Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 26 không phải của Bùi Duật Sâm
Cập nhật lúc: 2024-12-23 13:17:57
Lượt xem: 151
Nửa tiếng đồng hồ sau, Bùi Duật Sâm bước ra khỏi bệnh viện.
Sắc trời đã hơi tối, gió thổi vù vù, sắp có mưa to
“Tiểu Bảo, mau ra đây lấy quần áo vào giúp mẹ.”
Tống Ngôn vừa tiễn mấy học sinh ra về, nhận thấy sắc trời bên ngoài đã trở nên u ám, chẳng bao lâu sau đã rơi lác đác mấy hạt mưa.
Cô lập tức chạy ra sân lấy quần áo vào nhà.
Trong khoảng thời gian này thời tiết đẹp, nắng gay gắt, cho nên buổi sáng khi Tống Ngôn ra ngoài sẽ ôm hết chăn màn ra phơi trên dây kẽm bên ngoài.
Làm như vậy buổi tối ngủ sẽ khô ráo, dễ chịu
Tiểu Bảo nghe thấy tiếng mẹ gọi, vội vàng xỏ dép chạy ra ngoài giúp đỡ ôm chăn màn.
Cánh tay nhỏ bé của cậu bé ôm chăn màng vẫn rất khó khăn, bước đi loạng choạng, không nhìn thấy đường đi.
Trong tay Tống Ngôn cũng ôm rất nhiều, vội vàng dặn dò cậu bé cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.
Hai mẹ con hợp tác, vào nhà kịp trước khi cơn mưa lớn ập đến.
Mưa lớn luôn nói đến là đến, Tống Ngôn có chút lo lắng, hai ngày nữa chính là ngày quốc tế thiếu nhi, mong rằng đến lúc đó trời đừng mưa.
Trời mưa không chỉ khiến bầu không khí trở nên bớt hào hứng mà còn ảnh hưởng đến buổi biểu diễn.
Mặc dù khoảng thời gian bận rộn này thực sự rất mệt mỏi, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô được tham gia một sự kiện quy mô lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên Tiểu Bảo được tổ chức ngày quốc tế thiếu nhi, Tống Ngôn vẫn hy vọng cậu bé có thể có một ngày lễ tuyệt vời.
Cô nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, con đừng ra ngoài. Mẹ đi ra xem còn lấy sót thứ gì không.”
Tiểu Bảo ngoan ngoãn đồng ý, không đi theo phía sau.
Tống Ngôn đi tới cửa đưa mắt nhìn quanh, quần áo đều đã thu dọn hết, nhưng mấy cây rau giống cô trồng trong sân có lẽ không chịu được mưa lớn như vậy.
Cô cầm dù đi tới, cố gắng đẩy hộp xốp vào bên góc tường, nếu không đến ngày mai bùn đất trong hộp sẽ văng khắp nơi, rất khó dọn dẹp.
Cô dùng tay đẩy nhưng một tay rất khó dùng lực, trong lúc nhất thời cô không thể đẩy được.
Lúc đang định bỏ cuộc, đột nhiên có một đôi bàn tay khỏe khoắn hòa lẫn những giọt nước ấn xuống hai bên hộp xốp, sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên: “Để anh chuyển cho.”
Tống Ngôn ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt đang cúi xuống của người đàn ông.
Cả người anh đã ướt đẫm, cái áo sơ mi màu xanh quân đội ôm sát lấy đường cong cơ thể, mái tóc đã cắt ngắn hơn, màn mưa không ngừng quất vào người nhưng vẻ mặt anh ta lại không hề thay đổi.
Tống Ngôn còn chưa kịp phản ứng thì Bùi Duật Sâm đã chuyển hộp xốp vào bên cạnh góc tường.
Anh ta quay lại, ánh mắt nhìn về phía Tống Ngôn mang theo vẻ phức tạp.
Không hiểu sao trong lòng Tống Ngôn lại hơi hồi hộp một chút.
Một lúc sau, cô mới lên tiếng: "Anh... anh đã trở về rồi."
Bùi Duật Sâm khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa: "Chúng ta vào nhà trước đi."
Trong lúc nhất thời Tống Ngôn không biết nên nói gì, mặc dù Bùi Duật Sâm nói anh ta sẽ trở về kịp dịp ngày quốc tế thiếu nhi.
Nhưng không ngờ lại về trước nhiều ngày như vậy.
Cô trả lời rồi đi theo.
"Tiểu Bảo, bố của con về rồi."
Tiểu Bảo đang ngồi quay lưng về phía bọn họ, nghe những bài hát thiếu nhi trên radio, lập tức quay người lại, đối mặt với bóng dáng cao lớn như một ngọn núi trước cửa., cậu bé sững sờ một hồi lâu.
Không ngờ tới lần này bố lại về sớm như vậy.
Mặc dù anh ta không trở về sớm giống như đã nói trước đó, nhưng Tiểu Bảo cũng biết, rất nhiều người lớn đi ra ngoài làm việc đều nói sẽ sớm trở về nhưng vừa đi đã kéo dài một hai năm.
Cậu bé hiểu tất cả, chỉ là không nói ra mà thôi.
Thật sự không ngờ lần này anh ta sẽ trở về nhanh như vậy.
Trong lúc nhất thời Tiểu Bảo có một cảm giác không thể tin được giống như đang nằm mơ.
Nhìn thấy con trai mình, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Bùi Duật Sâm cũng trở nên dịu dàng hơn: "Tiểu Bảo."
Tiểu Bảo dừng lại một chút, đột nhiên quay người lại, buồn bực cúi đầu chạy về sau phòng mình.
Tống Ngôn đi theo vào nhà, đóng dù lại, nhìn bộ dạng này của cậu bé, nhìn về phía Bùi Duật Sâm: “Trước đó, anh nói một tuần sau có thể trở về, nhưng anh đã đi hơn nửa tháng, trong lòng thằng bé có chút tức giận.”
Bùi Duật Sâm im lặng một lúc, đưa mắt nhìn về phía căn phòng của Tiểu Bảo, gật đầu: "Anh sẽ xin lỗi con."
Tống Ngôn không có phát hiện ra sự khác thường của anh ta, thấy cả người anh ta đều đã ướt nhẹp, cô nói: “Anh đi thay quần áo trước đi.”
Bùi Duật Sâm mặc một cái áo sơ mi màu xanh quân đội và quần tây, lộ ra thân hình thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, lại thêm cơ trưởng luôn phải chú ý hình tượng, cho dù là râu hay mái tóc đều được anh chăm chút kỹ lưỡng.
Cho dù có bị ướt nhưng trông anh ta cũng không hề chật vật chút nào.
Ngược lại, còn bắt mắt hơn nhiều.
Đôi mắt Tống Ngôn liếc nhanh một cái, đột nhiên hiểu được vì sao Chu Xảo nhất định phải thích anh ta.
Cô đi đến bên bàn tiếp tục soạn bài, đầu óc có chút lơ đãng. Chỉ một lát sau, phía sau lưng cô có một bóng đen phủ xuống, nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Tống Ngôn vốn tưởng rằng anh ta trở về, đầu tiên sẽ đi an ủi Tiểu Bảo, không ngờ anh ta lại tới tìm mình.
Cô dừng công việc đang làm lại, nhìn về phía Bùi Duật Sâm.
Người đàn ông này quá cao, cô ngẩng đầu lên rất tốn sức, đành đứng dậy hỏi: “Sao vậy?”
“Anh đã đi đến bên chỗ nhà mới một chuyến.” Đôi mắt đen của Bùi Duật Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt trầm tĩnh.
Bàn tay cầm bút của Tống Ngôn cứng đờ.
“Anh còn tưởng rằng mẹ con em đã chuyển tới chỗ đó." Bùi Duật Sâm nhìn thấy được phản ứng của cô, tiếp tục nói, lại bị Tống Ngôn cắt ngang.
"Đợi một chút."
Tống Ngôn đại khái đã đoán được, vừa rồi cô cảm thấy khí chất của Bùi Duật Sâm không giống với thường ngày.
Mặc dù không có tính công kích,nhưng lại khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cô còn tưởng mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Thì ra là như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-26-khong-phai-cua-bui-duat-sam.html.]
Tống Ngôn vốn tưởng rằng mình sẽ bối rối, nhưng khi sự thật được bày ra trước mặt, trong lòng cô lại chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Dường như cảm thấy như vậy cũng tốt, rất tốt.
Nhưng chỉ là không muốn để cho Tiểu Bảo biết.
Những chuyện này chỉ cần cô và Bùi Duật Sâm tự mình giải quyết là đủ rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Duật Sâm, trầm giọng nói: "Chúng ta vào phòng anh nói chuyện."
Nếu như để Tiểu Bảo đột nhiên chạy ra nghe thấy sẽ không tốt.
Bùi Duật Sâm dừng lại một chút, không phản đối.
Phòng của Bùi Duật Sâm vẫn sạch sẽ giống như trước khi anh ta rời đi, rõ ràng là đã được dọn dẹp thường xuyên.
Sau đợt nắng nóng, ngoài trời mưa to nhưng trong nhà lại rất ấm áp.
Khi bọn họ bước vào phòng, hai người đều không lên tiếng trước.
Bùi Duật Sâm nhìn cô một lúc, lấy từ trong hành lý ra một kết quả xét nghiệm đưa cho cô.
“Anh qua chỗ nhà mời tình cờ gặp được người hàng xóm kế bên, cô ấy nói bệnh viện có gọi điện thoại tới, anh tưởng rằng bọn họ gọi em đi lấy thuốc.”
Anh thực sự không có ý nhìn thấy thứ này. Nói thật, Bùi Duật Sâm cũng không muốn nhìn thấy nó.
Anh ta vẫn cho rằng Tống Ngôn chắn ghét mình, oán hận mình là bởi vì không cam lòng và tức giận về khoảng thời gian năm năm đó.
Ngay cả khi sự hiểu lầm đã được giải quyết, anh ta vẫn cảm thấy mình có lỗi, vô cùng áy náy với mẹ con cô.
Vì vậy, cho dù thái độ của Tống Ngôn đối với anh ta rất lạnh lùng, cho dù hai vợ chồng ngủ riêng giường, anh ta cũng không cảm thấy gì cả.
Nhưng anh ngàn vạn lần không ngờ rằng lý do thực sự khiến Tống Ngôn ghét bỏ anh ta không chỉ là vì những hiểu lầm những năm đó mà còn vì cô nghi ngờ hai đứa trẻ đó là con của anh ta.
Khoảnh khắc nhìn thấy kết quả xét nghiệm quan hệ cha con, đầu óc Bùi Duật Sâm lập tức trở nên trống rỗng.
Anh cảm thấy vừa bàng hoàng vừa bối rối, bắt đầu xem xét lại một lần nữa tất cả những dấu hiệu trong quá khứ, dường như mọi chuyện đã xảy ra trước đó, sự bất hòa trong gia đình và mối quan hệ kỳ lạ giữa hai người, đã được giải đáp vào lúc này.
Hóa ra trong mắt cô, anh ta luôn vô liêm sỉ như vậy.
Cô sớm lựa chọn ly hôn cũng không phải bởi vì vì anh ta muốn nhận nuôi bọn trẻ.
Bùi Duật Sâm có thể hiểu được sự nghi ngờ và thờ ơ của Tống Ngôn đối với mình.
Nhưng chỉ có một điều anh không thể chịu đựng được, đó là cô không một lời nào, bí mật lên kế hoạch rời đi.
Mà chính anh ta vẫn không biết bản thân mình đã làm gì sai, nên làm thế nào để cứu vãn.
Tống Ngôn hít một hơi thật sâu, nhận lấy tờ kết quả.
Sau khi đọc dòng chữ lớn “Xác nhận không có quan hệ huyết thống” được ghi trên kết quả xét nghiệm, trong lòng cô không khỏi ngạc nhiên.
Lúc đầu cô gần như đã chắc chắn về chuyện này, bởi vì hành vi của Vương Diễm Mai thực sự quá rõ ràng.
Nhưng khi những hiểu lầm trước đó lần lượt được giải quyết, cô cũng đã d.a.o động.
Việc xét nghiệm quan hệ cha con chẳng qua là để khiến trái tim cô không còn d.a.o động nữa.
Bất kể có phải hay không thì đối với Tống Ngôn mà nói cũng đều là chuyện tốt.
Mặc dù cô không ôm hy vọng gì với Bùi Duật Sâm nhưng cô cũng không muốn anh có con ngoài giá thú, khiến cho Tiểu Bảo bị tổn thương.
Nếu là thật, cô cũng có thể lợi dụng chuyện này để ly hôn với anh, điều này sẽ có lợi đối với cô.
Nhưng Tống Ngôn không ngờ lại không khéo như vậy, bị anh nhìn thấy trước.
Cô vốn đã nghĩ hai ngày này sẽ tranh thủ thời gian đi qua đó một chuyến.
Nhưng ai có thể ngờ rằng Bùi Duật Sâm lại trở về sớm như vậy.
Bây giờ đã bị nhìn thấy, Tống Ngôn giấu diếm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cô cũng biết rõ ràng, bất kỳ người đàn ông nào bị người khác nghi ngờ như vậy đều là sự xúc phạm nặng nề.
Nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
“Em xin lỗi. Em tự mình quyết định đi xét nghiệm quan hệ cha con giữa anh và hai đứa trẻ đó là em không đúng, nhưng em không thể tin tưởng anh."
Bùi Duật Sâm nhìn cô, biểu cảm không nói nên lời: "Cho nên trước đây em mới muốn bàn chuyện ly hôn là bởi vì chuyện này sao?"
Tống Ngôn gật đầu: "Đúng vậy."
“Hai đứa bé đó là con của Vương Kiến và Chu Xảo.”
Tống Ngôn trầm giọng nói: “Em biết, nhưng hẳn là anh cũng nhìn ra thái độ của mẹ anh đối với hai đứa bé kia, đặc biệt là Bùi Quý Xuyên.”
“Tính cách mẹ anh như thế nào, chắc chắn anh là người rõ hơn ai hết. Bà ấy thậm chí còn có thái độ như vậy đối với Tiểu Bảo là cháu nội của mình, sao có thể đối xử tốt với những đứa trẻ bên ngoài, đừng nói đến chuyện nhận nuôi bọn họ, còn nhất định phải để bọn họ được đưa vào gia phả nhà họ Bùi.”
Bùi Duật Sâm đúng là có chú ý tới, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ cho rằng bởi vì Chu Xảo có quan hệ tốt với bà ta cho nên mẹ anh ta mới có thể đáng thương hai đứa trẻ kia.
Nhưng nhìn từ góc độ của Tống Ngôn thì lại là một câu chuyện khác.
Mẹ anh ta đối xử thờ ơ với cháu ruột là Tiểu Bảo được nhưng lại xem người ngoài như báu vật.
"Đêm tân hôn của chúng ta, anh đã về rất khuya, Chu Xảo vẫn còn tình cảm với anh, hai đứa nhỏ cũng bằng tuổi Tiểu Bảo, anh cảm thấy em có nên nghi ngờ không?”
Cổ họng của Bùi Duật Sâm nhấp nhô, anh ta không nói nên lời.
Khi đó mẹ anh ta yêu cầu anh ta đưa Chu Xảo về, rất nhiều người đều đã nhìn thấy.
Anh ta khẽ gật đầu: “Đúng là có chuyện này, nhưng trước đây anh đã nói với em rồi, anh đã bảo Bùi Hải đưa Chu Xảo về.”
"Chuyện này anh không hề lừa gạt em, anh em thể hỏi lại Bùi Hải bất cứ lúc nào."
Tống Ngôn biết, dù sao cũng đã có kết quả xét nghiệm.
Chứng minh được đứa trẻ này thực sự không có quan hệ gì với anh ta.
Nhưng phải giải thích thế nào về hành vi của Vương Diễm Mai?
Bùi Hải?
Tống Ngôn nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ánh mắt bọn họ gặp nhau, dường như cả hai người đều có cùng một suy nghĩ đáng kinh ngạc.