Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 25: Cuộc điện thoại từ bệnh viện
Cập nhật lúc: 2024-12-23 13:17:38
Lượt xem: 146
Cậu bé nhớ rõ ràng lúc mới đến nhà Tiểu Bảo, Tiểu Bảo hình như thấp hơn cậu bé một chút.
Nghe nói bởi vì Tiểu Bảo sinh non, cho nên bị suy dinh dưỡng bẩm sinh, phát triển chậm hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Không những cơ thể chậm phát triển, yếu ớt mà còn chậm nói hơn những đứa trẻ khác.
Khi đó, cậu bé vẫn cảm thấy cho dù Tiểu Bảo có bố mẹ ruột nhưng cuộc sống của cậu cũng chẳng tốt hơn mình bao nhiêu.
Lúc trước khi cậu bé sống ở chỗ dì Tống, mỗi ngày ở cùng một chỗ, cậu bé cũng không để ý tới sự thay đổi này.
Trong khoảng thời gian này, cậu bé đến nhà bà nội Bùi, cũng không để ý nhiều đến Tiểu Bảo.
Hơn nữa cậu bé cũng đang bận rộn chuẩn bị cho ngày quốc tế thiếu nhi, đúng như dì Tống đã nói, không hiểu sao bà nộ Bùi đối xử với cậu bé rất tốt, thậm chí còn không quá đáng với em gái giống như trước đây nữa.
Mặc dù Bùi Quý Xuyên có cảm giác bất an, nhưng tóm lại cuộc sống của bọn họ cũng đã ổn định.
Bây giờ đã ổn định rồi, cậu bé sẽ tiếp tục ở lại chỗ bà nội Bùi giống như cậu đã nói với dì Tống.
Chờ khi định thần lại, cậu bé phát hiện Tiểu Bảo đã cao hơn mình.
Cậu bé còn có chút không thể tin được, tại sao Tiểu Bảo lại đột nhiên cao hơn mình như vậy?
Người khác có thể không để ý đến, nhưng cậu bé lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Khi ở nhà Bùi, hai người chưa bao giờ hòa hợp với nhau, mặc dù không cãi vã, cũng không nói chuyện nhưng bọn họ đều ngấm ngầm cạnh tranh với nhau.
Mỗi ngày đều thi đua với nhau xem ai có thể làm bài tập về nhà nhanh nhất, ai có thể dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ nhất, ai có thể ăn tối nhanh nhất, ai có thể viết chữ đẹp nhất...
Trong đầu cậu bé vẫn còn những suy nghĩ này.
Trong lớp có rất nhiều bạn học nhưng không ai trong số bọn họ có thể khiến cho Bùi Quý Xuyên có cảm giác như vậy.
Không biết tại sao, chỉ có Tiểu Bảo mới có thể khơi dậy tinh thần tranh đấu của cậu bé.
Tiểu Bảo thở hổn hển đến phòng học, cậu bé đưa tay lau mồ hôi, Thiết Trụ từ phía sau cũng chạy tới, đầu đầy mồ hôi: “Tiểu Bảo, sao cậu lại chạy nhanh thế? Tôi gọi cậu, cậu cũng không đáp lại.”
Tiểu Bảo đã lấy bút chì và tẩy ra, tô tô vẽ vẽ trên giấy vẽ.
Nghe thấy lời này, cậu ngẩng đầu lên, nhanh chóng liếc Thiết Trụ một cái: “Tôi không nghe thấy.”
Thiết Trụ thở dốc một hơi, hỏi cậu: “Sao ngày nào cậu cũng chạy nhanh như vậy, cũng không phải đi trễ mà.”
“Tôi cũng không biết tại sao phải làm như vậy nhưng tôi cảm thấy làm như vậy sẽ tốt cho sức khỏe.” Tiểu Bảo nói xong lại bổ sung một câu: “Cậu mập quá, phải chạy nhiều hơn nữa, nếu không sau này sẽ chạy không nổi đâu.”
Thiết Trụ bị chọc vào chỗ đau, suýt chút nữa hộc máu: “Tôi, tôi không mập.”
“Là do cậu quá gầy!”
Tiểu Bảo không để ý tới cậu bé.
Đợi một lúc, Thiết Trụ lại quay đầu hỏi: "Tiểu Bảo, tôi thật sự rất mập sao?"
Tiểu Bảo nói "Ừ" một tiếng, cậu không phải là người thích nói dối.
Mẹ nói phải là một đứa trẻ trung thực.
Thiết Trụ: "..."
Buổi chiều có cuộc họp, Tống Ngôn về nhà muộn.
Lúc về đến nhà, Tiểu Bảo tô tô vẽ vẽ ở trên bàn.
Mấy ngày nay cậu có vẻ rất nghiêm túc, không mấy khi chạy ra ngoài chơi.
"Tiểu Bảo, không nên quá mệt mỏi, phải cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi."
“Vâng.” Tiểu Bảo gật đầu, đôi mắt mắt vẫn dán chặt vào tờ báo tường, xem ra lần này cậu bé rất muốn đoạt giải, thậm chí còn không nghe rõ Tống Ngôn nói gì.
Tống Ngôn đi tới nhìn xem, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Bảo, cô giáo dạy con vẽ tranh sao?”
Lúc này Tiểu Bảo mới lấy lại tinh thần, đứng dậy nói: “Mẹ ơi, thỉnh thoảng cô giáo sẽ dạy bọn con vẽ tranh, rất đơn giản.”
Tống Ngôn nhìn cây cối, hoa lá, thực vật và trẻ em sống động giống như thật, thậm chí cả nếp gấp quần áo, độ sáng tối cũng dùng những nét vẽ đơn giản vẽ ra được.
Ở kiếp trước Tiểu Bảo không thích học tập, rất nổi loạn. Mối quan hệ giữa hai mẹ con không tốt.
Xưa nay cô không bao giờ biết cậu có tài năng gì, không biết cậu có thể làm được những gì.
Lúc này mới phát hiện, ngoài tốc độ học hành rất nhanh, Tiểu Bảo còn rất có năng khiếu trên phương diện hội họa.
Đây không phải là thứ học một hai buổi đã có thể vẽ ra được.
Tống Ngôn lại nhìn thêm lần nữa, biểu cảm đột nhiên thay đổi.
Trên tờ báo tường do Tiểu Bảo vẽ có dòng chữ tiêu đề viết bằng bút lông màu đỏ: “Dùng trái tim che chở cho những đứa trẻ không có ô, để tình yêu sưởi ấm cho những đứa trẻ không có bố mẹ bên cạnh.”
"Tiểu, Tiểu Bảo..."
"Hả? Gì vậy mẹ?" Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn về phía Tống Ngôn đang có biểu cảm đột nhiên cứng ngắc, cảm thấy có chút khó hiểu.
“Con nhìn thấy câu này ở đâu?" Tống Ngôn lắp ba lắp bắp hỏi cậu bé.ư
Tiểu Bảo chớp mắt nói: “Là cô giáo nói với bọn con.”
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Đôi mắt Tống Ngôn run lên, lắc đầu, sau đó mỉm cười nói: "Không có gì."
Câu này giống hệt với câu cô đã viết tiêu đề báo tường cho hai anh em Bùi Quý Xuyên tham gia ngày quốc tế thiếu nhi ở kiếp trước.
Khi đó cô nhìn thấy câu này, trong lòng vô cùng xúc động.
Cho nên vừa nhìn thấy lại, ký ức đã lại hiện lên trong đầu.
Nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ tới mình lại nhìn thấy câu này trên tờ báo tường của Tiểu Bảo.
Nhưng nghĩ lại cũng là chuyện bình thường, bây giờ Tiểu Bảo cũng đang học mẫu giáo. Ở kiếp trước tiêu đề cũng là do giáo viên mẫu giáo nhắc đến với bọn trẻ, Tiểu Bảo biết được cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Tống Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Trong khoảnh khắc vừa rồi, cả người cô toát mồ hôi lạnh, có một loại cảm giác sợ hãi, chẳng lẽ Tiểu Bảo cũng giống như cô, đã biết chuyện gì đó.
"Tối nay chúng ta ăn bánh bao hấp đi. Không phải con nói muốn ăn bánh bao thịt sao?”
Cô vào phòng bếp, nhìn xem những đồ ăn còn sót lại ở nhà. Cô thật sự quá bận rộn, đi làm còn phải chăm sóc con cái, đôi khi thật đúng là không thể làm chu toàn cả hai việc, mấy ngày nay đều không có thời gian ra ngoài mua thức ăn, trong nhà đã không còn bao nhiêu nữa.
Nếu bây giờ ra ngoài mua thịt thì có lẽ đã hết rồi.
Tuy nhiên, không có thịt tươi, nhưng thịt xông khói vẫn còn một ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-25-cuoc-dien-thoai-tu-benh-vien.html.]
Chỉ là có lẽ hương vị không được ngon lắm.
Tống Ngôn suy nghĩ một chút, lại làm thêm một món đậu hũ nhân trứng gà. Tiểu Bảo rất thích ăn trứng gà, chỉ cần hấp chín một chút, buổi sáng hâm nóng lại là có thể mang đến trường ăn, rất tiện lợi.
Tống Ngôn bắt đầu nấu ăn.
Ở bên ngoài, Tiểu Bảo nhìn tờ báo tường trong tay mình rồi liếc mắt nhìn về phía mẹ đang bận rộn trong bếp.
Cậu không phải là một đứa trẻ ngoan, cậu đã nói dối.
Câu nói này là cậu đã nhìn thấy trong giấc mơ.
Tiểu Bảo cũng không biết tại sao mình lại nhớ rõ như vậy.
Cảnh tượng đó đối với cậu bé mà nói, vẫn là khắc ghi rất sâu trong đầu.
Vì vậy, cậu bé muốn tự mình vẽ lại.
Bản thân trong giấc mơ dường như đang nói với cậu rằng ngay cả khi có bố mẹ ở bên, cậu vẫn cô đơn hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác.
Tiểu Bảo vẽ bức tranh này, cũng là muốn nói với chính mình trong giấc mơ, bây giờ mình đã không còn cô đơn nữa.
Bố mẹ đều ở bên cạnh, cậu bé rất vui vẻ.
Sau này chắc chắn sẽ còn tốt hơn.
Sau khi Tống Ngôn cho bánh bao vào nồi hấp, Tiểu Bảo vẫn đang vẽ.
“Con vẫn chưa vẽ xong à?”
Tiểu Bảo nói: “Sắp xong rồi mẹ ạ.”
Tống Ngôn thúc giục: “Mẹ cho con hai phút dọn dẹp, con đi rửa tay đi, không nên nhìn quá lâu, không tốt cho mắt."
Đứa trẻ yêu thích học tập là chuyện tốt nhưng việc bảo vệ đôi mắt của trẻ cũng rất quan trọng.
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Tống Ngôn không giao cho cậu quá nhiều bài tập về nhà.
“À đúng rồi, đợi qua ngày quốc tế thiếu nhi, chúng ta sẽ phải dọn ra ngoài. Bên đó có thể hơi xa, đến lúc đó mỗi ngày Tiểu Bảo đều phải đợi mẹ cùng đi về, không thể đi về một mình được.”
Vừa nhắc tới chuyện sẽ dọn đi, trong lòng Tống Ngôn đã có chút ngứa ngáy.
Nếu không phải bởi vì ngày quốc tế thiếu nhi quá bận rộn, cô đã sớm chuyển ra ngoài sống rồi.
Nguyên nhân chủ yếu là đứa trẻ còn phải đi học, chuyển đi sống chỗ khác sẽ rất khó thích nghi với hoàn cảnh.
Tiểu Bảo nghe mẹ nói như vậy, hai mắt sáng lên: “Mẹ, con biết rồi.”
Sau khi Tiểu Bảo rửa tay xong, nhiệt độ bánh bao đã gần được, Tống Ngôn còn nấu thêm cháo vì sợ quá ngán.
Tiểu Bảo ăn liên tiếp hai cái bánh bao lớn, còn uống một bát cháo.
Khi cậu bé cầm cái bánh thứ ba, Tống Ngôn đã không cho cậu ăn nữa.
"Được rồi, được rồi, sáng sớm ngày mai lại ăn tiếp. Ăn nhiều quá lát nữa sẽ lại đau bụng."
Vừa nói, cô vừa sờ bụng Tiểu Bảo, phát hiện không còn phình ra như trước nữa, cô có chút kinh ngạc.
Tiểu Bảo có chút vẫn chưa thỏa mãn, nhưng nghĩ đến ngày mai còn có thể ăn tiếp, lại vô cùng vui vẻ đồng ý, tự mình bưng bát vào phòng bếp rửa.
Sau khi rửa bát xong, thấy thời gian vẫn còn sớm, cậu lại cảm thấy ngứa ngáy muốn đi vẽ tranh.
Tống Ngôn vội vàng chuyển hướng sự chú ý của cậu: "Tiểu Bảo, không phải lần trước con hỏi mẹ đã dạy nhóm anh chị hát bài hát tiếng Anh như thế nào à? Mẹ dạy con có được không?”
Tiểu Bảo lập tức bị hấp dẫn: “Con cũng có thể học sao?”
Tống Ngôn cười nói: "Đương nhiên có thể, học sớm một chút, chờ sau này khi con bằng tuổi các anh chị, học sẽ rất dễ dàng.”
Cô cầm lấy cuốn sách tiếng Anh, ôm Tiểu Bảo vào lòng, nói: “Mẹ dạy con bài hát thiếu nhi hai mươi sáu chữ cái nhé…”
Khoảnh khắc Tống Ngôn lên tiếng, biểu cảm mong chờ của Tiểu Bảo chợt khựng lại.
Cậu cũng đã từng nghe bài hát này.
Ở trong giấc mơ...
Đến cuối tháng năm, thời tiết càng ngày càng nóng bức.
Buổi tối muỗi cắn không thể nào ngủ được.
Tống Ngôn và Tiểu Bảo đều có thể chất dễ thu hút côn trùng, mỗi ngày trên người đều có mấy vết sưng.
Đến ngày quốc tế thiếu nhi, tất cả trường học và phụ huynh đều trở nên náo nhiệt, người cũng giống như đông hơn.
Khi Bùi Duật Sâm xuống xe, xung quanh đã có rất nhiều người qua lại.
Náo nhiệt hơn lúc trước rất nhiều.
Anh bước tới cánh cổng sắt, sân nhà đã quét dọn sạch sẽ nhưng lại vắng vẻ.
Giống như lúc anh rời đi.
Bởi vì trên đường về sẽ đi qua chỗ này trước, cho nên Bùi Duật Sâm đã đến đây trước.
Bởi vì không biết chắc mẹ con Tống Ngôn rốt cuộc đã chuyển đến đây hay chưa, không ngờ lại không có dấu vết có người sinh sống.
"Này, cậu là người nhà mới dọn tới đây phải không?"
Bùi Duật Sâm nhìn sang, thấy một khuôn mặt xa lạ. Người đối diện mỉm cười nói: “Tôi ở bên cạnh nhà anh.” Cô ấy chỉ vào ngôi nhà bên cạnh: “Trước đây tôi đã từng gặp anh, lúc đó ngày nào anh cũng tới dọn dẹp trang trí. Vốn dĩ tôi muốn tới bắt chuyện nhưng thấy anh quá bận rộn nên cũng ngại.”
"Xin chào." Bùi Duật Sâm lên tiếng chào hỏi.
“Người nhà anh vẫn chưa dọn tới sao?” Người phụ nữ tò mò hỏi.
"Lúc trước người nhà anh tới, còn hỏi có thể dùng điện thoại nhà tôi được không?”
Bùi Duật Sâm dừng lại một chút: "Vợ tôi?"
"À, suýt chút nữa tôi quên mất chuyện này. Lúc trước có người ở bệnh viện gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy tới lấy thứ gì đó, nhưng khoảng thời gian này lại không hề thấy cô ấy tới.”
Bùi Duật Sâm nghĩ, khoảng thời gian này đang chuẩn bị ngày quốc tế thiếu nhi, Tiểu Bảo phải tham gia biểu diễn, Tống Ngôn lại là giáo viên tiểu học nên chắc chắn cô bận rộn chân không chạm đất.
Không chuyển tới được cũng không có gì ngạc nhiên.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ tới đó một chuyến, làm phiền cô rồi.”
Anh nghĩ, có lẽ cô muốn đi bệnh viện lấy thuốc.
Bùi Duật Sâm tạm biệt đối phương, không về nhà mà tiện đường đi qua bệnh viện.