Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 32 Dọn nhà

Cập nhật lúc: 2024-12-24 13:16:42
Lượt xem: 141

“Không có gì, tôi chỉ không chịu nổi loại người làm hư trẻ con thôi. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đến tới cửa nói chuyện với bọn họ, chỉ là tôi không biết bên chỗ nhà mẹ chồng cô có những người nào.” Cô giáo nói

“Bố mẹ chồng sống cùng em trai chồng, em gái chồng phải đi học thỉnh thoảng mới trở về. Tôi nghĩ có thể là do bố chồng tôi đi lại bất tiện, mẹ chồng tôi lại phải đi làm, trong nhà chỉ có em trai chồng, không thể chăm sóc hai đứa trẻ cho nên mới thường nhờ Chu Xảo tới giúp đỡ.”

“Em trai chồng của cô vẫn chưa kết hôn sao?” Cô giáo kinh ngạc.

"Vẫn chưa kết hôn." Tống Ngôn Chi lắc đầu.

"Vậy thì thật kỳ lạ, cô ấy cũng chưa kết hôn, lại luôn chạy qua bên đó, không tốt chút nào. Hai nhà đó rất thân thiết phải không?"

“Cũng không tính là thân thiết, chỉ là mẹ cô ấy và mẹ chồng tôi từng là bạn tốt mà thôi.”

Cô giáo trầm ngâm suy nghĩ.

Bùi Duật Sâm trở về, ngày lễ cũng kết thúc, bây giờ anh có nhiều thời gian rảnh rồi hơn so với kiếp trước.

Ở kiếp trước cho dù anh được nghỉ, anh vẫn sẽ bị lãnh đạo sân bay bảo đi làm việc này việc nọ, đi xã giao các loại, có đôi khi còn phải dạy dỗ những người mới.

Hận không thể vắt kiệt thời gian của anh không chừa lại một chút nào.

Nhưng ở kiếp này, Bùi Duật Sâm vừa được nghỉ đã có thể trở về, thậm chí còn về trước ngày quốc tế thiếu nhi, điều này đủ để chứng minh anh đã thay đổi.

Ít nhất là những chuyện liên quan tới đứa trẻ, chỉ cần cô yêu cầu, anh sẽ không từ chối.

Ở kiếp trước cô bởi vì anh luôn bận rộn cho nên mọi việc đều tự mình làm, không để anh phải quan tâm.

Nhưng bây giờ cô mới hiểu được, anh cũng là một người bố, mình là người mẹ dù sao cũng không thể làm hết cả hai vai trò.

Anh phải tự mình làm tròn trách nhiệm của một người bố.

Vì thế sau ngày quốc tế thiếu nhi, Tống Ngôn Chi lập tức lên kế hoạch dọn nhà.

Cô ngoài miệng thì nói với giáo viên như vậy, nhưng thật ra cô không muốn nhúng tay vào chuyện của Bùi Điềm Điềm.

Chu Xảo bề ngoài có vẻ đối xử rất tốt với Bùi Điềm Điềm, nhưng sau khoảng thời gian này, dựa vào tính cách ích kỷ của Bùi Điềm Điềm lại bị mất mặt như vậy, cho dù Chu Xảo có tốt với cô bé đến đâu thì cô bé cũng sẽ luôn oán trách Chu Xảo.

Ở kiếp trước cô đã cố gắng hết sức để Bùi Điềm Điềm có được mọi thứ, nhưng cuối cùng cô bé cũng có thể tìm được lý do để trách móc cô.

Đừng nói tới bây giờ Chu Xảo đã khiến đứa trẻ ích kỷ này mất hết mặt mũi.

Sợ rằng trong lòng đã sớm sinh ra ngăn cách rồi.

Ở kiếp trước Chu Xảo rất ít khi tiếp xúc với hai đứa trẻ, chỉ bị vẻ ngoài sáng chói của cô bé thu hút.

Chưa từng tiếp xúc nhiều.

Chờ khi bọn họ thực sự tiếp xúc, Tống Ngôn Chi đã nuôi dưỡng hai đứa trẻ có tất cả mọi thứ.

Bọn họ chẳng thiếu gì cả.

Cách giáo dục tự do của Chu Xảo đương nhiên sẽ khiến hai đứa trẻ cảm thấy mới lạ và cảm động.

Nhưng bây giờ không giống với kiếp trước.

Hai đứa trẻ này mới chỉ là những đứa trẻ non nớt.

Bọn họ khao khát tất cả mọi thứ, mọi kiến thức, mọi cơ hội.

Nếu như Chu Xảo không thể giúp được bọn họ thì kết cục của cô ta sẽ còn thê thảm hơn cả cô.

Đương nhiên, đây không phải là chuyện Tống Ngôn Chi nên quan tâm.

Cô thu dọn đồ đạc của mình, đồ đạc trong nhà đều đã rất cũ, cô không có ý định chuyển sang bên kia.

Chỉ cần mang theo những đồ dùng hàng ngày là được rồi.

Đồ vật của Tiểu Bảo không nhiều, ngoại trừ quần áo thì là sách vở.

Tống Ngôn dùng hộp bìa cứng đóng thành mấy cái hộp, nhưng dù vậy vẫn cảm thấy đồ đạc của mấy người bọn họ thật đáng thương.

Ngôi nhà ở bên kia rất lớn, bọn họ là một gia đình ba người, bình thường Bùi Duật Sâm cúng không ở nhà nên có lẽ sẽ rất vắng vẻ.

Tuy nhiên, Tống Ngôn Chi cũng không muốn ồn ào.

“Mẹ ơi, chúng ta sẽ chuyển đi đâu vậy?”

Tiểu Bảo lau mồ hôi trên trán, có chút tò mò.

“Đến đó rồi con sẽ biết.”

Tống Ngôn Chi nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Từ nay về sau Tiểu Bảo sẽ ngủ một mình, có được không?"

Tiểu Bảo không còn nhỏ nữa, bên kia có nhiều phòng, Tống Ngôn Chi cảm thấy có thể rèn luyện thói quen ngủ một mình cho con trai.

Cô còn có chút lo lắng Tiểu Bảo sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ Tiểu Bảo nghe được mình có thể ngủ một mình một phòng, hai mắt cậu bé lại có chút sáng lên.

"Mẹ ơi con có thể."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-32-don-nha.html.]

Tống Ngôn Chi buồn cười, đúng là con cái lớn không thể giữ lại trong nhà.

Lúc này, Bùi Duật Sâm bước vào, một chiếc xe ba bánh đang đậu ở bên ngoài.

Anh nhìn hai mẹ con đang nói cười rồi hỏi: "Đã thu dọn xong chưa?"

"Vâng, cũng gần xong rồi." Tống Ngôn Chi đáp lại.

Bùi Duật Sâm bước tới, xếp mấy cái hộp chồng lên nhau, Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo cùng nhau kéo một cái hộp ra bên ngoài, anh lại dễ dàng vác ra khỏi cửa.

Đồ đạc của Bùi Duật Sâm ở nhà càng ít hơn, cũng chỉ có mấy bộ quần áo.

Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo cùng nhau chuyển đồ ra bên ngoài, trong khi Bùi Duật Sâm chuyển đồ đạc lên xe.

Thím Lý ở bên cạnh cũng đến giúp đỡ, bà ấy còn có chút buồn bã: “Ngôn Chi, tại sao đã chuyển đi rồi, còn không nói sớm với thím, con bé này thật là.”

Bà ấy cũng chỉ biết chuyện này sáng nay khi Bùi Duật Sâm gọi xe đến.

Còn tưởng rằng Tống Ngôn Chi sẽ chuyển đến nơi Bùi Duật Sâm làm việc, trong lòng cảm thấy rất buồn bã.

Bình thường mặc dù mọi người đều bận rộn nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể gặp nhau trò chuyện.

Ngoài ra, Thiết Trụ nhà mình cũng thích chơi với Tiểu Bảo, nếu đứa nhỏ này chuyển đi, cháu trai sẽ chỉ còn lại một mình.

Quả nhiên, Thiết Trụ nghe được cậu bé sắp chuyển đi đã khóc lóc om sòm: "Tiểu Bảo, cậu đừng đi, tôi sẽ cho cậu tất cả kẹo của tôi.”

Tiểu Bảo từ chối rất vô tình: “Tôi phải chuyển đi.”

Từ khi còn nhỏ cậu bé ở trong khu nhà đã bị bắt nạt, không có tình cảm gì đối với nơi này.

Vì vậy, khi Tiểu Bảo nghe tin mình sắp chuyển đi cũng rất bình tĩnh chấp nhận.

Thậm chí không có một chút lưu luyến nào.

Cậu bé cảm thấy chỉ cần bố mẹ ở bên cạnh thì sống ở chỗ nào cũng không quan trọng.

Hơn nữa bà ngoại đáng ghét luôn chạy đến đây bắt nạt mẹ tôi nên có thể chuyển đi nơi khác đương nhiên là rất tốt.

Nghe những lời không chút luyến tiếc này, Thiết Trụ lại càng khóc thảm thiết hơn.

“Bây giờ mọi người đi rồi, không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau.” Thím Lý cũng cảm thấy có chút buồn bã.

Tống Ngôn Chi cười nói: “Chuyển đi cũng không xa, bởi vì tôi và Tiểu Bảo đều phải tới trường học ở chỗ này, cho nên Bùi Duật Sâm tìm nhà rất gần đây, chỉ mất khoảng mười phút là đến nơi, sau này Tiểu Bảo vẫn sẽ đi học ở đây.”

"Thật sao? Không phải chuyển đến thành phố bên cạnh à?" Thím Lý nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên.

Tống Ngôn Chi gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi chuyển đến đó sẽ rất phiền phức. Chưa nói đến vấn đề học tập của con cái, tôi còn phải dạy học, đã ký hợp đồng rồi, sao có thể nói từ chức là từ chức được, cho nên chúng ta không có ý định chuyển qua bên kia.”

"Vậy thì không cần thiết phải dọn đi, nhà ở đây mặc dù hơi nhỏ một chút, nhưng là do cấp trên phân cho gia đình cô, cũng sẽ không thu hồi lại, cô muốn ở bao lâu thì ở, đi ra bên ngoài sẽ tốn rất nhiều tiền.”

“Bây giờ Tiểu Bảo còn nhỏ thì không sao, nhưng sau này khi thằng bé lớn lên sẽ phải ở một mình một phòng, nơi này quá nhỏ sẽ bất tiện, chỉ cần đồ đạc nhiều một chút đã rất chật chội rồi.”

Lúc này thím Lý mới nhớ ra chuyện bọn họ còn nhận nuôi hai đứa trẻ.

Cũng đúng, gia đình cô sống ở đây vốn đã rất chật chội, mặc dù bây giờ hai đứa trẻ kia tạm thời sống ở nhà họ Bùi nhưng khi nào quay lại thì không thể nói trước được.

Nếu như bọn họ quay lại chắc chắn sẽ vô cùng chật chội.

Nghĩ đến việc dọn ra ngoài cũng bình thường.

Dù sao bây giờ Bùi Duật Sâm cũng đã trở về, anh có thể kiếm tiền.

Có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, tại sao lại ở căn nhà nhỏ bé ở chỗ này?

Thế là thím Lý cũng không nói thêm gì nữa.

Thiết Trụ nghe nói Tiểu Bảo vẫn còn đi học ở đây mới yên tâm, cũng không khóc nữa, chỉ một lúc sau đã cười nói sẽ giúp Tiểu Bảo cùng nhau dọn nhà.

Tống Ngôn Chi từ tận đáy lòng rất thích tính cách vui vẻ, nhiệt tình của Thiết Trụ. Những đứa trẻ khác đến chơi vơi Tiểu Bảo, thấy cậu bé không thích nói chuyện thì lần sau đều không tới nữa..

Nhưng Thiết Trụ thì khác, cho dù Tiểu Bảo có không để ý đến cậu bé, lần nào cậu bé cũng luôn nhiệt tình đến chơi với Tiểu Bảo.

Mặc dù Tống Ngôn Chi Ngôn cũng không quá đồng tình với cách xử sự của con trai mình, nhưng vấn đề tính cách không thể ngày một ngày hai mà thay đổi được.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo ngồi vào xe, Bùi Duật Sâm lái xe rời đi.

Tống Ngôn Chi Ngôn hỏi Tiểu Bảo: “Thiết Trụ là người thế nào?”

Tiểu Bảo sửng sốt một chút, sau đó cau mày suy nghĩ rồi nói: "Thiết Trụ nói rất nhiều, trong lớp luôn thích nói chuyện với con, hại con mấy lần bị cô giáo mắng.”

Mặc dù cậu bé cau mày nhưng trong mắt lại không hề có sự chán ghét.

Tống Ngôn Chi nghe được lời này, có chút buồn cười: "Cho nên Tiểu Bảo chán ghét Thiết Trụ sao?"

Tiểu Bảo lại cẩn thận suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

“Mỗi lần cậu ấy có đồ ăn đều chia cho con.” Thỉnh thoảng có mấy lần cậu bé không thể từ chối đồ ăn của Thiết Trụ, cho nên Thiết Trụ trò chuyện với cậu, Tiểu Bảo cũng không tiện mắng cậu ta. 

Loading...