Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 20 Dù sao tôi cũng sẽ không nghe
Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:11:20
Lượt xem: 119
Tống Ngôn đã từng không ít lần bị người ta bàn tán, cho nên thật ra cô nghe người khác nói về mình, cũng không có cảm giác gì quá to tát.
Nhưng điều cô hoàn toàn không ngờ tới là tại sao những người này lại biết chuyện cô muốn tham gia thi đại học.
Cô chắc chắn chưa bao giờ nói với bất kỳ người ngoài nào về chuyện này.
Bùi Duật Sâm không có ở nhà, bố cô cũng đã đi nơi khác, mẹ cô đang ở trong tù, hiện tại người trong nhà bà ngoại cô còn không tự lo nổi cho mình, làm sao tin tức này có thể truyền đến trường học?
Dù sao chính bọn họ mới là người có lỗi trong chuyện này. Nếu thật sự chuyện này ầm ĩ lên thì chính gia đình bọn họ mới là người bị mất mặt.
Nếu thật sự lan truyền sợ rằng đã lan truyền ra từ lâu rồi, không phải đợi đến bây giờ.
Không phải chuyện cô muốn thi đại học là điều gì đó không thể lộ ra ngoài.
Nhưng đối với trường học, có thể sẽ không hài lòng.
Dù sao, một giáo viên ổn định cũng rất quan trọng đối với trường học.
Cô vốn định sẽ nói trước với nhà trường, đến lúc đó sẽ tìm người dự bị, nhưng cô không định nói ra sớm như vậy.
Hơn nữa, cô đã kết hôn nhiều năm, đã có một đứa con. Nếu chuyện này truyền ra, khó tránh khỏi bị người ta xem là trò cười.
Đó là lý do tại sao Tống Ngôn không đề cập tới với ai.
"Thật không vậy? Cô ấy cũng đã kết hôn rồi, còn tham gia thi đại học làm gì? Đây không phải là một trò đùa sao?"
"Đúng vậy. Trước đây đã thi không đậu, chẳng lẽ bây giờ có thể thi đậu sao?”
"Cho dù cô ấy có thể thi đỗ thì ai sẽ chu cấp chí cô ấy học đại học, ai sẽ chăm sóc con cô ấy? Chuyện này có phải là quá không thực tế rồi không?"
“Chồng cô ấy khi xuất ngũ có tiền hỗ trợ xuất ngũ, chắc chắn là rất nhiều tiền. Chẳng lẽ cô ấy có thể dùng số tiền đó để trang trải cho bản thân đi học đại học sao?”
“Vậy thì chồng cô ấy thật sự rất khốn khổ, anh ấy làm việc vất vả trong quân đội nhiều năm như vậy, chỉ kiếm được một chút tiền đó, nuôi con không nói, còn phải chu cấp cho cô ấy học đại học. Tôi còn nói sao đoàn trưởng Bùi mới trở về nghỉ ngơi không bao lâu đã lập tức đi làm, hóa ra là vì chuyện này.”
Lại có người mắng: “Được rồi, được rồi, muốn đi học đại học cũng không có gì sai. Mấy năm gần đây có rất nhiều người học lại nên cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ là cô ấy đã có gia đình, cầm tiền hỗ trợ xuất ngũ của chồng để đi học đại học đúng là không nên, cũng không công bằng với gia đình nhà chồng.”
Thời buổi này đi học đại học rất tốn kém, nhà nghèo đập nồi bán sắt mới có thể trang trải chi phí sinh hoạt cho một sinh viên đại học. Ngay cả khi trường học có trợ cấp, cũng chỉ đủ trang trải chi phí sinh hoạt, chỗ ở và sách vở.
Không biết một năm phải tiêu tốn bao nhiêu tiền.
Mặc dù điều kiện gia đình của mấy người bọn họ khá tốt nhưng nếu bắt con trai phải chu cấp cho con dâu đi học đại học, vậy chắc chắn là chuyện không thể nào.
Nhà ai lại làm chuyện lỗ vốn như vậy?
Hơn nữa, cô ấy còn có con.
Đến lúc đó ai sẽ chăm sóc đứa trẻ?
Có vẻ như mọi người đều cho rằng Tống Ngôn quá ích kỷ, chỉ quan tâm đến bản thân, không bận tâm đến gia đình mình chút nào.
Tống Ngôn biết những người trong văn phòng đều thích buôn chuyện, bề ngoài nhìn có vẻ là phần tử trí thức, nhưng thực ra nếu có thông tin gì thì bọn họ sẽ bàn tán ầm ĩ hơn ai hết.
Bình thường khi ở văn phòng nhàn rỗi không có việc gì lại bàn tán chuyện làng trên xóm dưới, nhà ai có chuyện gì không liên quan tới mình cũng biết rõ ràng.
Bây giờ có người đã đoán ra, cô cũng không giấu nữa, đi thẳng vào.
Những người xung quanh đều ngừng nói chuyện, không kìm được đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Không biết Tống Ngôn có nghe thấy những lời vừa rồi hay không.
Bình thường Tống Ngôn luôn rất hòa đồng với mọi người trong văn phòng.
Ngoại trừ Vương Hà luôn đối đầu với cô, những người khác khi gặp mặt đều sẽ chào hỏi.
Nhưng ngay cả người mới giây trước còn vui vẻ chảo hỏi, quay đầu một cái cũng có thể chỉ trỏ.
Đây chính là hiện thực xã hội.
Tống Ngôn nhìn về phía cô gái đang nói chuyện, đó là giáo viên dạy nhạc Lưu Vân.
Cô ta chính là người lần trước bắt gặp cô đọc sách, hỏi thăm cô đang đọc sách gì bị cô trả lời qua loa cho xong chuyện.
Tuổi tác Lưu Vân nhỏ hơn cô một chút, cũng mới vào dạy ở đây không bao lâu, bởi vì cô ta ngoại hình dễ thương, biết cách nói chuyện, lại là giáo viên dạy nhạc, không có sự cạnh tranh, nên tất cả mọi người đều hòa thuận với cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-20-du-sao-toi-cung-se-khong-nghe.html.]
Không ngờ người ngoài mặt ngọt ngào ngây thơ, sau lưng lại thích buôn chuyện.
Tống Ngôn nhìn Lưu Vân đang có chút chột dạ trốn tránh, hỏi thẳng cô ta: "Ai nói cho cô biết tôi muốn tham gia thi đại học?"
Lưu Vân có chút xấu hổ, ngập ngừng nói: "Tôi, tôi cũng chỉ là nghe người ta nói lúc đi ngang qua khu nhà. Cô giáo Tống, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là có chút tò mò thôi. Nếu như là giả, cô cứ coi như là tôi nói đùa, tôi xin lỗi cô.”
"Không cần." Tống Ngôn đương nhiên không tin lời cô ta nói. Nếu thật sự có người trong khu nhà bàn tán chuyện này, nơi đầu tiên truyền đến sẽ là chỗ Vương Diễm Mai, chứ không phải trường học.
Vấn đề này căn bản chính là có người trong nội bộ trường học truyền ra.
Mà người muốn tung tin đồn về cô, khiến cuộc sống của cô trở nên khó khăn, cũng chỉ có một người
Tống Ngôn không cần nghĩ cũng biết đó là ai.
"Cô nói cũng không sai, chuyện này đúng là thật. Tôi chính là muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm tới."
Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.
Toàn bộ văn phòng lặng phắc như tờ.
Vương Hà trước đó còn đang hả hê xem kịch vui đã không thể cười được nữa.
Tống Ngôn thật sự có ý định tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học sao?
Tống Ngôn liếc nhìn Vương Hà trước rồi nói tiếp: “Nhưng chuyện này cũng không dễ dàng như vậy, trước đây tôi không nói cho mọi người biết, là bởi vì trường học bên kia còn chưa cho tôi thông tin chính xác. Vốn dĩ tôi định đợi thông tin đến mới nói, nhưng không ngờ mọi người lại phát hiện ra nhanh như vậy.”
Cô bình thản nói ra chuyện này, giống như cũng không có gì kỳ lạ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, có người không nhịn được hỏi: “Cô giáo Tống, nếu cô thật sự có ý định tham gia thi đại học, vậy cô sẽ không làm giáo viên nữa sao?”
Lưu Vân cũng nói theo: "Đúng vậy, nếu như cô đi học lại, vậy cô sẽ không làm được công việc này nữa."
Trên thực tế, cô ta làm giáo viên dạy nhạc, bởi vì dạy ít tiết học nên tiền lương của cô ta là thấp nhất.
Nhưng Tống Ngôn là người vào dạy sau, cũng có dạy ít tiết học giống cô ta, nhưng bởi vì cô là giáo viên tiếng Anh nên tiền lương lại cao hơn người vào dạy trước như cô ta.
Trong lòng Lưu Vân cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Đương nhiên, đó không phải điều cô ta quan tâm nhất.
Lúc Tống Ngôn mới đến, sắc mặt của cô không được tốt, mặc quần áo cũng rất bình thường, cảm giác không được xinh đẹp lắm.
Nhưng trong khoảng thời gian này, thường xuyên có người bàn tán bên tai cô ta, nói rằng Tống Ngôn ngày càng xinh đẹp, cũng biết ăn mặc.
Sự chú ý của cô ta vô thức rơi vào Tống Ngôn.
Vì ở trong văn phòng này, cô ta vẫn luôn là cô giáo trẻ tuổi nhất và xinh đẹp nhất.
Tất cả mọi người đều rất quan tâm cô ta.
Nhưng từ sau khi Tống Ngôn đến, vì cô là giáo viên tiếng Anh, rất nhiều người đều chuyển sự chú ý sang cô.
Khiến cho Lưu Vân có cảm giác bị bỏ rơi.
Cho nên cô ta vô thức chú ý tới Tống Ngôn, phát hiện ra cô vậy mà đang đọc một cuốn sách cấp ba.
Lại nghe người ta nói cô muốn tham gia thi đại học, tin tức này quá nóng sốt, cô đường nhiên nóng lòng muốn chia sẻ với mọi người.
Cô ta tin rằng Tống Ngôn không nói chuyện này cho mọi người biết là vì sợ xấu hổ, sợ bị người ta chế giễu.
Dù sao chắc chắn không có mấy người ủng hộ cô trong việc này.
Nhưng cô ta không ngờ rằng lại bị Tống Ngôn nghe thấy, hơn nữa cô còn thoải mái thừa nhận.
Có cảm giác như Tống Ngôn đang cố tình làm mất mặt cô ta.
Trong lòng Lưu Vân cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Chủ nhiệm vừa mới mời cô đến đây dạy học chưa được bao lâu, cô lại định rời đi. Chủ nhiệm tìm đâu ra người thay thế vị trí của cô..."
Tống Ngôn tỏ vẻ khó hiểu nhìn Lưu Vân: “Tôi định học lại, nhưng trường học bên kia đã đồng ý cho tôi tự ôn tập ở nhà. Nói cách khác, tôi có thể tiếp tục làm việc cho đến khi tôi tham gia thi đại học, tức là còn gần một năm nữa. Khoảng thời gian này, có lẽ là hoàn toàn đủ để giáo viên kế tiếp làm quen với công việc.
Lưu Vân không ngờ còn có thể như vậy: "Nói như vậy cũng không sai, nhưng mà chúng ta đến trường là để làm việc, trước đây tôi thấy cô cả ngày đọc mấy cuốn sách kia, trong giờ làm việc lại làm việc khác, có phải không tốt lắm không?”
Tống Ngôn vẻ mặt vô cảm: “Tôi đọc mấy cuốn sách đó đều là sách có thể nâng cao năng lực bản thân, có ích cho việc giảng dạy của tôi, tôi không cảm thấy có gì sai. Lúc rảnh rỗi các người có thể nói chuyện phiếm, làm việc cá nhân, tôi cảm thấy tôi cũng có quyền lợi này. Đương nhiên, nếu như cô giáo Lưu có ý kiến khác, cô có thể đi tìm chủ nhiệm tới đây. Nếu như chủ nhiệm cảm thấy tôi không thể đọc sách trong văn phòng, sau này tôi sẽ không đọc nữa. Nếu không, dù cô có nói gì cũng vô dụng, dù sao tôi cũng sẽ không nghe."