Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 16: Chọn bản thân mình hay là chọn em gái?

Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:07:22
Lượt xem: 149

Bùi Điềm Điềm giật mình kinh ngạc, nhìn vào trong nhà.

Chỉ thấy Chu Xảo đang nói chuyện với bà nội Bùi.

Lúc đầu, cô bé còn tưởng là mình nghe nhầm.

Dì Chu Xảo thích mình như vậy, sao có thể muốn đưa mình trở về bên kia được?

Không phải dì ấy nói dì Tống không thích cô bé sao?

Sau đó cô bé lại nghe thấy Vương Diễm Mai cao giọng nói: "Cái gì? Đưa trở về? Tại sao? Người đi rồi lấy ai làm việc trong nhà này đây?"

Nói đến đây, mặc dù Vương Diễm Mai rất không thích bé gái, cảm thấy chỉ là đồ lỗ vốn, nuôi cũng lãng phí.

Nhưng quả thật có một cô bé làm việc trong nhà, bà ta sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Mặc dù Bùi Điềm Điềm vẫn còn nhỏ nhưng có lẽ vì cô bé thường xuyên bị họ hàng sai bảo, nên cô bé làm việc nhà rất giỏi.

Cô bé không thể nấu ăn, nhưng có thể giặt quần áo quét dọn vệ sinh

Còn có thể dọn phân dọn nước tiểu cho ông già, đây mới là điểm bà ta hài lòng nhất.

Cho dù lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, nhưng dọn phân dọn nước tiểu cho ông già là chuyện bà ta ghét bỏ nhất.

Nếu như không phải các con đều trưởng thành rồi, ông già lại có tiền lương hưu, được cấp nhà thì bà ta đã không thể nào vượt qua được khoảng thời gian này.

Bùi Điềm Điềm đến nhà, đã giúp bà ta giảm bớt rất nhiều gánh nặng.

Lúc trước khi Tống Ngôn đưa đứa bé tới, bà ta còn có chút không vui.

Nhưng bây giờ cô bé làm được việc, bà ta lại cảm thấy rất hài lòng.

Dưới cái nhìn của bà ta, chỉ cần cháu trai đi theo con trai lớn là được.

Cháu trai mới là quan trọng nhất.

Bùi Điềm Điềm tức giận đến mức cắn môi, sau khi nghe những lời ghê tởm của Vương Diễm Mai, cô bé còn có gì mà không hiểu.

Bà nội Bùi chính là đối xử với cô bé như một người hầu.

Cũng chẳng khác gì những người họ hàng trước đây.

Chu Xảo vội vàng nói: “Làm việc thì dì đừng lo, cho dù Điềm Điềm có trở về bên kia, khi có thời gian con bé cũng sẽ tới giúp dì.”

Cô ta thở dài một tiếng nói: “Cháu cũng không nghĩ muốn, nhưng đứa trẻ Quý Xuyên kia thật sự quá đáng thương.”

Quả nhiên, khi Vương Diễm Mai vố đang thờ ơ nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức thay đổi, lo lắng hỏi: "Quý Xuyên, cháu trai yêu của tôi xảy ra chuyện gì?"

Chu Xảo buồn bã cúi đầu, do dự một lát, dưới ánh mắt lo lắng của Vương Diễm Mai, cô ta chậm rãi mở miệng kể cho bà ta nghe chuyện lần leo núi vừa rồi.

"Quý Xuyên ở một mình ở chỗ Tống Ngôn vô cùng khổ sở. Dì cũng biết Tống Ngôn không thích thằng bé, Tiểu Bảo cũng xa lánh thằng bé. Anh Bùi ngại bọn họ, cũng không thể đối xử tốt với thằng bé. Hiện tại không có Điềm Điềm bên cạnh, thằng bé ở đó không có ai để nói chuyện, cháu thấy thằng bé càng ngày càng trầm mặc, tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ sinh bệnh.”

"Điềm Điềm là em gái ruột của thằng bé. Trước đây cho dù có khổ đến đâu thì ít nhất hai anh em cũng có bạn đồng hành, nhưng bây giờ Điềm Điềm không ở đó, thằng bé chắc chắn sẽ vô cùng cô đơn."

Khi nghe cô ta kể lại chuyện lần đi dã ngoại, cả nhà Tống Ngôn bỏ mặc đứa trẻ đi một mình, Vương Diễm Mai tức giận đến hai mắt đỏ ngầu.

"Thật quá đáng, Tống Ngôn, tên súc sinh này!"

"Đây chỉ là chuyện cháu nhìn thấy, ở nơi chúng ta không nhìn thấy, cũng không biết thằng bé đã phải chịu bao nhiêu uất ức. Đứa nhỏ này cũng không biết nói chuyện giống như Điềm Điềm, buồn bực cũng không lên tiếng, trầm mặc nuốt xuống hết tất cả cay đắng, cháu nhìn mà cũng cảm thấy đau lòng.”

"Cho nên cháu nghi ngờ lúc đó Tống Ngôn là cố ý đưa Điềm Điềm tới đây, chính là sợ con bé phàn nàn với dì, cho nên mới đuổi con bé đi."

Vương Diễm Mai nghĩ lại cũng cảm thấy đúng.

Trước đó thỉnh thoảng bà ta nghe được Bùi Điềm Điềm kể chuyện ở nhà Tống Ngôn đối xử với hai anh em bọn họ thế nào. Bà ta biết được tình hình, khi nào cháu trai chịu uất ức gì, cũng có thể giúp đỡ kịp thời.

Nhưng bây giờ Bùi Điềm Điềm không có ở đó, đứa kia cũng không gần gũi bọn họ, có chịu uất ức gì cũng không có ai biết.

Càng nghĩ bà ta càng đau lòng, chưa bao giờ nghĩ rằng người phụ nữ độc ác Tống Ngôn này lại có thể đáng ghét tới như vậy.

Sớm biết như thế, năm đó bà ta đã không đồng ý cho cô vào cửa.

"Nói là nói như vậy, nhưng lúc đó cô ta không thích Điềm Điềm. Nếu bây giờ cô ta không chịu để con bé trở về thì tôi có thể làm được gì?”

Ánh mắt Chu Xảo lấp lóe, nói: "Dì ơi, dì đừng quên căn nhà kia là cấp trên cấp cho anh Bùi, chứ không phải của cô ấy. Đứa bé là Anh Bùi nhận nuôi, làm gì có đạo lý Tống Ngôn không cho đứa bé vào nhà?”

Sau khi Vương Diễm Mai nghe được lời này, bà ta cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

Bà ta đã không thể khiến cho con trai cả ly hôn với người phụ nữ độc ác Tống Ngôn kia, nhưng dù thế nào cũng không thể để cháu trai mình phải chịu uất ức được!

Cháu trai bà ta vẫn còn bà ta bảo vệ.

Nghe xong lời này, Bùi Điềm Điềm cảm thấy tim mình đập thình thịch giống như nai con chạy loạn..

Lời này có nghĩa là gì, cô bé có thể trở về bên kia rồi sao?

Nhưng dì Tống hình như rất ghét cô bé.

Không, không, không, dì Chu Xảo nói rất đúng, đó là nhà chú Bùi, dì Tống dựa vào cái gì mà đuổi cô bé đi chứ?

Lần này cô bé nhất định phải trở về, phải trở về sống thật tốt!

"Cháu nói gì?"

Trong nhà họ Bùi phía bên kia, Tống Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ đang căng thẳng của Bùi Quý Xuyên trước mặt mình.

Sắc mặt Bùi Quý Xuyên tái nhợt, cố gắng chống đỡ, không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Ngôn.

Cậu bé biết yêu cầu của mình rất vô liêm sỉ, nhưng em gái như vậy thật sự quá đáng thương.

Ngày hôm đó trên đường trở về sau chuyến đi chơi, em gái đã khóc lóc kể lể với cậu về chuyện Vương Diễm Mai đã đối xử tệ với cô bé như thế nào.

Lúc đó cậu mới biết được cuộc sống của em gái thật sự rất khổ sở.

Mặc dù hận rèn sắt không thành thép, nhưng dù sao cô bé cũng là em gái ruột của mình, cô bé vẫn còn nhỏ như vậy, cậu bé không thể ở đây sống một cuộc sống tốt đẹp lại trơ mắt nhìn em gái khốn khổ như vậy.

Cho nên khi Bùi Điềm Điềm nói ra suy nghĩ muốn trở về, nhờ cậu bé giúp đỡ để Tống Ngôn đồng ý, cậu bé đã có chút do dự.

Trong lòng Bùi Quý Xuyên vô cùng kính trọng và yêu quý Tống Ngôn

Chuyện này, cậu bé cũng đã phải vật lộn mấy ngày mới không nhịn được mà lên tiếng.

Nghe thấy cô hỏi lại, cậu bé lập tức cảm thấy lo lắng.

Nhưng nghĩ đến những chuyện em gái mình phải trải qua, Bùi Quý Xuyên vẫn lấy hết can đảm, lắp bắp nói: "Em, em gái chú ở bên kia sống không tốt lắm. Bà nội Bùi bắt em gái làm tất cả mọi việc, còn không cho em gái ăn... "

Sắc mặt Tống Ngôn bình tĩnh, không có chút kinh ngạc nào.

Dù sao, không ai biết rõ Vương Diễm Mai là một người trọng nam khinh nữ nặng nề hơn cô.

Tình trạng này thực tế rất phổ biến ở rất nhiều gia đình nghèo khó ở thời đại này. Hầu như bọn họ đều cưng chiều cháu trai, sao bảo cháu gái làm việc giống như trâu bò.

Bùi Điềm Điềm ở bên kia có thể đến trường e rằng là Chu Xảo ở sau lưng giúp đỡ.

Nếu không, với tính tình của Vương Diễm Mai, căn bản không thể sẵn lòng bỏ tiền cho cô bé đi học.

Cho nên Tống Ngôn không hề cảm thấy ngạc nhiên khi bà ta đối xử với Bùi Điềm Điềm như vậy.

Cô còn vui vẻ ở một bên xem.

Chẳng phải Bùi Điềm Điềm luôn cảm thấy cô đối xử tệ với cô bé, kiểm soát cô bé, khiến cô bé không thể lựa chọn cuộc sống của mình sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-16-chon-ban-than-minh-hay-la-chon-em-gai.html.]

Vậy thì kiếp này cô sẽ để cô bé được tự do, để cô bé cứ hoang dại mà lớn lên.

Chỉ là không ngờ lúc này mới chưa qua bao lâu, cô bé đã không thể chịu đựng được nữa.

Tống Ngôn cảm thấy buồn cười.

Nhưng sắc mặt cô vẫn bình thản, ánh mắt rơi vào trên người Bùi Quý Xuyên.

Nhắc mới nhớ, ở kiếp trước Bùi Quý Xuyên luôn lạnh lùng với tất cả mọi người, chỉ có mẹ ruột Chu Xảo của cậu bé là có thể khiến tâm trạng cậu bé có chút thất thường.

Cậu bé vẫn luôn rất cố gắng, cũng chưa từng làm điều gì khiến cô tổn thương.

Đều là tự cô một lòng một dạ muốn đối xử tốt với bọn họ, tự làm tự chịu, cho nên Tống Ngôn cũng không ghét bỏ cậu bé.

Sau khi trùng sinh, cô không trả thù hai đứa trẻ.

Cô chỉ muốn nhìn xem, không có sự chăm sóc và yêu thương của cô ở kiếp trước, cuộc sống của bọn họ sẽ ra sao.

Tương lai có thể trở thành người như thế nào?

Lúc này nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu bé, cô đột nhiên mỉm cười.

“Cháu chỉ muốn em gái mình sống tốt hơn một chút thôi đúng không?”

Bùi Quý Xuyên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô: “Có được không ạ?”

Tống Ngôn nói: “Đương nhiên, chỉ là dì không có ý định để con bé quay về. Cháu cũng biết Tiểu Bảo và dì đều không thích con e.”

Cô nói chuyện rất thẳng thừng, Bùi Quý Xuyên nhìn có vẻ xấu hổ.

Dù sao chuyện em gái lấy trộm sách của Tiểu Bảo, còn xé nát thật sự là rất tệ.

“Nhưng để giúp con bé sống tốt hơn một chút cũng không khó.”

Thấy cậu bé trầm mặc, Tống Ngôn lại lên tiếng.

Bùi Quý Xuyên dừng lại một chút, nhìn về phía cô.

“Có lẽ cháu cũng nhận ra rồi phải không? Bà nội Tiểu Bảo đối xử với cháu rất tốt, tốt đến mức nào? Có lẽ cháu nói gì, bà nội cũng sẽ đồng ý."

Bùi Quý Xuyên sửng sốt một chút, điều này cũng đúng, không hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy cậu bé, bà nội Bùi đều rất nhiệt tình.

Nhưng cậu bé không thích cảm giác này.

"Bây giờ dì sẽ cho cháu hai lựa chọn."

Tống Ngôn nói.

Bùi Quý Xuyên ngơ ngác nhìn cô, Tống Ngôn cũng không đợi cậu bé phản ứng, tiếp tục nói: "Một là, cháu đi cùng em gái cháu chuyển qua đó, cháu bảo vệ con bé. Đến lúc đó, bà nội Bùi của cháu nhất định sẽ nể mặt cháu mà đối xử tốt với em gái cháu, cuộc sống của cháu chắc chắn cũng sẽ tốt hơn bây giờ."

Sắc mặt của Bùi Quý Xuyên lập tức tái nhợt: "Dì Tống, cháu, cháu..."

“Cháu đừng vội, còn có lựa chọn thứ hai.” Tống Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái, nói tiếp: “Nếu cháu đi qua đó, bà nội Bùi của cháu đối xử tệ với cháu, không nghe theo cháu, cháu có thể quay lại bất cứ lúc nào, nhưng dì sẽ không chấp nhận em gái của cháu.”

“Cho nên...” Cô dừng lại một chút: “Cháu chọn bản thân mình hay là chọn em gái?”

Bùi Quý Xuyên cắn chặt môi.

Tất nhiên là cậu bé không muốn rời đi.

Nhưng cậu bé cũng không còn cách nào khác, cậu bé không thể trơ mắt nhìn em gái mình đang sống một cuộc sống khổ cực ở nơi đó.

Cậu bé biết đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của dì Tống.

Mặc dù cô không có cách giúp đỡ em gái nhưng cô vẫn sẵn lòng để cậu bé quay lại.

Từ tận đáy lòng Bùi Quý Xuyên vô cùng cảm kích.

Tống Ngôn cũng không vội, thực ra chuyện này cũng có lợi đối với cô. Cô ước gì hai đứa trẻ có thể đến chỗ Vương Diễm Mai để bà ta tự mình chăm sóc.

Dù sao thì Bùi Duật Sâm cũng tự trả tiền nuôi dưỡng, cho bao nhiêu là chuyện của anh ta.

Như vậy, cô không phải phải quan tâm nữa, cũng không cần phải lãng phí tiền của mình, chuyện này đúng là vẹn cả đôi đường.

Hiện tại nam chính không những không ghét bỏ cô mà còn biết ơn cô, ngược lại, cậu bé sẽ càng chán ghét con người Vương Diễm Mai hơn.

Bởi vì kiếp trước Bùi Quý Xuyên đã không thích Vương Diễm Mai, phải nói là, ngoại trừ mẹ ruột ra, cậu bé chẳng hoà nhã với ai cả.

Đứa trẻ này bề ngoài nhìn có vẻ trầm mặc ít nói, thật ra lại rất thù dai.

Những người họ hàng từng bắt nạt cậu bé đều bị cậu bé trả thù.

Vương Diễm Mai ngược đãi Bùi Điềm Điềm như vậy, sợ là cậu bé đã sớm ghi thù ở trong lòng.

Nếu không, sẽ không vội vàng đi cầu xin cô.

Quả nhiên, sau khi Bùi Quý Xuyên xoắn xuýt một hồi lâu, cậu bé mới buông ra: "Dì, cháu, cháu đồng ý chuyển đến chỗ em gái. Nhưng bên chỗ bà nội Bùi có bằng lòng không?”

Quả thực, mặc dù cuộc sống ở đây đã khiến cậu bé cảm nhận được bình yên và hạnh phúc lâu nay chưa từng có.

Tuy nhiên, người hạnh phúc lại chỉ có một mình cậu bé..

Tình cảm của cậu ta dành cho em gái chắc chắn rất sâu đậm.

Đối với cậu bé, chỉ cần có một chỗ dung thân cũng đã đủ rồi.

"Dì nói chuyện đương nhiên sẽ không có tác dụng." Tống Ngôn trầm ngâm nói: "Nhưng nếu cháu mở lời, có thể bà ấy sẽ đồng ý."

"Làm sao có thể?" Bùi Quý Xuyên có chút không dám tin cô, ánh mắt thậm chí có chút mơ màng.

Tại sao dì Tống lại nói như vậy.

Mặc dù bà nội Bùi kia đối với cậu bé tương đối nhiệt tình.

Nhưng trước đó khi nhận nuôi một mình em gái, bà ta đã tìm đủ mọi cách để từ chối.

Đừng nói là bây giờ lại nhận nuôi thêm cậu ta.

“Đương nhiên là có thể.” Bởi vì cậu bé là đứa cháu trai bảo bối của bà ta.

Ở kiếp trước chỉ cần Bùi Quý Xuyên mở miệng, dù thể nào Vương Diễm Mai cũng sẽ đồng ý.

Bà ta thật sự yêu thương cậu bé giống như cháu trai ruột.

Lúc đó Tống Ngôn đã cảm thấy rất khó hiểu, còn tưởng à do Bùi Quý Xuyên có thành tích học tập tốt, làm rạng rỡ cửa nhà nên bà ta mới thích cậu bé như vậy.

Nhưng bây giờ cô sẽ không ngây thơ như vậy nữa.

Hiện nay do cơ sở vật chất của bệnh viện chưa phát triển nên việc xét nghiệm quan hệ cha con rất chậm, bác sĩ cho biết có thể phải mất khoảng nửa tháng.

Hiện tại vừa hay cô có thể xác định một chút địa vị của Bùi Quý Xuyên trong lòng Vương Diễm Mai rốt cuộc cao bao nhiêu.

Dù sao hiện tại Bùi Quý Xuyên cũng chưa có biểu hiện gì ưu tú.

Nếu bà ta đồng ý với yêu cầu của Bùi Quý Xuyên.

Đôi mắt Tống Ngôn lóe lên.

“Chỉ cần cháu làm như dì nói...”

Cô vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa vô cùng thô lỗ. 

Loading...