Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 3: Giống như... là muốn ăn thịt cô.
Cập nhật lúc: 2024-12-22 17:20:40
Lượt xem: 170
Kể từ khi Bùi Điềm Điềm rời đi, cậu ta chưa làm chuyện gì khiến người ta chán ghét.
Mình cũng không nên xấu xa như vậy, xa lánh cậu ta.
Dù sao thì Tiểu Bảo cũng có bố mẹ chăm sóc, nhưng Bùi Quý Xuyên thì không.
Đã đủ đáng thương rồi.
Bùi Quý Xuyên:... Tôi cảm ơn cậu.
"Đi rửa tay rồi ăn cơm." Tống Ngôn bảo hai đứa nhỏ đi rửa tay, sau đó nhìn về phía Bùi Duật Sâm.
Mặc dù rất nhiều hiểu lầm đã được xóa bỏ nhưng cô vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng để tha thứ cho anh ta. Đã bao nhiêu lần giữa đêm cô mơ thấy mình và Tiểu Bảo c.h.ế.t một cách bi thảm, làm sao kiếp này cô có thể tin tưởng người đàn ông này được nữa
Nhưng có lẽ vì phần lớn những hiểu lầm trước đó đã được xóa bỏ, hiện tại khi Tống Ngôn đối mặt với Bùi Duật Sâm, cô đã mất đi vẻ thờ ơ trước đó. Trước kia cô từng oán hận Bùi Duật Sâm, là bởi vì anh ta đã nhắm mắt làm ngơ, mới có thể khiến cho cuộc sống của cô và Tiểu Bảo trở nên khó khăn.
Nhưng bây giờ đã biết tất cả chỉ là hiểu lầm chứ không phải lỗi của anh ta.
Hơn nữa, trước đây chính cô cũng là người nhu nhược, không thể phản kháng mẹ chồng.
Vì thế cũng không phải chỉ có mình anh ta có lỗi.
Những chuyện này, cô không cần phải đổ lỗi cho bất cứ ai.
Nếu như cuối cùng Bùi Duật Sâm vẫn lựa chọn Chu Xảo thì Tống Ngôn cũng không quan tâm.
Chỉ cần hiện tại cô và con trai sống tốt, điều đó quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác.
"Tóc của Tiểu Bảo đã hơi dài, đợi lát nữa ăn cơm xong, mẹ phải sửa lại giúp con."
Bùi Duật Sâm ngước mắt lên nhìn cô:"Để anh cắt cho thằng bé."
"Tiểu Bảo không thích cắt tóc. Trước kia em dẫn thằng bé đi cắt tóc, người thợ kia kỹ thuật không tốt, làm da đầu thằng bé xước một miếng lớn, thằng bé đã khóc rất lâu, sau đó không còn chịu để người khác cắt tóc nữa."
Bùi Duật Sâm dừng lại, không nói gì thêm.
Tống Ngôn cũng không nói nhiều, cô đi vào bếp bưng đồ ăn ra.
Hiện tại Bùi Duật Sâm đã trở về, tất cả tiền đều ở chỗ cô. Sau khi trải qua cuộc sống tằn tiện ở kiếp trước, cuối cùng lại để người khác hưởng lợi.
Cho nên kiếp này cô dứt khoát chi tiêu phóng khoáng.
Mỗi ngày ăn uống đều rất phong phú.
Bữa trưa, chính là ăn cơm trắng, canh nấm thịt gà, còn có một con cá hấp.
Ở thời đại này không phải gia đình nào cũng nghèo, mà ngay cả những gia đình có điều kiện khá giả cũng hiếm khi ăn cá thịt.
Chỉ đến những ngày lễ tết mới được ăn ngon một chút.
Thật ra Tống Ngôn cũng từng nghĩ, nếu như Bùi Duật Sâm thấy bọn họ ăn ngon, có ý kiến gì thì cô cũng có thể phản bác.
Nhưng người đàn ông này lại không nói một câu nào, thậm chí còn gắp cá cho Tiểu Bảo: “Ăn nhiều cá một chút, bổ sung chất đạm.”
"Chờ con lớn thêm một chút, bố sẽ đưa con đi tập thể dục."
Tiểu Bảo vô thức liếc nhìn Tống Ngôn.
Tống Ngôn nói: "Bố của con nói đúng, ăn nhiều một chút."
Lúc này Tiểu Bảo mới cúi đầu ăn cá.
Bùi Quý Xuyên đã quen với bầu không khí như thế này, mặc dù trong lòng rất hâm mộ nhưng cậu cũng biết rằng có rất nhiều thứ không thuộc về mình.
Làm người không nên quá tham lam, người ta đã cho mình cơm ăn, áo mặc, chỗ ở, không thể còn đòi hỏi còn phải cho mình sự quan tâm, ấm áp.
Cậu bé không phải là người quá tham lam, thật ra môi trường như vậy đã là quá tốt đối với Bùi Quý Xuyên.
Từ khi còn nhỏ cậu bé đã tiếp xúc với đủ loại người.
Có người lúc đầu thì rất tốt với cậu bé, quay người là lại thay đổi thái độ.
Có người suốt ngày đánh mắng cậu bé, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.
Một số người thậm chí còn đối xử với cậu bé như người hầu, luôn sai bảo.
Lúc đó cậu bé không có lòng tự trọng.
Cậu bé chưa từng gặp người nào lãnh đạm như vậy nhưng lại không đối xử tệ bạc với cậu.
Khi con người sống tốt, kiểu gì cũng sẽ tham lam nhiều hơn, khao khát những thứ khác.
Lúc đầu, cậu bé cũng rất ghen tị với Tiểu Bảo được mẹ yêu thương.
Nhưng sau khi nghĩ đến em gái mình vì chuyện này mà phải rời đi, Bùi Quý Xuyên đã kiềm chế suy nghĩ đó của mình.
Rõ ràng lòng tốt của Tống Ngôn đối với bọn họ chỉ là cung cấp ăn mặc ở, đi lại
Một khi bọn họ vượt quá giới hạn, cô sẽ không lưu tình một chút nào.
Bây giờ cậu bé không yêu cầu gì cao hơn, như vậy là được rồi.
Như vậy là quá tốt rồi...
Điều duy nhất khiến cậu bé lo lắng là em gái.
Cậu bé hy vọng em gái có thể nghe lời, có thể đi học, có thể được ăn no, đó là kết quả tốt nhất đối với hai anh em bọn họ.
Cậu bé không hy vọng cô bé bởi vì lòng tham, cuối cùng ngay cả nhà họ Bùi cũng không thể dung thứ được cô bé.
Ăn cơm xong, Tống Ngôn giữ chặt lấy Tiểu Bảo đang muốn chạy ra ngoài khoe đôi giày mới của mình với Thiết Trụ.
"Chờ một chút, mẹ sẽ cắt tóc cho con. Tóc con đã dài rồi."
Tiểu Bảo dừng chân lại, nhìn cô với vẻ sợ hãi.
“Không sao đâu, mẹ chỉ cắt ngắn cho con một chút thôi, sẽ không cạo hết tóc của con đâu.”
Tống Ngôn vừa trấn an cậu bé, vừa lấy cái kéo từ trong ngăn kéo ra.
Sau đó, cô lại tuỳ tiện lấy một cái khăn, quấn quanh cổ cậu.
Tiểu Bảo chỉnh vạt áo ngồi thẳng trên ghế nhỏ, sống lưng thẳng tắp.
Tống Ngôn nhìn vậy cảm thấy buồn cười, nhưng lúc bắt đầu lại cực kỳ nghiêm túc.
Cô nhớ lại kiếp trước Tiểu Bảo không thích cắt tóc, luôn để tóc rất dài, che khuất đôi mắt, trông giống như một tên lưu manh nhỏ.
Cậu bé không hớt tóc, khi quá dài, sẽ buộc lại ở phía sau.
Luôn bị nói là người không phải nam cũng không phải nữ.
Có đôi khi Tống Ngôn không chịu nổi nữa nên bắt cậu bé phải cắt đi.
Chỉ có lúc đó Tiểu Bảo mới nghe lời.
Lúc đó cô mới nhận ra có lẽ Tiểu Bảo không phải là không muốn cắt tóc.
Cậu bé chỉ muốn đợi cô nhìn thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-3-giong-nhu-la-muon-an-thit-co.html.]
Cho nên mặc kệ có dài tới đâu, cậu bé cũng không muốn động vào.
Cô sẽ nhìn thấy.
Khi đó kỹ thuật của Tống Ngôn không tốt.
Luôn cắt cho cậu bé mái tóc giống như chó gặm.
Những người khác cười nhạo cậu, nói rằng mái tóc của cậu quá xấu xí, cậu bé lại đánh nhau với người khác.
Tống Ngôn không hiểu, cảm thấy tính tình cậu bé quá bốc đồng.
Cô còn trách móc cậu, dặn cậu sau này không được làm như vậy nữa.
Nhưng sau khi trùng sinh trở về, cô lại dường như đã hiểu ra mọi chuyện.
Chỉ hận chính mình đã hiểu ra quả muộn.
Sau khi cắt tóc xong, quả nhiên trên đầu cậu bé nhẹ hơn rất nhiều.
Tống Ngôn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị của cậu bé, dáng dấp Tiểu Bảo rất giống Bùi Duật Sâm, cho dù lúc còn nhỏ tuổi, khi nghiêm mặt lại đã có mấy phần cảm giác nghiêm túc.
Cái miệng nhỏ mím lại, khuôn mặt sắc bén.
Tống Ngôn nhìn thấy rất buồn cười, lấy cái gương đưa cho cậu xem: “Mẹ cắt tóc cho con không xấu lắm chứ?”
Thực ra Tiểu Bảo vẫn còn nhớ lần cuối cùng mình cắt tóc là khi nào, cũng là do mẹ cậu cắt.
Đông một mảng tây một mảng, sau đó khi đi ra ngoài còn bị đám người Đại Tráng cười nhạo.
Không phải cậu bé ghét bỏ mẹ cắt tóc quá xấu, cậu chỉ không muốn những người đó cười nhạo mẹ mình.
Nhưng không ngờ lần này mẹ cắt tóc lại đặc biệt đẹp.
Tiểu Bảo vừa nhìn thấy mình trong gương, hai mắt đã lập tức sáng lên.
"Xó đẹp không?"
Tiểu Bảo nặng nề gật đầu.
"Con đi chơi đi." Tống Ngôn phủi sạch tóc trên người cậu, vỗ vỗ vào bờ vai nhỏ của cậu.
Khi ngẩng đầu lên, cô lại nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của Bùi Duật Sâm đang nhìn mình.
Cô dừng lại một chút rồi nói: "Anh đang nhìn cái gì vậy? Anh cũng muốn cắt tóc sao?"
Bùi Duật Sâm hơi nhướng mày, "Được chứ?"
Kỹ năng của cô rất tốt, Bùi Duật Sâm đã nhìn thấy rõ.
Giống như là... đã cố ý học qua.
Tống Ngôn không nói gì, chỉ nhìn anh ta.
Bùi Duật Sâm đứng yên hai giây, bước tới, ngồi quay lưng về phía cô.
Tóc của anh ta cũng không dài dài lắm, hơi dựng đứng.
Khi Tống Ngôn dùng tay chạm vào, lông mày nhíu lại, đôi môi mỏng hơi mím lại.
Tống Ngôn bối rối, cầm lấy kéo, cẩn thận cắt tỉa cho anh ta.
Tiểu Bảo vẫn còn là một đứa trẻ, cắt tóc có hỏng cũng không sao.
Nhưng Bùi Duật Sâm thì khác, anh ta phải đi làm, đương nhiên không thể cắt tóc bừa bãi được.
Cho nên Tống Ngôn chỉ định tỉa ngắn đi một chút.
Cô không chút biểu cảm nhét vài sợi tóc vào trong túi, cụp mắt xuống, dịch chuyển vị trí, đứng bên cạnh người đàn ông tiếp tục cắt tỉa.
Đúng lúc này người đàn ông trước mặt đột nhiên thấp giọng nói: “Tim em đập nhanh quá.”
Tống Ngôn sững sờ trong giây lát, trong giây phút đó, động tác tay của cô bị sai lệch.
“Làm em sợ à?” Bùi Duật Sâm nghiêng đầu nhìn cô.
Đôi mắt đen thâm trầm giống như muốn hút người vào trong đó.
Hơi thở của Tống Ngôn nghẹn lại.
Anh ta vẫn đang ngồi, nhưng Tống Ngôn lại không cao hơn anh ta bao nhiêu.
Chỉ hơi cúi đầu, đã có thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, lông mi anh ta rất dài, sống mũi rất cao, đôi môi mím lại thành một đường.
Cô đối diện với ánh mắt của Bùi Duật Sâm, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Sự dịu dàng trong đôi mắt anh ta khiến cô có chút thất thần.
Hai người cách nhau rất gần, trên người cô mang theo mùi hương thoang thoảng đặc trưng mùi thơm sau khi tắm qua một đêm đã phai nhạt, nhưng cảm giác có như không có, lại càng lay động lòng người.
Hương thơm cơ thể của phụ nữ dường như truyền tải mùi hương của hormone.
Tống Ngôn đột nhiên ý thức được khoảng cách này có chút nguy hiểm.
Cô lùi về phía sau một chút, lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra Bùi Duật Sâm vẫn đang nhìn cô.
Tống Ngôn nghiến răng nghiến lợi, có chút khó chịu, trong nhà không có con cái, cô luôn có cảm giác này.
Có lẽ bọn họ đều vẫn là nam nữ trẻ tuổi, kết hôn đã nhiều năm nhưng lại không tiếp xúc với nhau được mấy lần, ngay cả nắm tay nhau cũng ít đến đáng thương.
Ở kiếp trước anh ta không thích thân mật với cô, cô cũng đã từng hy vọng xa vời.
Sau này, theo tuổi tác tăng lên, sự chú ý của cô chuyển sang mấy đứa trẻ, hiếm khi nghĩ đến những chuyện này nữa.
Nhưng ánh mắt của người đàn ông lúc này thật sự là quá rõ ràng.
Giống như... là muốn ăn thịt cô.
Tống Ngôn giả vờ bình tĩnh, quay mặt đi, nói: "Không có."
Bùi Duật Sâm có vẻ sửng sốt một lúc, lập tức cười nhẹ một tiếng.
Bi anh ta cười, khuôn mặt của Tống Ngôn có chút nóng lên.
Cô muốn hung hăng c.h.é.m anh ta mấy đao để anh ta không cười được nữa.
Nhưng khi bàn tay để trên đầu anh ta vẫn vô thức thả lỏng động tác.
Bùi Duật Sâm bởi vì một câu nói của cô, không ngần ngại chạy đến thành phố bên cạnh làm việc, đã khiến trái tim cô trở nên nặng nề.
Không thể cắt hỏng tóc của người ta nữa.
Bầu không khí yên tĩnh và nhẹ nhàng lạ thường.
Tuy nhiên, tình trạng này không kéo dài được lâu, đã bị gián đoạn bởi một vị khách không mời mà đến.
"Anh Bùi, anh có ở nhà không?"
Bàn tay của Tống Ngôn đang cắt tóc cho người đàn ông dừng lại.