đây rất thoải mái. Mắt nhìn của anh trai cũng không tệ.”

Tống Ngôn Chi cười nói: "Vào nhà ngồi đi, ăn trưa trước rồi đi."

Cô vội vàng thu dọn nhà cửa, mặc dù đồ đạc đều đã chuyển tới nhưng đồ dùng nấu ăn hàng ngày vẫn cần phải mua thêm.

Ngày hôm nay trong nhà mới bắt đầu nấu ăn.

"Thôi không cần đâu, anh trai đã tìm cho em một công việc, chiều nay em còn phải đi, mọi người ăn đi.”

Bùi Hải vẫn còn có chút ngượng ngùng, bởi vì trong ký ức của anh ta, Tống Ngôn Chi cũng không thích anh ta cho lắm.

Mặc dù đại đa số người trong khu nhà đều không thích anh ta, cảm thấy anh ta hết ăn lại nằm, không tiến bộ, công việc cũng cà lơ phất phơ.

Cho nên anh ta cảm thấy chị dâu mời mình ở lại ăn cơm cũng chỉ là một lời nói khách sáo, mình cũng không nên tưởng là thật.

"Không phải bây giờ vẫn còn lâu mới đến buổi chiếu sao? Vào nhà ngồi một lát đã." Ở kiếp trước Tống Ngôn Chi quả thật có chút thành kiến với người em trai này.

Nhưng cô chưa bao giờ coi thường anh ta.

Đặc biệt là khi anh ta đối xử với Tiểu Bảo rất tốt, Tống Ngôn Chi biết bản chất anh ta không phải là người xấu.

Chỉ là đơn thuần không muốn cố gắng mà thôi.

Bùi Hải ngượng ngùng cười cười, đi vào.

Tiểu Bảo đang đứng xem TV, kể từ khi chuyển đến đây, cậu bé rất có hứng thú với TV, bởi vì trước kia trong nhà không có.

Lúc này trên tay cậu bé đang cầm một cái bát nhỏ, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào bộ phim hoạt hình.

Giống như chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì mới lạ như vậy.

Trước đây, các bạn nhỏ thường chạy đến những gia đình có TV trong khu nhà, vây quanh lại cùng nhau xem TV.

Tiểu Bảo cũng muốn đi, nhưng mọi người không thích cậu bé, cho nên cậu chỉ đứng xa xa nhìn lén mấy lần.

Cậu bé xem không hiểu nhưng cảm thấy rất thú vị.

Không ngờ tới có một ngày nhà mình cũng mua TV.

Tiểu Bảo xem say mê không dứt ra được.

Tống Ngôn Chi thấy cậu bé cầm bát trong tay cũng không vững, có chút buồn cười: "Thôi nào Tiểu Bảo, con ra ghế sô pha ngồi xem đi, xem quá gần không tốt cho mắt.

Tiểu Bảo ậm ừ quay người đi đến ghế sô pha, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào TV.

Suýt chút nữa đụng phải Bùi Hải.

"Thằng nhóc này, ôi, cháu nặng thêm rồi, chú không bế nổi cháu rồi."

Bùi Hải một tay bế cậu bé lên.

Lúc này Tiểu Bảo mới nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Chú.”

"Thằng nhóc này vẫn còn nhớ chú sao? Thật là cảm động." Bùi Hải cười ha ha, vò đầu cậu bé thành ổ gà.

Tiểu Bảo vội vàng đưa tay bảo vệ tóc của mình, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía sau lưng anh ta, không nhìn thấy bà nội xấu tính, lúc này cậu bé mới thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Hải vừa bực mình vừa buồn cười.

Anh ta lục túi lấy ra một tờ năm mươi xu nhàu nát đưa cho cậu bé, phóng khoáng nói: “Cho cháu cầm đi mua kẹo.”

Tiểu Bảo liếc nhìn mẹ trước, thấy cô không phản đối, lúc này mới đưa tay nhận lấy, còn rất lễ phép nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chú.”

Bùi Hải nhìn thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, Tiểu Bảo nhà anh ta thật sự là càng ngày càng hiểu chuyện, quá đáng yêu!

Không giống như hai đứa trẻ ở trong nhà, nhìn thế nào cũng cảm thấy chướng mắt.

Có lẽ là vì tâm lý bài xích người ngoài, anh ta luôn không thích hai đứa trẻ đó, nhưng dù sao bọn họ cũng là trẻ con, anh ta không thể làm gì, nhất là mẹ anh ta, đối xử với thằng nhóc kia còn tốt hơn cả anh ta, Bùi Hải thật sự là không thể chấp nhận được.

Sau khi anh trai trở về, đã giới thiệu cho anh ta công việc học nghề mộc.

Anh ta cũng không muốn về nhà lắm.

Mặc dù trước đây Tiểu Bảo có vẻ đần độn nhưng Bùi Hải vẫn cảm thấy cậu bé rất dễ thương.

Có lẽ bởi vì cậu bé là con trai của người anh trai lạnh lùng vô tình, khiến cho anh ta có cảm giác tương phản.

Bây giờ Tiểu Bảo càng ngày càng khá hơn, anh ta nhìn vậy cũng cảm thấy vui vẻ.

Anh ta cùng Tiểu Bảo ngồi trên sofa xem phim hoạt hình, chỉ Tiểu Bảo xem một lúc thì dừng lại, đột nhiên chạy vào bếp giúp Tống Ngôn Chi rửa rau.

Bùi Hải thấy vậy thì con mắt muốn lọt ra ngoài, trong lúc nhất thời ngồi cũng không xong, đứng cũng không được.

Bởi vì trong nhà anh ta, đàn ông không cần phải nấu ăn.

Mẹ anh ta thậm chí còn không cho anh ta bước vào bếp.

Cho nên anh ta không cần động tay làm gì cả.

Lúc này nhìn thấy Tiểu Bảo hiểu chuyện như vậy, tuổi còn nhỏ đã biết giúp đỡ mẹ làm việc, lập tức cảm thấy mình còn không bằng một đứa trẻ.

Cũng may ngay lúc đang xấu hổ, anh cả của anh ta cuối cùng cũng trở về.

Bùi Duật Sâm đang cầm một cái chân lợn trong tay, khi nhìn thấy anh ta, anh chỉ khẽ gật đầu như chào hỏi rồi đi vào phòng bếp.

Bùi Hải đợi anh ra ngoài nói chuyện với mình, để anh ta không phải xấu hổ như vậy nữa.

Ai biết sau khi anh trai đi vào lại không ra.

Bùi Hải: “…” Thật sự rất muốn bỏ chạy.

Cả nhà mặc dù đều không nói lời nào nhưng lại phối hợp rất ăn ý, chẳng mấy chốc đã bày ra ba món một canh trên bàn.

Bùi Hải lúng túng ngồi xuống, nói: "Anh ơi, em ăn xong sẽ đi ngay."

Anh ta lo lắng anh trai không muốn mình ở lại.

Bởi vì chuyện của mẹ hai người lúc trước, anh trai hình như vẫn còn tức giận.

Nhưng mẹ anh ta lại rất thương anh ta, có đôi khi Bùi Hải cũng cảm thấy mình ở tình cảnh khó xử.

Mẹ anh ta bắt nạt chị dâu như thế mà anh ta còn không biết xấu hổ mà ở lại ăn cơm, anh ta thật là không ra gì.

Bùi Duật Sâm bình thản nói: "Ăn cơm xong vào phòng đọc sách nói chuyện một chút."

Bùi Hải hoảng sợ, miếng cơm thơm ngào ngạt vào trong miệng không còn ngon nữa.

Tống Ngôn Chi liếc nhìn anh ta một cái, đại khái đoán được Bùi Duật Sâm muốn hỏi chuyện gì, cô cũng không nói gì cả.

Sau khi ăn xong bữa cơm không còn chút mùi vị gì, Bùi Hải ủ rũ đi theo anh lên lầu.

Trong phòng đọc sách vẫn còn có có trống không, mặc dù nói là phòng đọc sách nhưng Bùi Duật Sâm cơ bản không cần tới, là nơi để Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo học hành và đọc sách.

Lúc này, trên bàn có để sách bài tập của Tiểu Bảo, trên đó có chữ mẫu.

Là Tống Ngôn Chi đã dạy cậu bé viết tiếng Anh.

Bùi Duật Sâm thu dọn lại đặt sang một bên rồi mới nhìn vào ánh mắt hoảng hốt của em trai.

“Chú có còn nhớ chuyện đêm tôi kết hôn với chị dâu của chú không?” 

Loading...