Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 31 Bùi Điềm Điềm thức tỉnh

Cập nhật lúc: 2024-12-24 13:16:29
Lượt xem: 148

Các giải thưởng cho tập thể và cá nhân được trao riêng.

Các lớp hát đồng đều và sáng tạo đã giành được ba giải cao nhất của cuộc thi.

Nhưng nhìn chung các lớp lớn và lớp nhỏ đều lần lượt giành được thứ hạng.

Tiếp theo là phần trao giải thưởng cho các tiết mục cá nhân.

Ngoài một tờ giấy khen còn có tiền thưởng, giải nhất là hai mươi tệ, giải nhì là mười lăm tệ, giải ba là mười tệ, giải tư và giải năm không có tiền thưởng chỉ có giấy khen.

Số tiền thưởng từ giải thưởng tiết mục tập thể thường được sử dụng làm quỹ lớp.

Nhưng giải thưởng cá nhân thì khác, đều là tự mình cầm về.

Tất cả mọi người đều rất căng thẳng, dưới khán đài trở nên im lặng.

Người dẫn chương trình trên sân khấu bắt đầu công bố thứ hạng, từ dưới lên trên.

"Giải năm của tiết mục biểu diễn tập thể thuộc về lớp mẫu giáo..."

Ánh mắt người dẫn chương trình nhìn về phía hàng ghế đầu tiên.

Bùi Điềm Điềm đột nhiên trở nên lo lắng, chẳng lẽ mình chỉ đạt được hạng năm thôi sao?

Giành được hạng năm không có tiền, cô bé muốn giành được giải nhất, có hai mươi tệ, có thể mua được rất nhiều váy đẹp.

Lúc cô bé đang căng thẳng lại nghe thấy người dẫn chương trình tiếp tục thông báo: “Các em của “Vũ Điệu Thiên Nga”, xin chúc mừng các em đã giành được vị trí thứ năm.”

Các cô bé ngồi trước mặt Bùi Điềm Điềm vui mừng nhảy dựng lên, lớn tiếng reo hò.

Bọn họ đắc ý quay lại nhìn Bùi Điềm Điềm, rồi lên sân khấu nhận giải thưởng.

Bùi Điềm Điềm lại thở phào nhẹ nhõm.

Cô bé cảm thấy mình chắc chắn múa giỏi hơn bọn họ.

Nếu bọn họ đã có thể giành được hạng năm vậy thì cô bé chắc chắn sẽ giành được thứ hạng cao hơn.

Sau đó hạng tư, hạng ba đều là các trường học khác.

Khi công bố tiết mục đạt giải nhì, Chu Xảo cũng căng thẳng theo.

Cô ta không ngây thơ giống như Bùi Điềm Điềm, mặc dù tự cho rằng tiết mục biểu diễn này mới lạ, khác biệt với tiết mục của những người khác, nhưng cô ta vẫn có chút lo lắng những người chấm điểm cổ hủ sẽ khó mà chấp nhận, cho nên cô ta nghĩ cho dù Bùi Điềm Điềm có đoạt giải cũng chỉ là mấy giải thưởng thấp.

Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng cũng không sao, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Bùi Điềm Điềm khiêu vũ.

Phải biết trong tiểu thuyết, cô bé đã giành được giải nhất.

Hiện tại phần thi tập thể không có cô bé tham gia chỉ có thể đạt được hạng năm, điều này đủ để chứng minh sức ảnh hưởng lớn của Bùi Điềm Điềm.

Cho nên dựa theo cốt truyện, có phải Bùi Điềm Điềm vẫn có thể đạt được giải nhất không?

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng cô ta không khỏi có chút kích động.

Giải nhỉ là tiết mục tiểu phẩm của lớp năm, rất nhanh đã tới phần công bố giải nhất.

Mọi người không khỏi nín thở.

Về phần Tống Ngôn Chi, cô không tự tin lần đầu tiên đưa học sinh đi thi lại có thể đạt được thứ hạng cho nên cô cũng không có nhiều kỳ vọng.

Thấy lễ trao giải sắp kết thúc, cô định tạm biệt các học sinh để đi tìm con trai.

Kết quả là người vừa đi được hai bước đã nghe thấy người dẫn chương trình trên sân khấu nói.

“Giải nhất phần thi cá nhân hôm nay là tiết mục hát bài hát ngoại ngữ xuất sắc của các em học sinh lớp ba của chúng ta. Mời các em học sinh và đại diện giáo viên lên sân khấu nhận giải và phát biểu cảm nghĩ.”

Tống Ngôn Chi theo bản năng quay người lại, đã nghe được mấy học sinh vui mừng reo hò.

Mấy học sinh chạy tới, vây quanh cô, nhảy cẫng lên la hét: “Cô ơi, chúng ta được hạng nhất rồi.”

Đây là lần đầu tiên mọi người tham gia loại hình biểu diễn này, cũng không dám nói là mình có thể đoạt giải.

Không bao giờ ngờ rằng mình sẽ đạt được giải nhất.

Sự phấn khích không thể diễn tả bằng lời.

Tống Ngôn Chi Ngôn rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nhìn mấy học sinh của mình không nhịn được mà mỉm cười: "Được rồi, lên sân khấu nhận giải đi, các cậu rất xứng đáng."

Bởi vì lo lắng hát sai lời nên mấy học sinh này đã luyện tập rất chăm chỉ.

Không cần Tống Ngôn Chi lên tiếng yêu cầu, mỗi ngày bọn họ đều chủ động đến luyện hát.

Tống Ngôn Chi cũng thích những đứa trẻ chăm chỉ này.

Việc giành được giải thưởng cũng cho thấy nỗ lực của bọn họ là đáng giá.

Khi đoàn người bước lên sân khấu, người dẫn chương trình tiếp tục phát biểu.

“Trường học của chúng ta mới mở lớp tiếng Anh trong năm nay. Ban đầu cũng lo lắng các bạn học sinh không thích ứng được nhưng không ngờ lại đạt được thành tích như vậy. Tôi chân thành cảm ơn cô giáo Tống đã nghiêm túc dạy bảo các học sinh, cũng cho trường học của chúng ta có thêm một bước tiến trong sự nghiệp giáo dục, mọi người cho cô giáo Tống một tràng pháo tay.”

Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

"Hoá ra đây là giáo viên tiếng Anh của bọn họ."

"Thật là trẻ tuổi."

"Dáng dấp cũng xinh đẹp, rất có khí chất."

"Trường học của bọn họ tìm người ở đâu ra vậy? Thật là ghen tị quá."

Giáo viên của các trường khác cũng bàn tán ầm ĩ.

Tống Ngôn Chi chỉ đơn giản nói vài câu khiêm tốn, sau đó chuyển đề tài cho mấy học sinh.

Các em học sinh rất phấn khởi khi nhận được giấy khen và tiền thưởng..

Còn nói nhất định phải mời cô ăn cơm.

Tống Ngôn Chi mỉm cười đồng ý

Rất nhanh cả đám người bước xuống sân khấu.

Ngày quốc tế thiếu nhi đi đến phần cuối.

Mà bên dưới khán đài, vẻ mặt Chu Xảo hoàn toàn cứng đờ, vô cùng khó coi.

Cô ta nghĩ Bùi Điềm Điềm khó có thể đạt được giải nhất.

Nhưng không bao giờ ngờ lại không giành được một thứ hạng nào.

Điều khiến cô ta khó chấp nhận nhất chính là giải nhất vậy mà lại thuộc về Tống Ngôn Chi.

Đây không phải có nghĩa là mình lại thua cô một lần nữa sao?

Không khó chấp nhận giống như cô ta, Bùi Điềm Điềm lại vô cùng xấu hổ.

Cô bé không nhịn được kéo tat Chu Xảo, mang theo vẻ bất bình hỏi: “Dì Chu Xảo, chẳng phải dì nói nếu con nhảy vũ điệu này nhất định sẽ giành được giải thưởng sao?”

Phía trước có mấy bạn học nữ quay đầu lại cười nhạo cô bé.

"Bùi Điềm Điềm, không phải cậu nói cậu sẽ đạt được giải nhất sao?"

"Ha , tôi còn đang thắc mắc tại sao vừa rồi cô ấy lại vui vẻ như vậy."

"Cô ấy chắc chắn nghĩ rằng mình nhảy rất tốt."

Tiếng cười nhạo của mấy đứa trẻ khiến khuôn mặt nhỏ của Bùi Điềm Điềm đỏ bừng lên.

Xấu hổ suýt chút nữa ngất đi.

Cô bé cũng không hiểu, mình chỉ là nghe lời dì Chu Xảo mới cho rằng mình có thể giành được giải thưởng.

Thật sự không ngờ sau khi phần trao giải kết thúc vẫn không gọi đến tên mình.

Bây giờ còn bị các bạn học cười nhạo, Bùi Điềm Điềm cảm thấy giống như trời đất tối sầm lại.

Sau này làm sao cô bé còn có mặt mũi đi học? Chắc chắn sẽ bị mọi người chê cười c.h.ế.t mất.

Tất cả đều là lỗi của dì Chu Xảo, ban đầu cô bé vốn muốn cùng múa thiên nga với các bạn học.

Nếu như không nghe lời cô ta đi nhảy điệu nhảy quái dị này, có lẽ cô bé cũng sẽ giống như bọn họ, còn có thể được hạng năm.

Bây giờ thì tốt rồi, không có giải nhất, hạng năm cũng không lấy được.

Lần đi chơi trước cũng như vậy, cô ta chỉ chú trọng vào việc ăn mặc, không mang theo thứ gì để ăn uống khiến hại cô bé bị đói bụng.

Bây giờ lại khiến cô bé bị cười nhạo.

Bùi Điềm Điềm cảm thấy lúc này mình đang ăn mặc như một chú hề, khiến cô bé cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nghe tiếng cười nói của các bạn học, cô bé không chịu được áp lực, oa một tiếng khóc lớn, lớn tiếng nói: “Là dì Chu Xảo nói rằng tôi có thể giành được giải nhất cho nên tôi mới nhảy. Không phải tôi cố ý không nhảy với mọi người, hu hu hu...”

Giọng nói của cô bé ngay lập tức thu hút sự chú ý của phụ huynh và bạn học xung quanh về phía bọn họ.

Mọi người lần lượt nhìn về phía Chu Xảo.

Biểu cảm kỳ lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-31-bui-diem-diem-thuc-tinh.html.]

Vừa rồi nhìn thấy đứa trẻ nhảy múa như vậy, bọn họ đã cảm thấy có chút kỳ quái.

Nhưng trên thế giới có rất nhiều vũ đạo, bọn họ không thể biết hết tất cả, cũng không cảm thấy gì.

Nhưng không ngờ bọn họ vậy mà còn nhắm đến giải nhất.

Dáng vẻ còn vô cùng chắc chắn.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhìn Bùi Điềm Điềm đang khóc lóc ầm ỹ và Chu Xảo kinh hãi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, bọn họ không nhịn được mà bật cười ra tiếng.

"Nhảy như vậy mà cũng đòi đạt được giải nhất, giải nhất là bắp cải sao mà thắng dễ dàng như vậy."

"Đúng vậy, mặc dù tôi chưa từng thấy loại vũ dạo này bao giờ, nhìn qua cũng có chút thú vị, nhưng nhảy múa cũng đâu có đẹp lắm.”

"Một cô bé uốn qua uốn lại trên sân khấu giống bộ dạng gì? Không dạy dỗ những thứ tốt lại dạy những cái gì vớ vẩn.”

"Cô ta không phải là sinh viên đại học sao? Tại sao lại dạy trẻ con những thứ này?"

Mọi người vừa chế giễu vừa nghi hoặc.

Vốn dĩ chỉ có Bùi Điềm Điềm bị cười nhạo, hiện tại ngay cả Chu Xảo cũng không thể ngẩng đầu lên được.

Cô giáo lớp mẫu giáo nghe thấy động tĩnh cũng đi tới, nhìn thấy Bùi Điềm Điềm đang khóc, còn tưởng rằng cô bé bị bắt nạt, khi biết được sự thật thì đen mặt.

Cô bước về phía Chu Xảo, trầm giọng nói: “Đồng chí Chu, tôi không biết mối quan hệ của cô với Điềm Điềm là như thế nào, nhưng tôi mong cô đừng xúi giục Điềm Điềm làm những chuyện khác người nữa. Lần trước chúng ta đi dã ngoại, cô không chuẩn bị trước khiến đứa trẻ bị đói, lần này làm làm đứa trẻ bị xấu hổ trước mặt các bạn cùng lớp. Tôi cho rằng hành vi này rất vô trách nhiệm với đứa trẻ.

“Nếu như cô không biết chăm sóc trẻ con thì đừng can thiệp vào chuyện con cái nhà người khác.”

"Ban đầu lớp chúng tôi chỉ có một suất biểu diễn duy nhất, tôi đã chọn Điềm Điềm tham gia tiết mục múa tập thể. Tôi còn nói tại sao cô bé lại đột nhiên đến gặp tôi nói là mình muốn biểu diễn một mình. Tôi nghĩ đứa trẻ mạnh dạn thể hiện là chuyện tốt, cho nên mới đồng ý, không ngờ là một người ngoài như cô ở sau lưng xúi giục.”

Giọng điệu của giáo viên vô cùng tức giận, Bùi Điềm Điềm nhảy múa không thể nói là tệ, nhưng chắc chắn cũng không tốt. Chu Xảo lấy chuyện có thể giành được giải nhất làm mánh khóe lừa gạt đứa trẻ là không đúng, cô tra lấy đâu ra tự tin cho rằng mình có thể vượt trội hơn các học sinh khác trong trường?

Sắc mặt Chu Xảo vốn đã không dễ nhìn cho lắm, nhưng cô ta không ngờ giáo viên cũng trách móc mình.

Khuôn mặt Chu Xảo đỏ bừng, dường như không thể ngẩng đầu lên được.

Giáo viên nói xong lại kéo Bùi Điềm Điềm đi.

Cô giáo dự định sẽ tới nói chuyện với gia đình cô bé về chuyện này, không thể để Bùi Điềm Điềm tiếp tục qua lại với Chu Xảo này.

Mặc dù nghe mọi người nói rằng cô ta đã tốt nghiệp một trường đại học nào đó, nhìn có vẻ rất tài giỏi.

Nhưng cô giáo cảm thấy Chu Xảo này nhìn không hề giống người bình thường chút nào, chỉ toàn dạy dỗ trẻ con những thứ vớ vẩn.

Cô giáo có thể cảm nhận rõ ràng, Bùi Điềm Điềm đang trở nên có chút ham hư vinh.

Trước đó khi cô bé mới đến lớp học, con người rất nhút nhát lại đáng yêu, dung mạo xinh đẹp rất được mọi người yêu quý..

Giờ đây, bởi vì tiết mục biểu diễn mà làm mất lòng những đứa trẻ khác.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn đứa trẻ cũng sẽ bị huỷ hoại trong tay cô ta.

Hơn nữa, là anh em ruột, lại nghe nói anh trai cô bé rất ổn trọng, ngoan ngoãn, thành tích học tập cũng rất ưu tú.

Bởi vì người hướng dẫn cậu bé là cô giáo Tống của trường tiểu học.

Còn Bùi Điềm Điềm thì lại sống với những người lớn tuổi nhà họ Bùi.

Chắc chắn là nền giáo dục khác nhau sẽ mang lại những kết quả khác nhau một trời một vực cho mỗi người.

Cô giáo an ủi Bùi Điềm Điềm, lại dặn dò cô bé không nên học theo Chu Xảo. Hành vi như vậy là không đúng, càng không thể bởi vì mình có thể khiêu vũ một mình mà kiêu ngạo, cho rằng mình giỏi hơn những người khác rồi coi thường người khác.

Bùi Điềm Điềm không thể nghe vào tai, chỉ biết khóc.

Trong lòng đều là suy nghĩ mình không giành được giải thưởng, còn bị toàn bộ bạn học cười nhạo.

Sau này cô bé không có mặt mũi gặp ai nữa.

Ánh sáng trong trí tưởng tượng của cô bé bị đảo lộn, thế giới và cuộc sống tương lai đều trở nên mờ mịt.

Cô giáo không có cách nào, đành phải đưa người đi tìm Tống Ngôn Chi.

Mặc dù đứa trẻ sống với người lớn tuổi nhà họ Bùi, nhưng Tống Ngôn Chi tốt xấu gì cũng là mẹ nuôi của cô bé, có lẽ sẽ có thể khai sáng cho cô bé.

Lúc này Tống Ngôn Chi đang tạm biệt mấy học sinh, chuẩn bị rời đi, quay người lại đã nhìn thấy Bùi Điềm Điềm khóc tới đôi mắt đỏ hoe, đang bị giáo viên dắt tới.

"Cô giáo Tống, cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi. Cô nhanh nói chuyện với đứa trẻ này một chút đi.”

Bộ dạng cô giáo có vẻ bất lực.

Tống Ngôn Chi nhíu mày, nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Bùi Điềm Điềm, cô có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Khi Bùi Điềm Điềm nhìn thấy cô, lại tỉnh táo hơn, không dám khóc lóc nữa.

Đôi mắt đỏ hoe, trên khuôn mặt đầy vẻ bất bình.

Trước đó bởi vì Tống Ngôn Chi đối xử tốt với Tiểu Bảo quá tốt nên cô bé mới sinh lòng ghen ghét, thật ra cô bẻ cũng biết mình không ghét Tống Ngôn Chi, chỉ là hy vọng Tống Ngô Chi có thể đối xử với mình giống như cách cô đối xử với Tiểu Bảo thôi.

Mong muốn của cô bé đã khiến cô bé đi con đường sai lầm, nhưng lại không sẵn lòng thừa nhận sai lầm của mình.

Sau khi đến chỗ bà nội Bùi, cô bé đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, cuối cùng mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Sau đó, sự xuất hiện của Chu Xảo mang lại hy vọng cho cô bé, nhưng không ngờ kết quả lại thành ra thế này.

Giờ phút này nhìn thấy Tống Ngôn Chi, cô bé mới cảm thấy đau lòng và vô cùng hối hận.

Nếu như lúc đó mình không bị ma xui quỷ khiến mà ăn trộm sách của Tiểu Bảo thì có lẽ bây giờ mọi chuyện đã khác.

Các học sinh trong lớp của dì Tống đã giành giải nhất.

Nếu cô bé đi theo dì Tống, tham gia biểu diễn, có lẽ cũng có thể có được thứ hạng.

Chứ không phải đi theo dì Chu Xảo, nhảy mấy vũ điệu kỳ lạ.

Cuối cùng chẳng nhận được gì cả.

Tình cảm của cô bé dành cho Tống Ngôn Chi đã thay đổi từ sợ hãi sang khao khát và ngưỡng mộ.

Tống Ngôn Chi dừng bước lại, giả vờ ngơ ngác hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Cô giáo bước kể lại cho cô nghe những gì Chu Xảo đã làm.

Trong lời nói chứa đầy sự bất bình và tức giận.

Cuối cùng, cô giáo còn khuyên nhủ: “Mặc dù nghe nói đứa trẻ này không sống cùng gia đình của cô nữa, nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể nói giúp với người lớn trong nhà một chút, đừng để đồng chí Chu can thiệp vào chuyện của đứa trẻ. Suy nghĩ của cô ấy hoàn toàn không cùng một thế giới với chúng ta, tôi thật sự không hiểu được, như vậy sẽ huỷ hoại đứa trẻ.”

Tống Ngôn Chi nghiêm túc nghe xong rồi nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nói chuyện này với mẹ chồng, nhưng thành thật mà nói, tôi không tiện can thiệp vào chuyện của đứa trẻ, mẹ chồng tôi nhìn Chu Xảo lớn lên, quan hệ tốt hơn tôi rất nhiều, nếu như tôi đưa ra yêu cầu như vậy, chỉ sợ sẽ khiến cho bọn họ cho rằng tôi phá hoại quan hệ của bọn họ.”

Cô thở dài bất lực.

Cô giáo nghe nói như vậy thì còn có gì mà không hiểu nữa.

Trong khu nhà có được mấy gia đình có mối quan hệ mẹ chồng con dâu cực phẩm như nhà này?

Chưa kể Chu Xảo là họ hàng thân thiết với người ta từ nhỏ tới lớn, có người nghe lời Tống Ngôn Chi mới là chuyện lạ.

Cô giáo có chút ảo não: “Cô giáo Tống nói rất đúng, suýt chút nữa đã gây phiền phức cho cô rồi, chuyện này cô cứ yên tâm, tôi sẽ tự mình đến nhà bọn họ nói chuyện, để xem đến lúc đó bọn họ sẽ xử lý thế nào. Nếu như người lớn trong nhà cũng không nghe thì tôi cũng không có cách nào.”

"Làm phiền cô giáo, trước đây đứa trẻ này sống ở bên kia không được tốt lắm, anh trai của cô bé cũng rất lo lắng, còn nói với tôi muốn qua bên đó chăm sóc em gái, cho nên tôi cũng đồng ý. Đứa trẻ kia tầm ổn, hiểu chuyện, tôi cũng vô cùng tin tưởng thằng bé. Nhưng cho dù có lợi hại thế nào đi nữa cũng chỉ là trẻ con, người lớn cũng không thể nào nghe lời thằng bé được.”

Sau khi Tống Ngôn Chi nói lời cảm ơn, lại bày tỏ rằng mình đã giúp đỡ rồi, nhưng dù vậy, cô vẫn không thể can thiệp vào chuyện bên kia.

Giáo viên nghe xong lại càng thêm tức giận.

Chu Xảo là một người phụ nữ chưa lập gia đình thỉnh thoảng lại chạy sang nhà người khác thì cũng thôi đi. Tại sao lại còn can thiệp vào chuyện gia đình của người khác?

Thật sự là khiến cho người ta quá chán ghét.

Bùi Điềm Điềm nghe xong biểu cảm cũng thay đổi.

Rõ ràng dì Chu Xảo đã nói với mình là dì Tống đã đuổi anh trai cô bé qua bên đó, chính là vì không muốn nuôi hai anh em bọn họ.

Trước kia cô bé cũng nghĩ như vậy.

Luôn không hiểu tại sao anh trai đã bị dì Tống đuổi đi mà vẫn còn nói chuyện giúp cô.

Lúc này cô bé mới hiểu được, hoá ra dì Tống lo lắng mình bị bắt nạt nên mới để anh trai qua bên kia giúp cô bé.

Trong thời gian này, cô bé cũng cảm nhận rõ ràng, khi có anh trai ở bên, bà nội sẽ không quá hung dữ, cũng sẽ không để cô bé làm nhiều việc như trước nữa.

Ngay cả đồ ăn cũng ngon hơn.

Cô bé chỉ nghĩ đơn giản là lương tâm của bà nội đã trỗi dậy.

Không ngờ tất cả là nhờ anh trai.

Mà nếu như không phải dì Tống bằng lòng để anh trai qua bên kia thì cuộc sống của cô bé vẫn sẽ khốn khổ giống như trước đây.

Dì Chu Xảo ngoài miệng thì nói thích mình nhưng lại không làm gì để cô bé sống thoải mái chút nào.

Còn nhiều lần làm hại cô mất mặt.

Hoàn toàn không có cách nào có thể so sánh với dì Tống.

Trước kia cô bé còn không hiểu tại sao anh trai mình lại ghét dì Chu Xảo, nhưng bây giờ Bùi Điềm Điềm đã hiểu.

Cô bé siết chặt nắm tay nhỏ của mình. 

Loading...