Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 27 Bùi Duật Sâm không bằng cả cỏ dại ven đường

Cập nhật lúc: 2024-12-23 13:18:12
Lượt xem: 157

"Em trai của anh và Chu Xảo có quan hệ như thế nào?" Tống Ngôn Chi nhanh chóng phản ứng, hỏi Bùi Duật Sâm.

Nói thật, cô vẫn có ấn tượng tốt với Bùi Hải, mặc dù con người không có tầm nhìn xa , luôn lười biếng, nhưng quả thực không phải là người xấu.

So với hai mẹ con nhà họ Bùi, anh ta được coi là bình thường.

Nhưng cũng chính vì nguyên này mà Bùi Hải không có cảm giác tồn tại trong nhà.

Anh ta không thích tham gia vào những chuyện ồn ào trong nhà, gặp chuyện là trốn.

Nhiều nhất chỉ là không vừa mắt thì sẽ phàn nàn vài câu.

Cho nên Tống Ngôn Chi không có nhiều ký ức về anh ta.

Hoàn toàn không liên hệ anh ta với sự việc này.

Trước đó Bùi Duật Sâm đã nói khi bọn họ kết hôn, anh đã bảo Bùi Hải đưa Chu Xảo về nhà, cô cũng không suy nghĩ theo hướng này.

Bởi vì ngoài tính cách của Bùi Hải, Chu Xảo tuyệt đối coi thường anh ta.

Chu Xảo tự cho mình ưu tú, cũng phải thích Bùi Duật Sâm ưu tú hơn mình.

Cô ta sẽ không thèm để mắt đến dạng người như Bùi Hải.

Từ đầu đến cuối không có ai nghĩ tới anh ta..

Nhưng nếu như không phải Bùi Duật Sâm, Vương Diễm Mai lại đối xử với Bùi Quý Xuyên tốt một cách kỳ lạ thì chỉ có một khả năng là hai đứa trẻ này có quan hệ với Bùi Hải.

Dù sao xét theo độ tuổi của hai đứa trẻ mà tính toán thì thời điểm mang thai cũng xấp xỉ với thời gian của Tống Ngôn Chi.

Điều khiến Tống Ngôn Chi nghi hoặc là tại sao Vương Kiện lại kết hôn với Chu Xảo.

Chẳng lẽ anh ấy thậm chí còn không biết mình có phát sinh quan hệ với Chu Xảo hay không sao?

Mặc dù rất muốn biết câu trả lời, nhưng Vương Kiện đã qua đời, bố mẹ anh ấy cũng không còn, từ lúc còn trẻ đã trở thành quân nhân, ngay đến họ họ hàng cũng xa cách, thật sự không biết phải hỏi như thế nào.

Tất nhiên, còn có một vấn đề khác.

Vương Diễm Mai bằng cách nào biết được thân phận của hai đứa trẻ?

Chẳng lẽ là Chu Xảo nói ra?

Mặc dù Bùi Duật Sâm cũng nghĩ tới khả năng này, nhưng suy nghĩ kỹ lại cảm thấy không đúng.

Anh trầm giọng nói: “Chu Xảo không thân thiết với Bùi Hải, chỉ coi cậu ta như em trai.”

"Chu Xảo và Vương Kiện thì sao?"

“Trước đây Vương Kiện thích cô ấy, nhưng Chu Xảo lại không có hứng thú với anh ấy.”

Tống Ngôn Chi hiểu rồi, hoá ra là Vương Kiện thích Chu Xảo.

Cũng có thể giải thích rõ ràng lý do tại sao bọn họ lại kết hôn.

“Buổi tối anh kết hôn, Vương Kiện có tới không?”

“Không, lúc đó cha anh ấy vừa mới qua đời không bao lâu, tâm trạng anh ấy không tốt nên anh không để anh ấy đến.”

"Chúng ta kết hôn không bao lâu, anh đã nghe nói anh ấy kết hôn với Chu Xảo. Lúc đó bọn họ tổ chức rất kín đáo, không mời ai cả, sau đó anh được chuyển đi, một năm sau anh ấy lại được điều chuyển tới đó.

Tống Ngôn Chi không biết chuyện này là tình tay ba hay tình tay tư, cô dứt khoát lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, anh có thời gian thì hỏi Bùi Hải xem đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Nếu cậu ta thật sự xảy ra chuyện gì đó với Chu Xảo, chắc chắn sẽ có phản ứng."

"Nếu là con của em trai anh thì cũng không cần phải để chúng ta nuôi giúp. Đương nhiên, nếu như anh muốn thì em cũng không có ý kiến gì. Dù sao thì cũng không phải em trả tiền."

Tống Ngôn Chi thờ ơ nhìn về phía anh.

Nếu thật sự là Bùi Hải vậy thì có thể giải thích rõ ràng vì sao Vương Diễm Mai lại muốn để bọn họ giúp đỡ nuôi hai đứa trẻ.

Lúc đầu cô còn nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã đoán ra được Chu Xảo là người đã kết hôn, cho dù mối quan hệ của cô ta với Vương Diễm Mai có tốt đến đâu, Vương Diễm Mai cũng sẽ không bao giờ bằng lòng để đứa con trai quý giá của mình kết hôn với một người phụ nữ đã từng lập gia đình.

Hơn nữa năng lực của Bùi Hải căn bản không thể nào nuôi nổi hai đứa trẻ.

Cho nên bà ta mới tính toán tới trên đầu hai người bọn họ.

Làm như vậy vừa có thể đưa con cháu của nhà họ Bùi trở về, con trai út lại không cần phải chịu trách nhiệm, vẫn có thể cưới một người phụ nữ xinh đẹp khác.

Thật đúng là đã phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.

Cả hai người đều là con trai bà ta, tại sao Bùi Hải được coi là báu vật, trong khi Bùi Duật Sâm lại không bằng cả cỏ dại ven đường.

Tống Ngôn Chi không hiểu nổi.

Tất nhiên, cô không quan tâm đến mối quan hệ trong gia đình này như thế nào.

Dù sao bây giờ hai đứa trẻ này chắc chắn không liên quan gì đến bọn họ.

Bùi Duật Sâm không vượt quá giới hạn.

Ít nhất ngoài cốt truyện trong tiểu thuyết ra, anh không làm chuyện gì có lỗi với cô.

Bố của Tiểu Bảo không phải là một kẻ tồi tệ, sau này anh cũng sẽ không cần phải sống dưới cái bóng của hai đứa trẻ đó.

Đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

Tống Ngôn Chi nhìn về phía Bùi Duật Sâm, anh còn thông minh hơn và lý trí hơn cô, chuyện cô có thể nghĩ đến chắc chắn anh cũng có thể đoán được.

Bùi Duật Sâm không ngờ rằng sự việc lại diễn ra theo hướng này.

Tuy nhiên anh cũng biết mình giúp đỡ nhận nuôi hai đứa con của Vương Kiện là bởi vì di ngôn của anh ấy.

Nhưng nếu bố ruột của đứa trẻ là người khác thì anh cũng không cần phải làm loại chuyện tốn công mà không có kết quả này.

Chuyện này nhất định phải hỏi rõ ràng.

Bởi vì hai đứa bé, người chịu thiệt thòi nhất chính là vợ con của anh.

Ngay từ đầu anh đã làm sai.

Anh không nên biến lời hứa của mình thành áp lực cho gia đình.

Biết chuyện Tống Ngôn Chi làm xét nghiệm cha con, anh ấy có kinh ngạc có thất vọng.

Nhưng bây giờ bình tĩnh lại, anh lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

Cô không làm sai bất cứ chuyện gì cả.

Người sai là anh.

"Anh sẽ xử lý chuyện này, qua ngày lễ rồi nói."

Tống Ngôn Chi không nói thêm gì nữa.

Chỉ cần hai đứa trẻ kia và Chu Xảo không đến gần cô và Tiểu Bảo là được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-27-bui-duat-sam-khong-bang-ca-co-dai-ven-duong.html.]

Cô căn bản không thèm để ý giữa mấy người bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Cô cũng đồng ý với anh, sắp đến ngày quốc tế thiếu nhi, cô không có thời gian đi đấu trí đấu dũng với đám người nhà họ Bùi.

Nhưng Bùi Duật Sâm đã trở về, có lẽ Vương Diễm Mai đang nghĩ đến việc moi tiền ở chỗ này một lần nữa.

Trước đó bởi vì chuyện bà ta động tay động chân vào thư từ bị Bùi Duật Sâm vạch trần, bà ta không có mắt mũi lấy tiền từ chỗ Bùi Duật Sâm.

Lúc này, hai đứa trẻ đã đến sống ở chỗ bà ta, bà ta đã có cớ đương nhiên không thể ngồi yên.

Nhưng đây là chuyện của Bùi Duật Sâm, Tống Ngôn Chi cũng không có ý định can thiệp.

Tống Ngôn Chi lại bận rộn với công việc của mình. Bùi Duật Sâm đi tới gõ cửa phòng Tiểu Bảo, anh đi vào rất lâu mới ra ngoài.

Chỉ là khi anh đi ra, có lẽ Tiểu Bảo cũng không còn tức giận nữa.

Tống Ngôn Chi thu dọn sách vở, chuẩn bị bài giảng trong ba ngày liền, cô cũng đã rất buồn ngủ.

Bên ngoài mưa đã tạnh, cô rửa mặt đi ra ngoài, nhìn thấy Bùi Duật Sâm cũng từ trong phòng đi ra, anh đã thay bộ quần áo trước đó, cả người mang theo vẻ điềm tĩnh nhưng lại lộ ra khí chất lạnh lùng lại có vẻ hơi xa cách.

Khi anh ngẩng đầu lên đối mặt với cô, ánh mắt anh vô cùng bình tĩnh.

Không giống như trước đây.

Tống Ngôn Chi cũng hiểu được, những chuyện cô làm đối với một người đã biết trước những gì sẽ xảy ra trong tương lai như cô thì không có vấn đề gì.

Nhưng đối với người đàn ông này lại là một đả kích rất lớn.

Cho dù là người trầm ổn như Bùi Duật Sâm cũng khó có thể chấp nhận được.

Sự ngờ vực của vợ có thể đã làm anh cảm thấy rất thất vọng.

Tống Ngôn Chi không thể xoa dịu mối quan hệ giữa hai người, cô cũng không có ý định làm như vậy, bọn họ cứ tương kính như tân vậy là được rồi.

Cô thờ ơ quay đầu lại rồi đi thẳng về phòng.

Bùi Duật Sâm đứng tại chỗ một lúc, lúc này mới quay người rời đi.

Khi Tống Ngôn Chi vào phòng, Tiểu Bảo đã uốn éo cái m.ô.n.g ngủ thiếp đi.

Không biết Bùi Duật Sâm đã nói gì với cậu, nhưng nhìn cậu ngủ có vẻ khá thoải mái.

Cô kéo chăn đắp lại nghe thấy tiếng cửa đóng rất nhẹ ở bên ngoài.

Không biết hôm khuya khoắt thế này anh lại ra ngoài làm gì.

Chẳng lẽ là đi tìm Bùi Hải sao?

Tống Ngôn Chi không hiểu anh cũng không có suy nghĩ nhiều.

Nếu đối lại là người đàn ông khác, biết được cô lén lút làm ra chuyện xét nghiệm có lẽ đã sớm giận điên lên.

Nhưng anh không những không tức giận mà còn không nói một lời trách móc.

Cuối cùng đều là bình thản.

Giống như anh chấp nhận chuyện này rất dễ dàng.

Nếu như không phải mơ hồ cảm nhận được cảm giác xa cách, có lẽ cô sẽ không biết được anh có tức giận hay không.

Tống Ngôn Chi nhắm mắt lại.

Ngày hôm trước, hàng xóm xung quanh đều biết chuyện Bùi Duật Sâm trở về.

Mỗi lần gặp ai đó, bọn họ đều cực kỳ hâm mộ nào, nói Bùi Duật Sâm đã tìm được một công việc tốt, vẫn là Lực lượng Không quân dễ tìm việc làm hơn.

Tống Ngôn Chi chỉ mỉm cười không nói gì.

Mấy ngày nay hai người bọn họ ở chung rất bình thản, giống như ngày bình thường.

Bọn họ hầu như không nói chuyện gì với nhau, khi về đến nhà Bùi Duật Sâm luôn bận rộn, không phải đi mua thịt thì lại bổ sung đồ dùng hàng ngày, sửa sang nhà cửa, quét dọn vệ sinh.

Trong thời gian này cô thật sự rất bận rộn, thực phẩm trong nhà cũng đã hết.

Buổi chiều có anh giúp đưa đón, chăm sóc bọn trẻ, Tống Ngôn Chi Ngôn có thể yên tâm giải quyết công việc ở trường học.

Không biết có phải anh đã đến nhà họ Bùi bên kia hay không, Vương Diễm Mai không chạy đến gây rắc rối.

Ngày quốc tế thiếu nh, Tống Ngôn Chi từ sáng sớm đã đến trường chuẩn bị.

Tiểu Bảo được Bùi Duật Sâm đưa đi.

Mấy ngày nay Tiểu Bảo vẫn đang hờn dỗi, nhưng thật ra cậu bé đã không còn tức giận nữa, chỉ là không thích nói chuyện với Bùi Duật Sâm nhiều mà thôi.

Hai bố con đều trầm mặc ít nói, khi đến trường học, có đông người bầu không khí mới thoải mái hơn.

Rất nhiều phụ huynh có con đều đến đây, nhìn thấy Bùi Duật Sâm, có một số người nhất thời không nhận ra anh.

Dù sao thì Bùi Duật Sâm rất ít khi về nhà, vừa trở về không bao lâu đã lại đi làm việc.

Tất cả mọi người đều chỉ nghe nói đến cái tên này chứ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thật sự..

Nhắc mới nhớ, trước đây mọi người đều từng nghe nói về vụ tai nạn của bố anh, nhưng bởi vì chức vụ của bố anh không cao cho nên mọi người không chú ý nhiều.

Ở trong khu nhà, bọn họ thuộc nhóm gia đình có điều kiện tệ nhất.

Ai ngờ chỉ trong phút chốc trong gia đình đó đã có người có tiền đồ.

Nghe nói thậm chí còn trở thành cơ trưởng.

Có mấy người đồng đội cũ trong quân đội đã đến chào hỏi.

"Đây không phải là anh Bùi sao? Tôi còn tưởng nhìn nhầm, sao anh lại đến đây? Nghe nói anh đã đi làm rồi mà."

Tiểu Bảo nắm tay Bùi Duật Sâm, ánh mắt rõ ràng là vô cùng cảnh giác với người lạ.

Bùi Duật Sâm bế Tiểu Bảo lên.

"Phải, tôi đưa con trai đến tham gia chương trình ngày quốc tế thiếu nhi ."

Bùi Duật Sâm bình tĩnh trả lời.

Một đám người nghe thấy lời này, đều sững sờ tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Bùi Duật Sâm dịu dàng như vậy, không ngờ anh lại nhẹ nhàng với con trai mình như thế.

Bọn họ cho rằng ngay cả với con trai mình, anh cũng sẽ có thái độ nghiêm khắc. Anh như vậy hoàn toàn khác với người đội trưởng đã huấn luyện bọn họ trước đây.

Giống như là hai người.

“Đây chính là Tiểu Bảo à, thật đáng yêu.” Người phụ nữ trong số ba người kia đột nhiên đưa tay chạm vào Tiểu Bảo. 

Loading...