Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 2: Đó là công cụ đắc lực để cô ly hôn với Bùi Duật Sâm.
Cập nhật lúc: 2024-12-22 17:20:27
Lượt xem: 188
"Nhưng bây giờ, chúng ta phải sống thật hạnh phúc, được không?"
Cổ họng Tống Ngôn có chút nghẹn ngào.
“Anh cảm thấy chúng ta có thể sống hạnh phúc dao?”
Bùi Duật Sâm bối rối.
"Sao em lại nói như vậy?"
"Em đã nhìn thấy hết, anh đã lén lút tặng quà cho Bùi Quý Xuyên."
Nói xong cô còn bổ sung thêm một câu: “Tiểu Bảo cũng nhìn thấy.”
Bùi Duật Sâm dừng lại, khi kịp phản ứng mới nhận ra có gì đó không đúng: "Em đang nói gì vậy? Anh tặng quà cho Quý Xuyên khi nào?"
Bản thân anh ta cũng không phải là kiểu người biết chiều lòng trẻ con. Mẫu máy bay mô hình anh ta tặng cho Tiểu Bảo là do anh ta mang về từ quân khu phía Tây, nó là độc nhất vô nhị trên thế giới.
Cho nên anh mới có thể tặng cho Tiểu Bảo.
Bùi Quý Xuyên là anh ta nhận nuôi, Bùi Duật Sâm sẽ sẵn lòng nuôi dưỡng cậu bé lớn lên, nhưng những thứ khác anh ta không cho được.
Anh ta sẽ không cố gắng đi lấy lòng bất cứ ai.
Đừng nói là còn phải lén lút.
Anh ta làm chuyện gì cũng đều phải quang minh chính đại.
“Mẫu máy bay anh đưa cho Bùi Quý Xuyên còn mới hơn của Tiểu Bảo.” Tống Ngôn nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Hy vọng có thể nhìn thấy một chút cảm xúc tội lỗi trên khuôn mặt anh ta.
Nhưng không hề có.
Cô thực sự rất chán ghét chuyện gì cũng phải hỏi kỹ, giống như bản thân mình là người tính toán chi li.
Việc Bùi Duật Sâm tặng thứ gì đó đứa trẻ cũng không có gì đáng trách, không phải chuyện kỳ quái gì.
Cô chỉ là không thể chịu được bộ dạng lén lút.
Cứ như thể cô và Tiểu Bảo đang cản trở anh ta đối xử tốt với bọn họ vậy.
"Anh chưa bao giờ làm những việc như vậy." Bùi Duật Sâm nghiêm túc nói.
"Anh không biết là ai đưa cho thằng bé, anh sẽ không lén lút đưa đồ cho đứa trẻ sau lưng em và Tiểu Bảo. Theo ý em, anh là loại đàn ông trước mặt thì khác, sau lưng thì khác sao?"
Tống Ngôn mấp máy môi, cô biết Bùi Duật Sâm rất khinh thường việc nói dối.
Lúc ấy nhìn thấy con mình chịu uất ức, trong lòng cô vô cùng tức giận.
Suýt chút nữa mất đi lý trí.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là có chút không đúng.
Rất có thể là Vương Diễm Mai đã cố ý bào Bùi Thiên Thiên làm như vậy.
Mặc dù Bùi Điềm Điềm còn nhỏ tuổi nhưng cô bé rất có thủ đoạn trong việc châm ngòi ly gián các mối quan hệ.
Kiếp trước cô đã phải chịu đựng không ít thua thiệt vì cô bé.
Bây giờ người cũng đã đi rồi, cô vẫn bị lừa.
Tống Ngôn hoàn toàn không hiểu cho dù cô có đối xử tốt hay không tốt, cô bé đều sẽ oán trách cô.
Mặc dù nam chính không thích cô, nhưng ít nhất cậu bé cũng chưa từng làm gì cả.
Nhưng đứa trẻ Bùi Điềm Điềm này, quả thực là xấu xa đến tận xương tủy.
Nhìn biểu cảm của cô, sắc mặt của Bùi Duật Sâm càng trở nên tối tăm hơn.
"Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Ngôn kể cho anh ta nghe về việc Bùi Điềm Điềm mang máy bay mô hình đến cho Bùi Quý Xuyên.
Đánh giá cách làm việc ngày hôm nay của Bùi Duật Sâm, anh ta sẽ không thể không để ý đến cô và Tiểu Bảo, ít nhất hiện tại trong lòng anh ta, cô và Tiểu Bảo chiếm vị trí tương đối quan trọng.
Nếu không, anh ta sẽ không đăng ký nhà dưới tên cô khi chưa ly hôn, chỉ vì để cho cô yên tâm.
Ở kiếp trước cũng vậy, trong thời gian làm vợ chồng, ngoại trừ anh ta lạnh lùng, những chuyện khác đều rất rộng lượng với cô.
Mặc dù anh và Chu Xảo đúng là có tiếp xúc với nhau, nhưng cũng không có dấu hiệu nào cho thấy giữa bọn họ có chuyện gì không đứng đắn.
Mãi đến khi chết, cô mới nhìn thấy được cốt truyện của cuốn tiểu thuyết.
Cho rằng sự lạnh lùng trước đó của anh ta đều là giả vờ.
Anh ta đối xử tốt với Chu Xảo khiến cô nghĩ rằng anh ta thực sự không có một chút tình cảm nào với cô.
Cảm thấy bản thân bị lừa dối, vô cùng tức giận.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, người đàn ông tàn nhẫn trong tiểu thuyết đó có thực sự là anh ta không?
Tống Ngôn không chắc chắn.
Dù thế nào đi nữa, tất cả nguyên nhân đều là vì hai đứa trẻ này.
Sự xuất hiện của hai đứa trẻ này đã phá hủy hoàn toàn gia đình bọn họ.
Tống Ngôn không thể đủ rộng lượng để tiếp nhận bọn họ.
Ngay từ đầu cô chỉ nghĩ hai đứa trẻ tới thì cứ tới thôi. Lúc đó cô đã oán hận Bùi Duật Sâm thấu xương, chỉ cần bọn họ đi theo Bùi Duật Sâm, sau khi ly hôn sẽ không theo cô, cho nên cũng không quan trọng.
Nhưng hiện tại, cô lại có chút không yên tâm.
Nếu như cô không tìm được bằng chứng nào, nếu mọi chuyện đều chỉ là hiểu lầm thì cô nên xử lý như thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-2-do-la-cong-cu-dac-luc-de-co-ly-hon-voi-bui-duat-sam.html.]
Nếu những tình tiết sau này trong tiểu thuyết mà cô nhìn thấy đều là giả, chẳng phải Bùi Duật Sâm là vô tội sao?
Nhưng có một điều cô quan tâm nhất vẫn chưa được xác định.
Suy cho cùng, Vương Diễm Mai đối xử tốt với hai đứa trẻ này cũng hơi thái quá.
Thái quá đến mức Tống Ngôn tin rằng hai đứa trẻ này thậm chí có thể là con của Bùi Duật Sâm.
Vì vậy cô xem chuyện này như một con át chủ bài.
Một khi được xác nhận, đó sẽ là công cụ đắc lực để cô ly hôn với Bùi Duật Sâm.
Bọn họ dù sao cũng là kết hôn trong quân đội, rất khó để ly hôn.
Hơn nữa, chính cô cũng không muốn phải chịu thiệt.
Cho nên nhất định phải có một bên có lỗi, mới có thể thuận lợi ly hôn.
Nhưng bây giờ Tống Ngôn nhìn thái độ của Bùi Duật Sâm, cô lại có chút không quá chắc chắn.
Lỡ như hai đứa trẻ đó không phải của Bùi Duật Sâm thì sao...
Trong lòng Tống Ngôn rối bời.
"Em không muốn can thiệp vào chuyện của anh, em chỉ là không muốn Tiểu Bảo bị tổn thương."
Bùi Duật Sâm trầm mặc, có lẽ anh ta cũng đoán được đó là tác phẩm của ai.
Mặc dù nói không phải chính anh ta đưa, nhưng anh ta cũng không thoát được liên quan.
“Anh sẽ giải thích rõ ràng chuyện này với Tiểu Bảo.”
"Anh đi ngủ đi."
Tống Ngôn không nói thêm lời nào nữa.
Không cần đi làm, Bùi Duật Sâm đương nhiên có thời gian rảnh rỗi.
Sáng sớm, anh ta đã dẫn hai đứa trẻ ra khỏi nhà.
Khi trở về, Bùi Quý Xuyên đã có một món quà trên tay.
Nhìn cậu bé có chút lo lắng bất an.
Tiểu Bảo dường như đã được dỗ dành, cố ý chạy đến trước mặt Tống Ngôn đi tới đi lui.
“Mẹ ơi, mẹ thấy con có gì khác biệt không?”
Tống Ngôn nhìn một lúc, mới chú ý tới đôi giày của cậu bé khi bước đi sẽ phát sáng.
Cô có chút buồn cười, nhưng vẫn cố tình giả vờ như không nhìn thấy: “Tiểu Bảo không có gì khác cả.”
“Mẹ, mẹ nhìn lại đi.” Tiểu Bảo cố ý bước đi lớn tiếng, kêu ríu rít.
“Mẹ vẫn là nhìn không ra."
Tiểu Bảo có chút tức giận, quay đầu nhìn Bùi Duật Sâm, giống như muốn nói, cậu xen ngay cả mẹ cũng không nhìn ra được.
Rõ ràng anh ta đã nói đi đôi giày này sẽ rất ngầu, mẹ chắc chắn sẽ thích, cho nên cậu bé mới miễn cưỡng nhận lấy.
Cậu bé cũng không tha thứ cho bố nhanh như vậy.
Bùi Duật Sâm cười nhẹ một tiếng.
"Mẹ ơi, đôi giày này sẽ phát sáng, bố nói đây là giày thể thao, sau này con sẽ mang đi đá bóng.”
Tống Ngôn có thể nhìn thấy sự hưng phấn cùng mới lạ trong mắt cậu bé, trong lòng cảm thấy có chút chua xót, tưởng rằng Tiểu Bảo tức giận không dễ dỗ dành, không ngờ người đàn ông này chỉ dùng một đôi giày đã có thể dỗ cậu bé nguôi giận.
Cô nói: “Vậy là Tiểu Bảo không thích đôi giày mẹ mua à?”
"Không phải." Tiểu Bảo lo lắng, lớn tiếng nói.
"Được rồi, được rồi, mẹ chỉ đùa với con thôi. Nhìn xem, con bị dọa sợ rồi kìa." Tống Ngôn ngừng trêu chọc cậu bé, lại nhìn về phía Bùi Quý Xuyên đang cầm quà trên tay, vẻ mặt lo lắng bất an.
Ở kiếp này Bùi Quý Xuyên hiểu chuyện hơn kiếp trước rất nhiều.
Bùi Quý Xuyên thấy cô đang nhìn mình, cơ thể nhỏ run lên, tuy nhiên, cậu bé vẫn lấy hết can đảm, ôm theo món quà trong tay bước về phía trước, nói: "Dì Tống."
Tống Ngôn cúi đầu nhìn cậu bé.
"Dì Tống, cháu không nhận đồ em gái đưa, đó không phải là quà của chú. Chú không phải là người như vậy."
Tống Ngôn chỉ “Ừ” một tiếng, cô không quan tâm cậu bé có nhận quà hay không.
Cô chỉ quan tâm đến những lời khó nghe của Bùi Điềm Điềm.
Nếu lúc đó Bùi Quý Xuyên nhận lấy có nghĩa là đứa trẻ này cũng cho rằng cô và Tiểu Bảo quá hẹp hòi, không cho phép Bùi Duật Sâm tặng quà cho cậu ta.
Tiểu Bảo nghe vậy lại nhìn về phía Tống Ngôn.
Hôm nay khi đi ra ngoài, bố đã nói với cậu rằng đó không phải là quà của bố.
Là bà nội xấu xa đưa, sợ Bùi Quý Xuyên không nhận nên mới nói như vậy.
Anh ta sẽ không lén lút tặng quà cho đứa trẻ khác.
Nói chỉ tặng quà cho cậu, hơn nữa còn là tự tay anh ta làm.
Nó là độc nhất vô nhị trên thế giới, không có món quà nào có thể sánh bằng.
Tiểu Bảo lúc đó không biết tại sao lại rất muốn khóc.
Cậu bé nghĩ, người bố này cũng không đáng ghét lắm.
Sau đó anh ta cũng mua quà cho Bùi Quý Xuyên, mua ngay trước mặt cậu, nhưng Tiểu Bảo lại không cảm thấy tức giận.
Thật ra có đôi khi cậu bé chơi máy bay một mình, cũng cảm thấy Bùi Quý Xuyên thật đáng thương.