Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 21 Ngày quốc tế thiếu nhi

Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:11:50
Lượt xem: 117

 

Lưu Vân bị cô nói đến mặt đỏ tía tai.

Đây là Tống Ngôn đang mỉa mai cô ta, bản thân thì nói chuyện phiếm khi nhàn rỗi, lại đi quan tâm cô đọc sách.

Cô ta chỉ muốn buôn chuyện sau lưng với mọi người, khiến mọi người đồng tình với mình.

Thật ra ngoài mặt vẫn là không dám tỏ thái độ.

Lúc này mặc dù rất tức giận nhưng nếu thật sự muốn làm ầm ĩ đến chỗ chủ nhiệm, người bị máng vẫn là cô ta.

Dù sao thì người ta cũng chăm chỉ và nỗ lực, khi rảnh rỗi còn đọc sách học hành, không giống như là bọn họ, cả ngày chỉ buôn chuyện ngồi lê đôi mách.

Đối với một người cứng nhắc như chủ nhiệm, chắc chắn sẽ khen ngợi sự nghiêm túc và siêng năng của Tống Ngôn.

Ngược lại sẽ mắng bọn họ.

Nghĩ đến đây, Lưu Vân nghiến răng nghiến lợi nuốt xuống sự không cam tâm.

Cô ta ngượng ngùng cười nói: “Ôi, tôi chỉ nói đùa thôi, cô giáo Tống cũng quá nghiêm túc rồi.”

Tống Ngôn thản nhiên nói: "Cô giáo Lưu, lần sau chú ý một chút, tôi không thích người khác nói đùa với tôi.’

Cô không nể mặt một chút nào, khiến Lưu Vân lại một lần nữa đỏ mặt.

Những người khác giả vờ như không nhìn thấy, đi làm việc của mình.

Giống như người vừa cùng cô ta bàn tán về Tống Ngôn không phải là bọn họ.

Lưu Vân tức điên lên.

Lần này, Tống Ngôn lại có một người trong văn phòng không thích cô.

Đương nhiên, Tống Ngôn không tiếp xúc nhiều với Lưu Vân, gặp nhau cũng chỉ mỉm cười lịch sự, bình thường cũng đều là Lưu Vân thường nhiệt tình chào hỏi cô.

Tống Ngôn cũng lịch sự đáp lại.

Nhưng sau sự việc này, Lưu Vân không còn chào hỏi cô nữa.

Vừa hay, Tống Ngôn có thể quang minh chính đại đọc sách học tập.

Dù sao thì sau khi làm tốt công việc, việc cô đọc sách nghiên cứu miễn trong thời gian rảnh cũng không phải chuyện kỳ lạ.

Có người chủ nhiệm nào không muốn giáo viên dưới quyền mình học thêm chút kiến thức?

Nhưng ngoài chuyện này ra, hiện tại mỗi ngày cô còn phải dẫn dắt các học sinh trong lớp luyện tập tiết mục biểu diễn.

Các tiết dạy của Tống Ngôn vốn rất ít

Bình thường khi đến hoạt động ngày lễ kiểu này, các giáo viên sẽ nhân lúc dạy học cho học sinh luyện tập tiết mục biểu diễn.

Nhưng tiết của Tống Ngôn rất ít, mỗi ngày chỉ có một hai lớp, hơn nữa còn đều là các lớp khác nhau.

Cả hai lớp đều yêu cầu biểu diễn nhưng không thể giống nhau.

Cô vừa phải đảm bảo không bị lỡ bài học, vừa phải giúp học sinh có thể lên sân khấu mà không làm trò cười.

Điều này không hề dễ dàng đối với bất kỳ giáo viên nào.

Thậm chí, các giáo viên khác còn lo lắng tiết mục thực hiện không tốt sẽ bị lãnh đạo trách móc, cho nên sẽ xin giờ dạy của giáo viên thể dục hoặc giáo viên âm nhạc để luyện tập.

Theo lý mà nói Tống Ngôn cũng có thể làm như vậy.

Nhưng thật không may, cô đã đắc tội với cả hai người bọn họ.

Lưu Vân là giáo viên âm nhạc.

Còn giáo viên thể dục là đối tượng của cô ta.

Trường học này của bọn họ có quy mô không lớn, mỗi trường học chỉ có một hai giáo viên dạy nhạc và thể dục. Một khối lớp mỗi ngày chỉ có một tiết âm nhạc hoặc thể dục, thậm chí có lúc cả ngày không có tiết nào, vì vậy hai giáo viên đó cũng không có nhiều tiết dạy.

Chỉ có mấy tiết như vậy cũng thường bị các giáo viên khác xin mất.

Vì thế bình thường mọi người đều tạo mối quan hệ rất tốt với hai người giáo viên này.

Chuyện Tống Ngôn không có tiết học cũng không thành vấn đề, chỉ là thông báo đột ngột yêu cầu cô tham gia chương trình đến quá muộn.

Ngày quốc tế thiếu nhi năm nay được tổ chức dưới hình thức thi văn nghệ.

Nghe nói học sinh các trường tiểu học khác sẽ đến trường học của bọn họ tham gia thi tài, việc này cũng chỉ được quyết định vào phút chót.

Trường tiểu học bọn họ chỉ mới bắt đầu mở lớp tiếng Anh trong năm nay, mà trong thành phố không có nhiều trường tiểu học có lớp tiếng Anh.

Trớ trêu ngôi trường cạnh tranh nhất với bọn họ cũng có, hơn nữa còn luôn vượt trên trường tiểu học bọn họ.

Đó là kiểu trường học mà dù các khu nhà đều có trường tiểu học ở gần, nhưng các bà vợ quân nhân vân xnhaats quyết muốn gửi con mình đến đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-21-ngay-quoc-te-thieu-nhi.html.]

Bọn họ đều cho rằng những thứ bên ngoài vẫn luôn tốt hơn.

Hạt giống tốt đều bị cướp đi.

Lúc này phải đi tranh tài, ngoài miệng thì nói học hỏi lẫn nhau là trên hết, cạnh tranh là thứ hai, nhưng ai cũng muốn giành giải nhất.

Tống Ngôn đại khái cũng có thể hiểu được nguyên nhân trong đó, tự nhiên cũng không thể qua loa.

Chuyện này liên quan đến tiền thưởng cuối năm của cô.

Cho nên cô chọn ra một số đứa trẻ thường tương đối có năng khiếu hơn bình thường, dự định buổi chiều sẽ đưa bọn họ về nhà luyện tập một chút.

Ở thời đại này, chưa học xong bài không về nhà cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, Tống Ngôn chỉ là chuẩn bị tiết mục, bọn trẻ đều rất vui vẻ đồng ý.

Đương nhiên, để tránh phiền phức, Tống Ngôn cũng yêu cầu bọn họ nói cho người trong nhà một tiếng.

Không chỉ có Tống Ngôn mà các giáo viên mẫu giáo cũng yêu cầu học sinh tham gia cuộc thi cuộc thi báo tường và đồng ca.

Còn cho bọn họ xem mấy trường hợp đạt giải thưởng năm ngoái.

Chủ đề đương nhiên là ngày quốc tế thiếu nhi, cần phải đáp ứng các yêu cầu về tiêu đề.

Lúc đầu Tiểu Bảo không có hứng thú, nhưng khi giáo viên nói có thể được phát giấy khen, cậu bé lập tức có hứng thú.

Lần trước cậu bé nhận được giấy khen là do dọn dẹp vệ sinh, không oai phong chút nào.

Lần này nếu cậu bé nhận được giấy khen, chắc chắn mẹ sẽ rất vui mừng.

Thỉnh thoảng khi đi ngang qua nhà người khác, cậu bé lại nhìn thấy rất nhiều giấy khen được dán trên tường trong nhà bọn họ.

Gặp ai cũng khoe là con mình đạt được.

Trong đầu Tiểu Bảo hiện lên một hình ảnh, trên tường nhà mình cũng dán đầy giấy khen, khi có người hỏi, mẹ cậu sẽ nói với những người bên ngoài: “Đúng vậy, đó đều là giấy khen mà Quý Xuyên nhà tôi giành được, thằng bé rất giỏi.”

Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến ánh mắt Tiểu Bảo ảm đạm đi.

Cậu không hiểu tại sao trong giấc mơ, mẹ chỉ quan tâm Bùi Quý Xuyên.

Mặc dù chỉ là giấc mơ nhưng cậu mới là con trai của mẹ.

Cậu cũng muốn được mẹ khen ngợi, cho nên cậu muốn tường trong nhà đều dán giấy khen của cậu, để mẹ được vui vẻ.

Vì thế khi giáo viên hỏi ai muốn tham gia thì cậu đã giơ tay.

Có khá nhiều học sinh tham gia, khoảng bảy tám người.

Kim Bảo thấy cậu giơ tay thì hừ lạnh một tiếng.

Sau giờ học, mọi người đều vây quanh Kim Bảo, năm ngoái cậu bé đã giành được giải thưởng.

Tất cả mọi người đều rất ngưỡng mộ cậu bé.

Kim Bảo rất có năng khiếu về hội họa, nghe được các bạn nhỏ khen ngợi, cậu bé rất kiêu ngạo, đắc ý đi đến trước bàn Tiểu Bảo, hếch mặt lên nhìn cậu.

"Bùi Thụy Bảo, chúng ta so tài xem ai giành được giải nhất, nếu như tôi giành được giải nhất, từ nay cậu phải trở thành nô lệ của tôi."

Tiểu Bảo không hiểu liếc nhìn cậu bé: “Cậu thật là kỳ quái, tại sao tôi lại phải so tài với cậu?”

Kim Bảo bị cậu nói thì nghẹn họng, ấn cuốn sách của cậu lại không cho cậu rời đi: "Có phải cậu sợ nên không dám so tài không? Tôi đã biết cậu chính là kẻ hèn nhát!"

Đôi lông mày nhỏ của Tiểu Bảo nhíu lại, cậu đưa tay định giật cuốn sách của mình lại, nhưng cậu không khỏe bằng Kim Bảo nên không thể giật ra được.

Kim Bảo càng kiêu ngạo hơn, cầm cuốn sách của cậu quạt quạt: “Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ trả lại sách cho cậu. Nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ không trả. Nếu cậu dám mách cô giáo, tôi sẽ xé nát sách của cậu, khiến cậu không thể đọc sách được."

Tiểu Bảo nắm chặt tay, đột nhiên đưa tay ra đẩy cậu bé một cái. Kim Bảo không ngờ cậu lại dám đẩy mình, nhất thời không kịp phản ứng, suýt chút nữa ngã xuống.

Tiểu Bảo lập tức lấy lại được cuốn sách của mình.

Khuôn mặt nhỏ lạnh lùng đanh lại.

"Sao cậu dám đẩy tôi?" Kim Bảo Nhi đứng vững, nhìn cậu giật lại được cuốn sách, trừng mắt nhìn cậu chằm chằm, đưa tay dùng hết sức đẩy Tiểu Bảo ra.

Tiểu Bảo vốn đã gầy nhỏ hơn so với các bạn cùng lứa, bị đẩy một cái đã ngã xuống, thậm chí cái ghế cũng bị lật.

Mọi người đều giật mình hét lên.

Có mấy bạn học nhát gan đã sợ hãi đến phát khóc.

Tiểu Bảo lại không khóc, cậu chỉ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Kim Bảo.

Sau khi Kim Bảo đẩy xong đã hối hận, khi đối đầu với ánh mắt giống như sói hoang của Tiểu Bảo, cậu bé suýt nữa run chân.

Có chút hoảng sợ nói: “Là... là do cậu đẩy tôi trước, nếu cậu dám đi mách cô giáo, tôi tìm anh trai đánh cậu!”

Nói xong, cậu bé ôm cặp sách xám xịt bỏ chạy.

 

Loading...