Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 18 Đó là bằng khen của con trai tôi

Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:10:19
Lượt xem: 147

Chương 108 Đó là bằng khen của con trai tôi

Khi nhìn thấy Bùi Quý Xuyên, cả hai người đều hết sức ngạc nhiên.

"Quý Xuyên?"

"Anh? Tại sao anh lại ở đây?"

Bùi Điềm Điềm phản ứng đầu tiên, sau đó nghĩ đến điều gì đó lại kinh ngạc nói: "Anh ơi, anh đến để đưa em về à? Anh đợi một chút, em sẽ thu dọn đồ đạc ngay bây giờ."

Giọng điệu không thể chờ đợi thêm của cô bé lập tức khiến Vương Diễm Mai hừ lạnh một tiếng, không khách sáo: "Thu dọn đồ đạc cái gì? Làm như bà già này ngược đãi cháu không bằng, cháu muốn quay về như vậy sao?"

Nụ cười của Bùi Điềm Điềm cứng lại, cô bé quay người lại, lúc này mới chú ý tới trên tay Vương Diễm Mai có cầm mấy cái túi, dường như bên trong đựng đồ đạc, còn anh trai cô bé cũng đang mang một cái cặp sách trên lưng.

Trong lòng Bùi Điềm Điềm đột nhiên có dự cảm không tốt.

Anh trai đến đón mình, tại sao còn phải mang theo cặp sách?

Chu Xảo đương nhiên cũng nhận ra, vẻ mặt gần như lập tức thay đổi: "Dì, dì đang làm gì vậy? Không phải dì muốn đưa Điềm Điềm về bên kia sao?"

Vương Diễm Mai rất vui mừng nhưng trên đường trở về mới nhớ ra mục đích của mình. Không phải bà ta định đưa Bùi Điềm Điềm qua nhà Tống Ngôn sao? Tại sao không những không đuổi cô bé đi được mà còn dẫn cả Bùi Quý Xuyên về nhà mình.

Mặc dù luôn có cảm giác không vui khi bị Tống Ngôn tính kế, nhưng bà ta lại không tiện bày tỏ thái độ trước mặt cháu trai, sợ cậu bé sẽ suy nghĩ nhiều.

Có cháu trai ở đây, vốn dĩ bà ta không muốn giữ Bùi Điềm Điềm ở lại, nhưng nếu đưa đứa trẻ về bên kia, công việc trong nhà sẽ không có người làm, bà ta cũng không thể để cháu trai mình làm.

Ngoài ra, bà ta muốn đưa Bùi Điềm Điềm trở về bên kia, vốn dĩ cũng là vì cháu trai.

Bây giờ cháu trai đã ở đây thì không cần nữa.

Bà ta thản nhiên nói với Chu Xảo: “Quý Xuyên nói thằng bé muốn ở cùng bà nội. Tôi cũng nghĩ thằng bé đã tới đây lâu như vậy, mà vẫn không thể gần gũi với người bà nội này, cho nên tôi đã đưa thừng bé tới đây. Bây giờ Quý Xuyên đã ở đây, Điềm Điềm không cần phải rời đi nữa.”

Mặc dù Chu Xảo đã đoán được nhưng khi nghe những lời này của Vương Diễm Mai, cô ta vẫn rất tức giận tới tái mặt.

Bà già ngu ngốc này, cô ta đã bảo phải đi tìm Tống Ngôn, đưa Bùi Điềm Điềm trở về bên kia, chính là để tìm thêm việc cho Tống Ngôn làm, để cô không thể thoải mái làm những việc khác.

Ngoài ra, Điềm Điềm rất thân thiết với cô ta, cô ta thông qua Điềm Điềm biết được Tống Ngôn đang làm gì.

Sẽ dễ dàng lên kế hoạch bước tiếp theo.

Bây giờ thì tốt rồi, không những không đưa được người đến đó mà còn đưa Bùi Quý Xuyên, người duy nhất còn ở bên cạnh Tống Ngôn trở về đây.

Bùi Quý Xuyên thích người bà nội này, đùa gì thế? Trong tiểu thuyết, cậu bé là một nhân vật nam lạnh lùng, xa cách, chỉ đối với mẹ ruột của mình mới có thể hoà nhã được một chút.

Người như Vương Diễm Mai sẽ không bao giờ có thể khiến cậu bé nhìn lại lần thứ hai.

Đừng nói là thích bà ta.

Chu Xảo càng nghĩ càng tức giận, giọng nói bất giác lớn hơn mấy phần: "Dì ơi, dì thật là hồ đồ!"

"Tôi hồ đồ cái gì?" Vương Diễm Mai nghe thấy lời này, cũng trở nên lo lắng.

Bà ta biết Chu Xảo có thể không đồng ý với hành động này của mình, nhưng bà ta là bà nội muốn chăm sóc cháu trai thì có gì sai.

Chu Xảo trầm mặt nói: "Tống Ngôn căn bản chính là nhân cơ hội đuổi hai đứa trẻ ra ngoài, cô ta chỉ là không muốn nuôi dưỡng bọn họ, chẳng lẽ dì còn không nhìn ra được sao?"

Bùi Quý Xuyên đã nghe nói về mối quan hệ của Chu Xảo với nhà họ Bùi, cũng thường xuyên nhìn thấy cô ta tiếp xúc với em gái mình.

Mặc dù cậu bé không thích nhưng cũng không nói gì.

Khi nghe cô ta nói về Tống Ngôn như vậy, trong lòng cậu bé dâng lên một cơn tức giận.

Hiện tại trong mắt cậu bé, Tống Ngôn giống như một ân nhân.

Còn Chu Xảo này, chẳng qua cũng chỉ là một người từ trên trời rơi xuống mà thôi.

Cậu bé không thích, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với những người có nhiều tâm tư.

Mặc dù việc cậu bé đến đây lần này là do dì Tống khuyên nhủ nhưng chính cậu bé là người đề cập trước.

Tại sao khi rơi vào miệng cô ta, lại giống như dì Tống là loại người tội ác tày trời vậy?

Bùi Quý Xuyên tỏ vẻ chán ghét nhìn sang cô ta: "Dì Tống không phải người như vậy, ngược lại dì mới là người như vậy, thật là kinh tởm, suốt ngày nói xấu người khác."

"Cháu nói cái gì?" Chu Xảo nghe được lời này, suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm.

Con trai của cô ta lại nói cô ta thật kinh tởm.

Rốt cuộc Tống Ngôn đã dạy dỗ cậu bé thế nào.

"Cháu nói không đúng sao? Dì Tống chỉ đồng ý cho cháu đến ở với em gái một thời gian. Dì nói sau này cháu muốn trở về thì có thể trở về, hoàn toàn không phải giống như dì nói.”

"Dì không phải người tốt, dì không chỉ muốn phá hoại quan hệ vợ chồng của dì Tống, mà còn muốn phá hoại quan hệ giữa bà nội và dì Tống. Chẳng trách trước đây bà nội luôn gây phiền phức cho dì ấy!"

Bùi Quý Xuyên dường như hiểu được điều gì đó.

Trước đó rõ ràng cậu bé chưa bao giờ nói điều gì với người ngoài, nhưng bà nội Bùi luôn cho rằng dì Tống đang ngược đãi bọn họ, luôn tìm tới nhà gây rắc rối.

Người trong khu nhà cũng cho rằng dì Tống đối xử với bọn họ không tốt.

Thật ra hoàn toàn không phải như vậy

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-18-do-la-bang-khen-cua-con-trai-toi.html.]

Từ nhỏ Bùi Quý Xuyên đã từng gặp gỡ đủ loại người, tâm tư vô cùng nhạy cảm.

Chỉ cần một câu nói cũng có thể cảm nhận được ác ý của Chu Xảo đối với Tống Ngôn.

Mà hiện tại lập trường của cậu bé là đứng về phía Tống Ngôn, lập tức Chu Xảo trong mắt cậu bé lập tức trở thành kẻ ác.

Lời buộc tội của Bùi Quý Xuyên khiến Chu Xảo suýt nữa tức điên.

Cô ta chỉ vào cậu bé anh mắng: "Đồ khốn kiếp, cậu có biết tôi là ai không? Sao cậu dám nói như vậy với tôi? Cậu..."

Cô ta còn chưa kịp nói hết câu, Vương Diễm Mai đã tiến tới chặn cô ta lại, nói: "Cô là ai? Một đứa trẻ thì biết cái gì? Cô thế mà lại so đo với thằng bé, cô điên rồi sao? Tôi nói cho cô biết, Quý Xuyên nói rất đúng. Cô ở đây chỉ trỏ thằng bé, nếu cô có năng lực như vậy, tại sao không tự mình nuôi đi?”

"Việc này hiện tại đã quyết định rồi, nhà họ Bùi chúng ta không đến lượt một người ngoài như cô làm chủ đâu."

Nghĩ đến trước đó cũng là bởi vì Chu Xảo ở chỗ bà ta nói này nói kia, mới dẫn đến bà ta hiểu lầm, gây ầm ý, mất hết mặt mũi nhà họ Bùi.

Bây giờ bà ta muốn đón cháu trai về ở với mình vài ngày, cô ta còn chỉ trỏ, thật sự đúng là cho cô ta chút mặt mũi, cô ta đã coi mình là chủ nhà rồi sao?

Cô ta làm mẹ mà ngay cả con trai cũng nói chán ghét, thật sự là quá thất bại.

Đây là lần đầu tiên Vương Diễm Mai coi thường Chu Xảo.

Chu Xảo tức giận tới mức mặt mũi cũng vặn vẹo.

Phát điên lên mất, đứa trẻ này đã biến thành một đứa trẻ ngỗ ngược, ngay cả mẹ ruột cũng mắng mỏ, bà ta đã không dạy dỗ cậu bé, tại sao còn trách cô ta?

Đây là lần đầu tiên cô ta thấy một người không nói đạo lý như vậy.

Chu Xảo nổi giận đùng đùng rời đi.

Coi như cô ta đã rõ, Tống Ngôn đã nắm bắt được tính cách của tất cả người trong nhà họ Bùi.

Chắc chắn cô đã biết Vương Diễm Mai vô cùng cưng chiều Bùi Quý Xuyên, cho nên mới lợi dụng cậu bé để lấy lòng Vương Diễm Mai.

Cô ta còn nói, tại sao Tống Ngôn đã thay đổi, lại vẫn dễ dàng đồng ý nhận nuôi hai đứa trẻ như vậy.

Hoá ra là có mưu đồ.

Hiện tại đứa trẻ ghét cô ta như kẻ thù, ngay cả Vương Diễm Mai cũng không đứng về phía cô ta.

Cô ta còn quân cờ nào trong tay chứ?

Cô ta vồn muốn đưa Bùi Điềm Điềm về lại chỗ Tống Ngôn, không ngờ lại bị cô lấy mất một quân cờ.

Tốt, rất tốt!

Nếu như lúc đầu Chu Xảo chỉ nghĩ sẽ chậm rãi phát triển thuận theo mạch truyện, đợi Tống Ngôn qua đời rồi mới thượng vị.

Nhưng bây giờ, cô ta thực sự coi Tống Ngôn là kẻ thù.

Bùi Duật Sâm vừa mới đến sân bay báo danh, ăn cơm tối, ngay ngày hôm sau đã bắt đầu vùi đầu vào công việc

Đầu tiên là các bài kiểm tra khác nhau, sau đó là đào tạo, nhận đội...

Sau khi hoàn thành công việc, anh ta mới có thời gian để sắp xếp đồ đạc.

Anh ta không mang theo nhiều đồ, hầu như đều quần áo bình thường.

Ngoài những vật dụng cơ bản hàng ngày này, trên giường tầng còn có một bức ảnh và một tờ giấy khen.

Bức ảnh này là Tống Ngôn và Tiểu Bảo chụp trước đó, thấy trên bàn của Tống Ngôn có mấy bức ảnh, anh đã xin cô một bức.

Anh ta đã nhờ người làm một khung ảnh, lúc này đặt ở đầu giường.

Thỉnh thoảng có thể ngắm một chút.

Giấy khen của Tiểu Bảo được anh ta dán trên tường.

Hoàn cảnh chỗ ở cũng không tình là tốt nhưng cũng không tệ.

Mấy ngày nay anh bận rộn nên không thể nghĩ nhiều đến chuyện ở nhà.

Bùi Duật Sâm luôn là người tách biệt công việc chung và việc cá nhân, cho nên đến lúc làm việc, anh ta sẽ tập trung hoàn toàn tâm trí vào đó, không cho phép xuất hiện bất kỳ sai sót nào.

Chỉ khi rảnh rỗi mới có thể nghĩ đến hơi ấm gia đình.

Bùi Duật Sâm cầm khung ảnh lên, nhìn bức ảnh trên đó, ngắm nụ cười của hai mẹ con.

Cảm giác như trái tim được bao bọc trong sự ấm áp, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày lại trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

"Anh Bùi, tối nay chúng ta đi liên hoan nhé."

Đột nhiên có người mở cửa ra, tiếng nói dừng lại một chút, đối phương nhìn thấy khung ảnh trên tay anh ta.

Bùi Duật Sâm bình tĩnh đặt khung ảnh trở lại trên mặt bàn, đứng dậy, trầm giọng nói: “Được.”

Đối phương đi tới, nhìn bức ảnh, mơ hồ cười nói: "Ôi, anh Bùi mới ra ngoài có mấy ngày, đã nhớ chị dâu rồi sao? Trên tường này là cái gì vậy? Chẳng lẽ là người ở trước kia để lại sao?”

Bùi Duật Sâm không nhìn anh ta, đưa tay cầm lấy cái áo khoác ở bên cạnh, sau đó mới chậm rãi nói: "Không phải, đó là giấy khen của con trai tôi."

 

Loading...