Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 33 Lời đồn về Chu Xảo

Cập nhật lúc: 2024-12-24 13:16:51
Lượt xem: 124

Mặc dù lời nói nghe có vẻ rất khéo léo nhưng ý tứ cũng cho thấy Thiết Trụ rất tốt.

Tống Ngôn Chi cười nói: "Có nghĩa là Thiết Trụ rất thích con, sau này Tiểu Bảo có đồ ăn cũng nhớ chia sẻ với Thiết Trụ, có qua có lại mới là cách làm bạn bè với nhau.”

Sự cho đi từ một phía có thể tạm thời không cảm thấy gì vì

Sự đóng góp đơn phương có thể bây giờ tuổi còn nhỏ tạm thời chưa cảm nhận được gì.

Nhưng nếu như mãi không được đáp lại thì sớm muộn gì cũng sẽ trở nên rất khó duy trì.

Tống Ngôn Chi cũng hy vọng con trai của mình nhờ có Thiết Trụ mà có thể kết bạn với nhiều người hơn.

Tiểu Bảo nghe nói như vậy thì lập tức trầm mặc.

Trước kia cậu bé có đồ ăn ngon cũng sẽ không chia sẻ với Thiết Trụ.

Vậy có phải cậu bé rất xấu không.

Vào ngày bọn họ chuyển đi, Chu Xảo cũng chạy đến khu nhà.

Hôm qua bởi vì chuyện kia, cô ta có chút mất mặt, lại bị cô giáo chỉ thẳng mặt dạy dỗ, cho nên cô ta đã rời đi trước.

Buổi tối hôm qua trở về suy nghĩ một chút, cảm thấy tâm tình của Bùi Điềm Điềm không đúng lắm, cho nên dự định hôm nay đi qua nhìn xem, dù sao cô ta cũng đã cam đoan sẽ đạt được giải thưởng.

Bây giờ lại không nhận được giải thưởng, chắc chắn trong lòng đứa trẻ đó sẽ có suy nghĩ, cho nên cô ta mua chút bánh kẹo tới, trẻ con mà, tuỳ tiện mua một chút đồ ăn quần áo là có thể dỗ được thôi.

Đặc biệt là Bùi Điềm Điềm từ khi còn nhỏ đã phải chịu khổ sở.

Mặc dù lần này không thành công nhưng cô ta tin rằng đó là bởi vì Bùi Điềm Điềm chưa từng được học tập và huấn luyện chính quy.

Lần đầu tiên nhảy múa không giành được giải thưởng cũng không phải không thể giải thích được.

Nhưng cô ta không ngờ mình vừa đến khu nhà, mọi người xung quanh đã bắt đầu bàn tán xôn xao.

Chu Xảo vẫn còn có chút không hiểu, nhưng nghĩ tới mình thường xuyên tới đây, có nhiều người quay lại nhìn cũng bình thường, cho nên cũng không để ý lắm.

Đây cũng là lý do tại sao Chu Xảo thích chạy tới đây.

Điều kiện của những người ở chỗ này cũng không tệ, tất cả mọi người lại cực kỳ ngưỡng mộ nhìn về phía cô ta.

Trong thời đại này sinh viên đại học rất nổi tiếng, không giống như trong tương lai khắp mọi nơi đều có thể nhìn thấy, thậm chí sau khi tốt nghiệp còn không thể tìm được việc làm.

Cô ta chỉ là một sinh viên đại học bình thường, nhưng với vẻ ngoài xinh đẹp và biết cách ăn mặc, cũng đủ khiến cho những người này ngưỡng mộ.

Cô ta rất hưởng thụ những ánh mắt này.

Điều mà Chu Xảo không nghe thấy là lần này những người xung quanh không bàn tán về trình độ học vấn và ngoại hình của cô ta.

"Nghe nói cô ta có quan hệ không rõ ràng với con trai thứ hai của nhà họ Bùi, có thật không vậy?"

“Tôi không chắc lắm, nhưng những cô gái bình thường sẽ không suốt ngày chạy qua nhà người khác đâu.”

“Tôi có nghe thấy, trong nhà họ Bùi ai cũng đều đi làm, chỉ có một mình Bùi Hải không có việc gì làm, cô nam quả nữ suốt ngày ở chung một chỗ, nói không có chuyện gì thì tôi không tin."

"Không thể nào, không phải nói cô ta là họ hàng sao?"

"Hừ, họ hàng cái con khỉ, nghe nói b.ắ.n đại bác cũng không tới."

"Không phải Bùi Hải đang bàn chuyện kết hôn sao? Như vậy không phải rất tệ sao?"

"..."

Cùng lúc đó, ở nhà họ Bùi.

Vương Diễm Mai còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, hôm nay đúng lúc bà ta được nghỉ, lúc này đang ngồi ăn hạt dưa trong sân, lại nghe thấy có người gõ cửa.

Bà ta ra lệnh cho Bùi Điềm Điềm ra mở cửa, một người phụ nữ khuôn mặt tức tối đứng ở cửa.

Dáng vẻ lười biếng của Vương Diễm Mai lập tức thay đổi, vội vàng đứng dậy: “Ôi, đây không phải là mẹ của Tú Hoà sao? Sao hôm nay bà lại tới đâu? Mau vào trong nhà ngồi.”

"Miễn đi."

Đối phương lạnh lùng cắt ngang lời bà ta: "Tôi tới đây để nói với bà về chuyện của Tú Hoà nhà tôi và Bùi Hải."

"Nói chuyện? Có chuyện gì vậy? Không phải hai đứa nó rất hợp nhau sao?" Cách đây một thời gian, Vương Diễm Mai đã bàn chuyện kết hôn của con trai thứ của mình, nhà gái là Lý Tú Hoà, con gái của đội trưởng nhà máy dệt.

Cô ấy không chỉ dáng dấp thanh tú, xinh đẹp mà còn rất hiểu chuyện, nghe lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-33-loi-don-ve-chu-xao.html.]

Bà ta vô cùng hài lòng.

Thêm vào đó, bố mẹ cô ấy lại là quản lý một nhà máy dệt, điều này khiến bà ta càng thêm vui vẻ.

Cũng may đứa con thứ mặc dù lười biếng nhưng dáng dấp cũng không tệ, nhà gái có vẻ cũng rất hài lòng.

Vì vậy hai bên gia đình dự định để hai người tiếp xúc với nhau trước, nếu như cảm thấy hợp thì sẽ bàn tới chuyện kết hôn.

Bà ta vừa nhìn thấy người đến còn tưởng tới để bàn chuyện kết hôn.

Nhưng không ngờ giọng điệu của đối phương lại không vui vẻ như vậy.

Vương Diễm Mai cũng không phải kẻ ngốc, lúc trước mỗi lần mẹ của nhà gái nhìn thấy bà ta đều có dáng vẻ ôn hoà, bây giờ lại có thái độ này, vừa nhìn đã biết là đã xảy ra chuyện.

Bà ta tỏ vẻ bối rối,hỏi: "Có phải Tiểu Hải nhà tôi bắt nạt Tú Hoà không?"

"Tú Hoà nhà tôi làm sao có thể xứng với Bùi Hải của bà được? Người ta đã có lựa chọn sinh viên đại học xuất sắc như vậy, sao còn có thể để ý đến con gái tôi?" Mẹ Tú Hoà đầy vẻ mỉa mai nói: "Ngoài miệng thì thúc giục Tú Hoà nhà chúng tôi kết hôn, sau lưng lại có mối quan hệ không rõ ràng với những người phụ nữ khác. Nhà họ Bùi của các người thật sự quá độc ác.”

"Hôm nay tôi tới đây là để nói cho bà biết, chuyện giữa Bùi Hải nhà bà và Tú Hoà con gái tôi đến đây là kết thúc, nhà họ Lý chúng tôi không gánh nổi dạng người này."

Sau khi đối phương nói xong, xì một tiếng khinh miệt, hậm hức rời đi.

Vương Diễm Mai không hiểu gì cả, nhưng khi nghe thấy đối phương nói xấu con trai mình, bà ta vô cùng tức giận, vội vàng hét lên: "Chờ một chút, bà đang nói nhảm cái gì vậy? Cho dù chúng ta không thể làm thông gia, cũng không nên huỷ hoại thanh danh của con trai tôi như vậy.”

“Được rồi, có phải là bởi vì Tú Hoà nhà bà muốn trèo lên cành cao, không muốn gả cho con trai tôi cho nên mới đổ lỗi ngược lại như vậy không?”

Vương Diễm Mai tức giận chửi bới.

"Phi, tôi mà thèm đổ lỗi ngược à, nhà họ Bùi các người đã làm ra chuyện gì, trong lòng không tự biết à? Nhất định phải để bà đây xé nát bộ mặt dày của các người mới chịu thừa nhận sao?"

Đối phương vốn nghĩ rằng bọn họ đều là người trong khu nhà, không muốn gây ầm ĩ quá khó nghe, cho nên mới tự mình tới đây chấm dứt chuyện này.

Nhưng không ngờ đối phương không những không cảm thấy xấu hổ mà còn mắng con gái mình muốn trèo lên cành cao.

Bây giờ mẹ của Tú Hoà không thể bình tĩnh được nữa.

Trước đây nghe nói mối quan hệ giữa Vương Diễm Mai con dâu lớn không tốt, Vương Diễm Mai thỉnh thoảng lại đến gặp bà ấy để phàn nàn về con dâu lớn. Bà ấy thực sự đã cho rằng là do tính cách của Tống Ngôn Chi không tốt, khó hòa hợp.

Bây giờ xem ra người khó hòa hợp chính là bà mẹ chồng này mới đúng.

Thái độ tốt với con gái mình trước đây đều chỉ là giả vờ.

Sau này nếu thật sự để cho con gái gả vào, không biết cuộc sống sẽ khó chịu như thế nào.

Mẹ Tú Hoà càng nghĩ càng tức giận, cho rằng mình bị lừa, tức giận nói: “Được rồi, bây giờ bà còn trách con gái tôi. Mọi người tới phân xử thử xem, con trai của bà ta ngoài miệng thì nói muốn kết hôn với Tú Hoà nhà tôi, sau lưng thì lại cả ngày ở một mình với cô gái Chu Xảo kia, có còn biết xấu hổ không hả? Bây giờ lại còn trách móc con gái của tôi, quả thực rất đáng hận."

Những người xung quanh nghe thấy tiếng ồn chạy tới, lúc nghe thấy lời này thì sắc mặt đều thay đổi.

"Mẹ của Tú Hoà, đừng kích động. Có phải có hiểu lầm gì không?"

"Sao tôi có thể hiểu lầm? Cô ta là họ hàng xa b.ắ.n đại bác cũng không tới, suốt ngày chạy đến nhà họ Bùi, cô nam quả nữ ở trong cùng một nhà, nói không có chuyện gì các người có tin không?"

"Dù sao thì tôi cũng sẽ không bao giờ để con gái mình gả vào một gia đình như vậy."

Nghe thấy lời này, mọi người đưa mắt nhìn nhau: “Nói cũng phải, Chu Xảo kia đúng là ngày nào cũng chạy tới đây.”

“Tôi còn tưởng bọn họ là họ hàng rất gần gũi, hoá ra không phải họ hàng sao?”

“Nghe nói không có quan hệ gì cả, cô ta chỉ là con gái bạn của Vương Diễm Mai.”

“Có khi người ta chỉ tới tìm Vương Diễm Mai thì sao?”

"Không thể nào, bà ta đi làm suốt ngày. Tại sao Chu Xảo lại đến gặp bà ta được? Mẹ Tú Hoà nói như vậy, tôi cũng cảm thấy có gì đó không được bình thường, thật sự có chuyện gì đó sao?"

Mọi người bàn tán ầm ĩ.

Vương Diễm Mai nghe xong, khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà ta lúc trắng lúc xanh: "Bà, các người nói hươu nói vượn cái gì vậy? Chu Xảo đến giúp tôi trông chừng bọn trẻ, không liên quan gì đến con trai tôi."

Biểu hiện của mọi người càng trở nên tồi tệ hơn.

“Hai đứa nhỏ đó đi học cả ngày, cần cô trông chừng làm gì?”

"Ngược lại là con trai bà thậm chí còn không đi làm, cả ngày nằm ở nhà. Chu Xảo cứ đến nhà bà là lại ở lại cả ngày, rốt cuộc là làm gì thì ai mà biết được.”

"Tôi cũng nghe giáo viên lớp mẫu giáo nói rằng Chu Xảo không biết cách chăm sóc trẻ em, còn dạy hư bọn trẻ, ngày quốc tế thiếu nhi lên sân khấu nhảy múa mấy thứ kỳ lạ., kết quả không giành giải thưởng còn khóc lóc ầm ĩ.”

"Tôi cũng có nhìn thấy. Không phải cô ta là sinh viên đại học sao? Tại sao cô ấy lại dạy đứa trẻ những thứ vớ vẩn như vậy?”

"Nói đến đây vẫn là Tống Ngôn Chi giỏi hơn. Anh trai của đứa bé đó từng đi theo Tống Ngôn Chi, nghe nói cậu bé học rất giỏi, thành tích cũng tốt mà đứa trẻ kia lại không thể làm được..." 

Loading...