Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 22: Anh có thư
Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:12:06
Lượt xem: 131
Tiểu Bảo phủi m.ô.n.g đứng dậy, biểu cảm trên khuôn mặt đã bình tĩnh lại, không thể nhìn ra được cậu có tức giận hay không.
Các bạn học đều vô cùng tò mò, tại sao cậu không hề sợ hãi chút nào?
"Tiểu... Tiểu Bảo, cậu không sao chứ?" Thiết Trụ đã bị chuyện mới vừa rồi dọa sợ đến ngây người, chờ khi cậu bé kịp phản ứng, Tiểu Bảo đã bị đẩy ngã.
Lúc này lấy lại tinh thần, cậu bé mới lắp bắp hỏi thăm Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo không nói gì, nhét cuốn sách vào trong cặp rồi xách cặp đi ra ngoài.
Không để ý đến ai cả.
Thiết Trụ rất buồn bực, chắc chắn Tiểu Bảo rất tức giận, bởi vì vừa rồi cậu bé chỉ đứng đó nhìn, không chạy đến ngăn cản Kim Bảo giúp cậu.
Cậu bé vội vàng xách cặp lên chạy theo.
Bùi Quý Xuyên cũng nhìn thấy, nhưng cậu bé cũng không có ý định giúp đỡ Tiểu Bảo, đối với cậu bé, người không đụng đến ta, ta không đụng đến người.
Mặc dù cậu bé không ghét Tiểu Bảo nhưng cũng không đáng vì cậu mà đắc tội với người khác, gây rắc rối cho chính mình.
Cậu bé ghét rắc rối.
Cho nên lúc này làm như không nhìn thấy.
Chỉ là lần tranh tài này, cậu bé cũng tham gia.
Cậu bé muốn giành được giải thưởng.
Không có lý do nào khác, chỉ là muốn chứng minh mình không thua kém bất kỳ ai.
Cậu bé còn tham gia đồng ca, cô giáo nói tốt nhất là mọi người nên mặc áo sơ mi trắng, quàng khăn quàng đỏ, trang phục phải thống nhất.
Cho nên bảo bọn họ về nhà nói trước với người lớn, để tránh đến lúc đó có phụ huynh không đồng ý.
Ngoài cậu bé ra, Bùi Điềm Điềm cũng tham gia khiêu vũ.
Sau khi anh trai đến chỗ bà nội, luôn giúp đỡ cô bé làm việc.
Mặc dù bà nội vẫn mắng mỏ cô bé nhưng cũng không còn khó nghe giống như lúc trước nữa.
Có người giúp đỡ làm việc nhà, bà nội cũng siêng năng hơn, mỗi ngày đều mua đồ ăn, nấu ăn cho bọn họ.
Trong thời gian này, cuộc sống của Bùi Điềm Điềm đã trở nên dễ chịu hơn một chút.
Cho nên, khi cô giáo hỏi có bạn học nào muốn tham gia cuộc thi khiêu vũ không, cô bé lập tức giơ tay.
Cô giáo còn nói nếu muốn tham gia cuộc thi khiêu vũ thì phải mua một bộ váy, một đôi giày da.
Đồng thời cũng bảo bọn họ về nhà nói trước với phụ huynh.
Mặc dù Tống Ngôn kết thúc tiết dạy sớm nhưng bởi vì phải đưa học sinh của mình về nhà luyện tập nên cô phải đợi đến khi tan học.
Lúc này cũng thuận tiện tới đón Tiểu Bảo.
Trong lớp có hai nam và hai nữ tham gia biểu diễn, bọn họ đều là học sinh tương đối giỏi tiếng Anh trong lớp.
Lúc này bọn họ đang ngoan ngoãn đeo cặp sách trên lưng đứng sau lưng Tống Ngôn.
Còn tò mò hỏi về con trai cô.
"Cô ơi, cô còn trẻ như vậy đã có con trai rồi sao? Em còn tưởng cô vẫn chưa kết hôn."
“Con trai cô đã năm tuổi rồi.” Tống Ngôn mỉm cười.
Lúc đang nói chuyện, cô nhìn thấy Tiểu Bảo đeo cặp sách cúi đầu đi tới.
Thiết Trụ thận trọng đi theo phía sau.
Tống Ngôn ở cùng Tiểu Bảo đã lâu, rất dễ dàng cảm nhận được tâm tình của cậu có gì đó không ổn.
"Tiểu Bảo, con sao thế?"
Tiểu Bảo ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Ngôn còn sửng sốt một chút.
Khi lấy lại tinh thần, cậu lập tức đưa tay nhào vào vòng tay của Tống Ngôn, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói đầy tủi thân phàn nàn: “Mẹ ơi, bạn cùng lớp giật sách của con, còn đẩy con.”
Thiết Trụ ở phía sau vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy, Kim Bảo Nhi xấu xa, cậu ấy nhất quyết bắt Tiểu Bảo so tài giành giải nhất với cậu ấy, còn nói nếu Tiểu Bảo thua thì sẽ phải làm nô lệ cho cậu ấy. Kim Bảo xấu xa, quá đáng ghét, sau này đừng chơi với cậu ấy nữa.”
Tống Ngôn nghe xong, sắc mặt tái nhợt, ôm lấy Tiểu Bảo, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Kim Bảo là con trai của Vương Hà. Vương Hà không ưa gì cô, có lẽ cô ta đã nói gì đó với con trai.
Nếu không, một đứa trẻ làm sao lại gây sự với người khác mà không có lý do rõ ràng.
Đây là Tiểu Bảo bị cô làm liên lụy.
Tống Ngôn kìm nén cơn tức giận nói: "Con có bị thương ở đâu không?"
Tiểu Bảo lắc đầu: “Không, con cũng đẩy cậu ta, nhưng là do cậu ta giật sách của con trước, nên con mới đẩy cậu ta.”
Nói đến đây, bàn tay nhỏ của cậu không tự chủ được mà siết chặt lại.
Là do bản thân mình quá yếu, mới không đẩy được Kim Bảo.
Không giống Kim Bảo chỉ đẩy một cái, cậu đã ngã xuống.
Tiểu Bảo ghét bản thân mình yếu ớt như vậy, ngay cả chính mình cũng không thể tự bảo vệ mình.
Sau này làm sao cậu có thể bảo vệ mẹ mình được?
Phải rồi, nếu ông bố xấu xa kia ở đây thì tốt, mặc dù có đôi khi cậu rất ghét anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-22-anh-co-thu.html.]
Nhưng nếu như Tiểu Bảo có thể giống anh ta thì tốt, cao to khỏe mạnh, sẽ không ai dám bắt nạt bọn họ.
Tống Ngôn thở dài: "Mẹ biết, chuyện này mẹ sẽ nói với cô giáo của con, nếu như cậu ấy còn bắt nạt con lần nữa, mẹ sẽ không bỏ qua cho cậu ấy đâu."
Cho dù là một đứa trẻ, Tống Ngôn cũng sẽ không bao giờ cho phép đối phương ức h.i.ế.p con mình như vậy.
Tiểu Bảo vùi đầu vào trong lòng mẹ không nói gì.
Cậu bé muốn nói với mẹ làm vậy cũng vô ích, Kim Bảo chính là kẻ xấu xa, giống như Đại Tráng trước đây, bọn họ không chỉ bắt nạt cậu mà còn không cho phép cậu báo với giáo viên.
Tiểu Bảo đã không còn là Tiểu Bảo trước kia nữa, cậu có thể nhẫn nhịn được, đợi đến một ngày cậu có thể phản kích, cậu nhất định sẽ khiến bọn họ phải hối hận.
Tống Ngôn vỗ vỗ lưng cậu, dẫn mấy học sinh đi về nhà.
Khi về đến nhà, cô lấy canh đậu xanh cô đã nấu lúc sáng chia thành nhiều bát, đưa cho Tiểu Bảo và mấy học sinh giải khát.
Mấy người học sinh tỏ ra khá ngượng ngùng.
Tống Ngôn nói bọn họ không cần khách sáo.
Cô để Tiểu Bảo uống xong rồi vào phòng làm bài tập, sau đó bắt đầu dạy cho mấy đứa trẻ.
Phòng không cách âm nên cho dù Tiểu Bảo có đóng kín cửa, vẫn có thể nghe thấy tiếng hát của mấy học sinh kia.
Nhưng bọn họ hát những bài hát kỳ lạ, cậu không thể nghe hiểu được một chữ nào.
Tống Ngôn không làm mất nhiều thời gian của mấy học sinh này, dạy mấy lần rồi để bọn họ tự tập luyện, bảo mấy đứa trẻ về nhà sớm.
Tiểu Bảo bước ra hỏi mẹ: “Mẹ ơi, bọn họ đang hát bài gì thế?”
“Bài hát tiếng Anh, trường học của mẹ sắp tham gia cuộc thi ngày quốc tế thiếu nhi, có lẽ trong khoảng thời gian này sẽ đến nhà chúng ta luyện tập. Nếu Tiểu Bảo sợ ồn ào thì cứ ra ngoài chơi với Thiết Trụ.”
Tiểu Bảo dừng lại một chút, thì ra trường của mẹ cũng tổ chức ngày quốc tế thiếu nhi.
Cậu bé lập tức nói: “Mẹ ơi, con cũng có ngày tết thiếu nhi. Cô giáo nói con phải tham gia đồng ca, còn phải mua áo sơ mi trắng. Con cũng tham gia cuộc thi viết báo tường...”
Cậu nói đến đây thì dừng lại một chút.
"Giáo viên nói tốt nhất là phụ huynh cũng nên đi."
Tống Ngôn dừng lại.
Cô biết cậu đang nghĩ đến bố.
Nhưng Bùi Duật Sâm đã đi được một tuần lễ.
Anh ta không điện thoại về, cũng không biết khi nào mới trở về.
Dù sao cũng quá xa, chạy đi chạy lại rất bất tiện.
Hơn nữa anh ta mới vào làm việc, chắc chắn là không thể rời đi bất cứ lúc nào.
Cô gật đầu: “Mẹ biết, nhưng mẹ không biết bên chỗ bố con có được nghỉ hay không, đợi lát nữa mẹ sẽ viết thư hỏi bố con.”
Mặc dù ở sân bay có điện thoại nhưng nếu người không có ở đó cũng không thể nghe điện thoại được, thời buổi này liên lạc thực sự rất bất tiện.
Vì vậy Tống Ngôn dứt khoát viết một lá thư.
Trước kia cô đã từng viết thư cho Bùi Duật Sâm, nhưng sau đó cô không nhận được hồi âm nên dần dần không gửi nữa.
Không ngờ có một ngày cô lại viết thư cho anh ta.
Đương nhiên, chuyện này không phải vì cô mà là vì Tiểu Bảo.
Cô hy vọng tuổi thơ của Tiểu Bảo có thể nhận được nhiều tình yêu thương hơn một chút, sẽ vui vẻ lớn lên.
Có như vậy, khi lớn lên, trong lòng cậu bé mới có những kỷ niệm đẹp.
Buổi tối lúc ăn cơm, cô nói với Tiểu Bảo là cô đã viết một bức thư cho bố của cậu.
Khoảng cách gần như vậy, có lẽ chỉ mấy ngày đã có hồi âm.
Chỉ cần anh ta có thể đọc được the.
Tâm trạng của Tiểu Bảo vui vẻ hơn một chút, vừa ăn cơm vừa hỏi: “Mẹ ơi, làm thế nào con mới có thể cao lớn giống như bố?”
Tống Ngôn dừng lại một chút, sau đó gắp một miếng thịt bỏ vào bát cậu: "Ăn nhiều cơm, vận động nhiều, con sẽ có thể cao lớn."
“Ngày nào con cũng ăn uống đầy đủ nhưng vẫn không thể cao lớn bằng Kim Bảo.” Tiểu Bảo nói.
"Bởi vì Tiểu Bảo còn chưa phát triển, qua hai năm nữa Tiểu Bảo phát triển, nhất định sẽ cao hơn Kim Bảo."
Tống Ngôn nói bằng giọng khẳng định.
Kim Bảo được di truyền gen của Vương Hà, rất dễ tăng cân. Mặc dù khi còn nhỏ nhìn có vẻ rất khỏe mạnh, cao lớn hơn một chút so với các bạn cùng trang lứa nhưng khi đến độ tuổi đáng lẽ phải phát triển, lại không thể phát triển được.
Cô nhớ rõ ràng, trước mười tuổi Tiểu Bảo luôn nhỏ con hơn các bạn cùng trang lứa, nhưng sau mười tuổi, cậu đã bắt đầu phát triển rất nhanh, vóc dáng từ từ cao lên, cơ bản vượt qua hầu hết các bạn cùng lứa.
Bản thân Bùi Duật Sâm cao 1m88, cô cũng cao gần 1m65
Tiểu Bảo đương nhiên sẽ không thấp.
Ở kiếp trước, bởi vì cậu bị suy dinh dưỡng từ khi mới sinh nên phát triển quá muộn.
Kiếp này, cậu được chăm sóc chu đáo, chắc chắn sẽ cao lớn rất nhanh.
Tiểu Bảo nghe thấy lời này thì cảm thấy nhẹ nhõm
Nghiêm túc ăn cơm
Vài ngày sau, tại sân bay.
Bùi Duật Sâm vừa trở về, đã có người gõ cửa: "Đồng chí Bùi, anh có thư."