Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 29 Buổi biểu diễn của Bùi Điềm Điềm

Cập nhật lúc: 2024-12-24 13:15:49
Lượt xem: 143

Cậu bé thở phào nhẹ nhõm, thật ra cũng lo lắng Tống Ngôn Chi sẽ không đồng tình với cách ăn mặc này của em gái mình.

Mặc dù bây giờ bọn họ không còn sống cùng Tống Ngôn Chi nữa, nhưng chỉ cần sống trong nhà họ Bùi một ngày, bọn họ vẫn sẽ là con nuôi của Tống Ngôn Chi.

Nếu như cô không đồng ý thì bọn họ cũng không dám làm.

Bùi Quý Xuyên đi về phía em gái mình.

Bùi Điềm Điềm có chút căng thẳng: "Anh ơi, dì Tống có nói gì em không?"

Mặc dù Bùi Điềm Điềm có chút vui vẻ khi mình ăn mặc như thế này được mọi người vây quanh ngắm nhìn, nhưng mặt khác cô bé cũng có chút thấp thỏm.

Bởi vì cô bé chưa bao giờ mặc loại váy kỳ lạ này, cũng chưa từng trang điểm khoa trương như vậy.

Có cảm giác quá khác biệt với những đứa trẻ khác.

Trên đường đi có rất nhiều người quay đầu nhìn cô bé.

Cô bé vừa mừng vừa lo, cũng có chút lo lắng về việc Tống Ngôn Chi có suy nghĩ gì về mình.

So với ánh mắt tò mò của những người bạn nhỏ, cô bé có thể cảm nhận được ánh mắt của người lớn có vẻ không quá thân thiện.

Người lớn có vẻ không thích cách ăn mặc của cô bé, bọn họ đều thích cách ăn mặc của những đứa trẻ khác.

Nhưng như thế này không tốt chút nào, một nốt đỏ trên trán, mặt mày trang điểm đỏ chót như đ.í.t khỉ, chẳng có gì hay ho cả

Nhưng nếu ăn mặc giống hệt những người khác, ai còn có thể chú ý đến mình nữa?

Hoàn toàn không thú vị chút nào.

"Dì Tống không nói gì cả." Bùi Quý Xuyên lắc đầu.

Bùi Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy không cam tâm: "Dì ấy không nói một câu nào hết sao?"

Hôm nay cô bé tham gia một cuộc thi khiêu vũ, là người duy nhất trong lớp đăng ký biểu diễn một mình.

Chẳng lẽ dì Tống không tò mò sao?

Nếu cô bé giành được giải thưởng, cô cũng sẽ được hưởng lợi theo.

Cô bé nghiêng đầu nhìn về phía lớp học bên cạnh, đúng lúc nhìn thấy Tống Ngôn Chi cúi đầu nhỏ giọng thì thầm nói chuyện với Tiểu Bảo.

Căn bản ngay cả một khoé mắt cũng không nhìn mình.

Cảm giác ghen tị lại dâng lên trong lòng cô bé.

Quả nhiên vẫn là con ruột được đối xử tốt hơn, những người được nhận làm con nuôi như bọn họ, cho dù có cố gắn thế nào, ưu tú thế nào cũng không được nhìn lại.

Bùi Điềm Điềm vô thức siết chặt nắm tay nhỏ của mình, trong lòng cảm thấy ngột ngạt.

Dì Chu Xảo nói chỉ cần mình khiêu vũ giỏi chắc chắn sẽ khiến cả trường học kinh ngạc, sẽ giành được giải nhất.

Đến lúc đó đạt được vinh quang, cô bé nhất định sẽ không thèm để ý đến dì Tống.

Khiến cho cô phải hối hận.

Tống Ngôn Chi căn bản không hề để ý đến hai anh em bọn họ đang suy nghĩ gì, nhìn thấy đã sắp đến giờ, cô đứng dậy đi về lớp học của mình trước.

Dù sao thì học sinh cũng phải tham gia cuộc thi, cô phải trông chừng bọn họ để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cuộc thi rất nhanh đã bắt đầu, bởi vì không chỉ là học sinh của một trường thi tài, cho nên bắt đầu từ rất sớm, lịch thi đấu được sắp xếp rất căng, sau khi một lớp thi xong sẽ lập tức chuyển sang lớp khác.

Các học sinh tham gia cuộc thi đều xếp hàng dưới sân khấu.

Chủ yếu là đồng ca, sau khi hai lớp hát đồng ca sẽ xen kẽ là phần trình diễn cá nhân hoặc tốp ca.

Như vậy sẽ làm cho cuộc thi không trở nên nhàm chán.

Dù sao hầu hết mọi người vẫn thích xem ca hát có nhảy múa một chút.

Đồng ca tương đối nhàm chán.

Tống Ngôn Chi cũng là lần đầu tiên tham gia ngày hội thiếu nhi này với tư cách là giáo viên, cô cảm thấy rất thú vị.

Kiếp trước tham dự với tư cách phụ huynh, đều là các con biểu diễn xong cô đều tìm cơ hội để ra về, không dừng lại để xem.

Thật ra màn trình diễn của một số đứa trẻ vô cùng xuất sắc.

Ít nhất từ màn biểu diễn của ngày lễ, có thể tìm ra được tài năng của một số đứa trẻ.

Những người có thành tích học tập tốt, chưa chắc đã giỏi ca hát, nhảy múa.

Những học sinh có thành tích học tập kém thực ra lại rất có ưu thế, biểu hiện xuất chúng.

Có lẽ hướng phát triển của mỗi người là khác nhau.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ biểu diễn tập thể ở lớp mẫu giáo.

Một nhóm trẻ em mặc váy công chúa, buộc tóc cao như tiểu Na Tra, trên trán chấm nốt ruồi đỏ, khuôn mặt trang điểm đỏ hồng, giống như một đám bánh bao sữa.

Đáng yêu không chịu nổi.

Chỉ là lúc biểu diễn trên sân khấu vẫn còn hơi loạn nhưng các bậc phụ huynh xem đều rất thích thú.

Sau màn biểu diễn tập thể kết thúc, hai lớp lớp mẫu giáo bắt đầu hát đồng ca.

Tống Ngôn Chi Ngôn nhìn thấy Tiểu Bảo đang xếp hàng lên sân khấu.

Bởi vì các bạn lớp của cô đều là học sinh lớp lớn nên vị trí biểu diễn được xếp phía sau, nhưng khi cô đưa mắt nhìn xuống, có thể thấy Bùi Duật Sâm đang đứng dưới sân khấu nhìn về phía đứa trẻ.

Anh cao ráo, khí chất vượt trội, nhìn thoáng qua là có thể thấy được ngay.

Không biết có phải ánh mắt của Tống Ngôn Chi có quá tập trung hay không, nhưng Bùi Duật Sâm đột nhiên quay đầu nhìn lại về phía cô.

Ánh mắt bọn họ gặp nhau, cả hai người đều dừng lại một chút.

Tống Ngôn Chi khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Bùi Duật Sâm cười nhẹ một tiếng, nhìn đi chỗ khác.

Rõ ràng bọn họ là vợ chồng nhưng lại chào nhau giống như mới gặp nhau lần đầu.

Anh nhìn về phía Tiểu Bảo, sau đó đưa tay chỉ chỉ.

Tiểu Bảo có đôi mắt tinh tường, nhìn theo hướng anh chỉ.

Cậu bé nhìn thấy mẹ đang vẫy tay với mình, ra hiệu đừng căng thẳng.

Cậu bé chớp mắt, thật ra trong lòng cậu không hề căng thẳng chút nào, mặc dù có rất nhiều người dưới khán đài nhưng trong mắt cậu chỉ có bố mẹ mình.

Bài đồng ca của bọn họ là “Học tấm gương tốt Lôi Phong.”

Tiểu Bảo hát theo mọi người, nhưng cậu bé không nghe được giọng của mình, chỉ có tiếng Thiết Trụ hò hét ở bên cạnh át mất tiếng của mọi người.

Mấy phút trôi qua rất nhanh, cậu bé còn chưa kịp phản ứng thì đã kết thúc.

Tiểu Bảo đi theo mọi người rời khỏi sân khấu.

Những đứa trẻ của lớp khác lại bước lên, là lớp của Bùi Điềm Điềm.

Trang phục của Bùi Điềm Điềm đứng trong đám đông rất bắt mắt, mọi người khó có thể bỏ qua, ngay khi cô bé vừa bước lên sân khấu, mọi người đã nhỏ giọng bàn tán.

Sau khi biểu đồng ca xong, Bùi Điềm Điềm lại lên sân khấu.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô bé, khán đài trở nên im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-29-buoi-bieu-dien-cua-bui-diem-diem.html.]

Bùi Điềm Điềm nhìn qua đám người bên dưới, tất cả mọi người đều đang nhìn mình, vào giờ phút này, trong lòng cô bé cảm thấy vô cùng tự hào.

Không hề cảm thấy căng thẳng chút nào.

Hóa ra có một ngày, mình cũng có thể đứng trên sân khấu, biểu diễn múa giống như bao đứa trẻ khác.

Chuyện này đối với cô bé mấy tháng trước đây thật sự chính là mơ giữa ban ngày.

Cô bé nhất định phải múa thật tốt, giành được giải nhất.

Như vậy, sau này cô bé mới có thể trở thành cô bé lợi hại nhất trong khu nhà!

Không thể không nói, Bùi Điềm Điềm rất có năng khiếu trong phương diện biểu diễn, bẩm sinh đã không sợ sân khấu, ngược lại rất hưởng thụ sự chú ý của người khác.”

Cho nên ở kiếp trước cho dù cô bé là được nhận nuôi nhưng rất nhanh đã trở nên vô cùng kiêu ngạo và tự tin, mỗi năm tham gia các cuộc thi biểu diễn luôn giành được giải thưởng.

Sau này, cô bé không chỉ giới hạn ở việc nhảy múa mà còn muốn ca hát và học nhạc cụ.

Tống Ngôn Chi ủng hộ tất cả các sở thích của cô bé, nhưng học những thứ này cần rất nhiều thời gian và sức lực.

Ngoài việc cô bé cần biểu diễn thực hành còn cần phải luyện tập những kỹ năng.

Đương nhiên, cô bé không được thoải mái giống như những đứa trẻ khác.

Tống Ngôn Chi không nghĩ mình đã làm gì sai, cô ủng hộ sở thích của Bùi Điềm Điềm, cho cô bé học bất cứ thứ gì cô bé muốn học, là chính cô bé muốn học nhưng lại oán trách học tập quá khổ sở.

Nếu như không học tập chăm chỉ, kỹ năng cũng sẽ không tự tìm đến mình.

Một mặt, muốn đạt được thành công, nhưng mặt khác lại không thể chịu đựng được những khó khăn này, trên thế giới đâu có loại chuyện tốt như vậy.

Cô bé chỉ đi học thôi, còn Tống Ngôn Chi thì lại hao tốn rất nhiều công sức, thời gian và tiền bạc.

Cô còn nỗ lực hơn Bùi Điềm Điềm rát nhiều.

Cuối cùng lại bị cô bé ghét bỏ.

Mà sau này, khi Chu Xảo gả vào nhà lại để cô bé vô cùng thoải mái, còn nói con cái muốn làm gì thì làm, cô ta không muốn tạo áp lực cho Bùi Điềm Điềm, chỉ hi vọng cô bé lớn lên hạnh phúc vui vẻ giống như một đứa trẻ bình thường.

Bùi Điềm Điềm lại vô cùng cảm động.

Nghĩ đến đây, Tống Ngôn lại cảm thấy buồn cười.

Kiếp này, cô thực sự muốn nhìn xem mẹ ruột Chu Xảo của cô bé có thể nuôi dạy cô bé thành người như thế nào.

Âm nhạc vừa vang lên, Bùi Điềm Điềm đã bắt đầu uốn éo.

Mặc dù múa nhạc jazz phát triển tương đối sớm nhưng không được múa nhiều ở đại lục.

Người dân ở thời đại này có tư tưởng tương đối phong kiến. Trong khi người ở Hồng Kông bên ngoài đã phát triển thói quen mặc áo dây và quần đùi thì hầu hết người dân ở đại lục vẫn còn bảo thủ.

Nhảy múa cũng theo khuynh hướng cổ điển truyền thống.

Lúc này đột nhiên lại có người nhảy loại nhịp điệu cảm giác mạnh này, vũ điệu uốn qua uốn lại, lại thêm còn là một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy.

Hơn mấy chục năm trước, hầu như chưa từng có người nào nhìn thấy kiểu múa này.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của những người lãnh đạo cũng thay đổi.

Múa nhạc Jazz cũng đòi hỏi những kỹ năng cơ bản và hiểu được nhịp điệu, nhưng để nhảy có cảm xúc thì vẫn cần một đoàn đội, khi có nhiều người, sẽ không quá chú ý đến việc động tác của từng người có chuẩn hay không, chỉ cần đều nhau, mọi người xem đều thấy rất hay.

Nhưng nếu múa cá nhân thì động tác phải đúng, nhịp phải chuẩn, nếu không sẽ rất loạn, không mang lại cảm giác gì cho người xem.

Tống Ngôn Chi biết tới điệu múa này vài năm sau khi Bùi Điềm Điềm nổi tiếng, mới bắt đầu dần dần học.

Khi đó, cô bé múa cùng đoàn đội, luôn đứng ở phía trước dẫn đầu nhịp điệu, múa vô cùng xuất sắc.

Tuy nhiên lúc này cô bé múa mà chưa trải qua học tập.

Bùi Điềm Điềm đang nhảy múa cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Vừa rồi khi những đứa trẻ khác nhảy múa, luôn có người vỗ tay hoan hô.

Tại sao khi đến lượt mình lại trở nên yên tĩnh như vậy?

Không có bầu không khí giống như cô bé tưởng tượng, cô bé không thể nhảy múa hăng say nữa.

Chẳng lẽ bởi vì mình nhảy múa không giống với những người khác, cho nên những người này đã nhìn đến ngây người sao?

Bùi Điềm Điềm nghĩ lại, trước kia khi dì Chu Xảo dạy mình, cũng đã nói rằng cô bé nhảy múa kiểu này chính người duy nhất trong trường học, còn nói không ai trong thời đại này có thể nhảy được điệu nhảy này.

Tất cả mọi người chưa từng nhìn thấy trước đây, cô bé là độc nhất vô nhị.

Cho nên bọn họ mới có thể nhìn tới không sững sờ như vậy sao?

Bùi Điềm Điềm không giỏi cảm nhận bầu không khí nhưng cô bé cảm thấy như vậy.

Trong vô thức, sự tự tin của cô bé tăng gấp bội, trở nên có chút kích động.

Cô bé vô thức đưa mắt tìm gia đình Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo.

Muốn nhìn xem biểu hiện của bọn họ là như thế nào.

Chắc chắn là vô cùng ngạc nhiên, dù sao bây giờ mình cũng đã biết nhảy vũ điệu lợi hại như vậy.

Nhưng đưa mắt tìm kiếm rất lâu nhưng lại không tìm thấy ai.

Ngược lại, động tác không theo kịp nhịp điệu, có chút hỗn loạn.

Cô bé vội vàng lấy lại tinh thần, tiếp tục nhảy.

Rất nhanh, điệu nhảy kéo dài ba phút đã kết thúc.

Dưới khán đài im lặng một lúc, cuối cùng chỉ có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên.

Bùi Điềm Điềm bước xuống sân khấu mà không biết tại sao, ánh mắt các bạn học nhìn cô bé càng trở nên kỳ lạ.

"Bùi Điềm Điềm nhảy cái gì vậy? Thật kỳ lạ."

"Tôi cũng cảm thấy như vậy, cô ấy hóa trang giống như yêu tinh trong Tây Du Ký."

“Cô ấy chỉ giả vờ thôi, sau này đừng chơi với cô ấy nữa...”

Bùi Điềm Điềm nghe được những lời này, cả người đều choáng váng.

Bởi vì lớp học có khá ít học sinh nữ, nên lúc nhóm múa tập thể, cô giáo còn bảo cô bé tham gia cùng.

Nhưng Chu Xảo đã từ chối.

Nói là nhảy múa tập thể không có gì thú vị, muốn nhảy thì cứ nhảy một mình.

Cho nên cô bé không tham gia cùng những người bạn nhỏ này, lại chủ động nói với giáo viên rằng mình muốn nhảy cá nhân.

Thầy cũng rất ủng hộ nên đã đồng ý.

Nhảy múa cá nhân không phải là rất lợi hại sao?

Tại sao bọn họ lại không chơi với mình?

Còn nói cô bé trang điểm giống như yêu tinh, thật là quá đáng.

Khuôn mặt nhỏ của Bùi Điềm Điềm đỏ bừng lên nhưng rất nhanh đã hiểu ra.

Đây là bọn họ đang ghen tị với mình!

Đúng rồi, ghen tị vì cô bé nhảy múa cá nhân, bọn họ lại phải nhảy múa cả đống người.

Chắc chắn là nhìn thấy mình nhảy múa giỏi hơn bọn họ cho nên mới ghen ghét với mình.

Loading...