Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 15: Muốn đưa Bùi Điềm Điềm về
Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:07:11
Lượt xem: 152
Vương Hà nghe được lời này, ánh mắt lập tức chuyển động.
Lúc này cô ta mới chú ý tới Tống Ngôn đang đọc sách vật lý cấp ba.
Cô ta sửng sốt một lúc.
Đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, vì sao Tống Ngôn lại đọc sách vật lý cấp ba?
Chẳng lẽ cô ta đang nghĩ đến việc tham gia thi tuyển sinh đại học sao?
Ý tưởng này vừa nảy ra, Vương Hà đã cảm thấy không thể nào.
Tống Ngôn đã kết hôn, đã làm mẹ.
Làm sao có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học?
Tống Ngôn bình tĩnh nói: “Rảnh rỗi không có việc gì thì xem một chút thôi, dù sao học tập thêm cũng tốt.”
Tống Ngôn cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không nói cho ai biết về kế hoạch tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học của mình.
Cô đã kết hôn sinh con, cho dù cô cảm thấy chuyện thi đại học không phải chuyện gì to tát, nhưng chắc chắn sẽ có một số người đi nói xấu.
Cho nên chuyện này, ngoại trừ cô, Bùi Duật Sâm và gia đình cô, cô sẽ không nói cho ai biết.
Để tránh tin tức này truyền đến tai nhà họ Bùi, Vương Diễm Mai sẽ lại gây rắc rối.
Tống Ngôn không muốn tìm phiền phức cho mình.
Vương Hà giả vờ tỏ vẻ tình cờ đi ngang qua, thật ra là đang nghe Tống Ngôn trả lời thế nào.
Nghe thấy lời này, không hiểu sao trong lòng cô ta lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Người khác không biết, nhưng cô ta thì biết, lúc trước ở trường học, thành tích học tập của Tống Ngôn rất ưu tú, các giáo viên đều đặt rất nhiều hy vọng, tất cả mọi người đều cho rằng cô chắc chắn sẽ thi đậu đại học.
Trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu trong một thời gian dài, bởi vì chồng cô ta cũng tôn thờ Tống Ngôn như một nữ thần.
Khi đó, có nằm mơ cô ta cùng nguyền rủa Tống Ngôn tuyệt đối không thi đậu đại học.
Không ngờ giấc mơ này lại trở thành sự thật.
Tống Ngôn, người trước kia luôn là cái rốn của vũ trụ trong lớp, cuối cùng lại có cuộc sống tồi tệ hơn bất kỳ người nào khác.
Vì chuyện này Vương Hà đã vô cùng đắc ý.
Sở dĩ bây giờ cô ta có thể kiêu ngạo như vậy trước mặt Tống Ngôn, đơn giản là bởi vì cô ta từ một người bình thường trước kia đến bây giờ đã đứng cùng một vị trí với học sinh ưu tú nhất trong lớp, thậm chí vị trí còn tốt hơn cả Tống Ngôn.
Khi còn đi học, Vương Hà không thể so sánh được với Tống Ngôn, nhưng bây giờ thì khác.
Cô ta trở thành giáo viên sớm hơn Tống Ngôn, con trai cô ta cũng thông minh hơn con trai Tống Ngôn.
Đương nhiên, cô ta không hy vọng Tống Ngôn sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tống Ngôn ngoài miệng nói là đang học thêm, nhưng thật ra chắc chắn chỉ là giả vờ giả vịt thôi.
Cô đi cửa sau trở thành giáo viên dạy tiếng Anh, tất cả mọi người đều rất ngưỡng mộ cô, dù sao cũng không có mấy người ở đây giỏi tiếng Anh.
Lúc này lại đi học kiến thức vật lý, ra vẻ bản thân rất lợi hại.
Nhưng cái nhìn này lại khiến Vương Hà chú ý tới bộ đồ Tống Ngôn đang mặc, là một bộ váy dài màu vàng nhạt sáng chói, tôn lên dáng người vô cùng mảnh mai.
Phía dưới kết hợp với đôi bốt da màu đen, nhìn văn nhã lại không mất đi khí chất.
Cô ta cúi đầu nhìn lại bản thân mình một chút, bởi vì bụng béo lên sau khi sinh con nên đã sớm không thể mặc váy đẹp được nữa.
Nước da cũng hơi vàng vọt, phù nề, không trắng trẻo chút nào.
Nói mới nhớ, trước kia sắc mặt của Tống Ngôn còn tệ hơn của cô ta, tại sao đột nhiên lại trở nên xinh đẹp như vậy?
Vương Hà càng nhìn, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
Buổi chiều khi về đến nhà, cô ta vẫn đang nghĩ mình nhất định phải giảm cân nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua một chút, lại khiến cô ta đụng phải một người quen.
Đó không phải là Chu Xảo, họ hàng của nhà họ Bùi sao?
Cô ta thời trang lại xinh đẹp, thường xuyên chạy đến nhà họ Bùi, còn rất nổi tiếng.
Nghe nói cô ta là sinh viên đại học, sau khi tốt nghiệp không bao lâu, đã đến sân bay làm tiếp viên.
Trước đây cô ta chỉ nghe nói đến người này, nhưng trong chuyến dã ngoại lần trước, Vương Hà nhìn thấy người này nói chuyện mấy câu với Tống Ngôn, xem ra quan hệ giữa hai người không được tốt lắm.
Dù sao bọn họ cũng là họ hàng, có lẽ cô ta biết không ít chuyện về Tống Ngôn phải không?
Thế là Vương Hà chủ động bước tới chào hỏi: "Này, cô không phải Chu Xảo, họ hàng của Tống Ngôn sao?"
Chu Xảo nhìn thấy cô ta, cũng sững sờ một lúc.
Sau đó cô ta nhận ra đối phương, gật đầu cười nói: “Đúng vậy, không ngờ cô vẫn còn nhớ tôi.”
Vương Hà cười nói: “Đồng chí Chu dung mạo xinh đẹp lại ưu tú, muốn quên cũng khó."
Chu Xảo khiêm tốn mỉm cười, cô ta biết người này, trong tiểu thuyết, bởi vì cô ta mà cuộc sống của Tống Ngôn không hề dễ dàng.
Thiết lập của cô ta là bạn học cấp ba của Tống Ngôn, vì chồng mà cô ta luôn đối đầu với Tống Ngôn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Xảo sáng lên: “Tôi nhớ ra rồi, cô là bạn học của chị dâu tôi phải không? Vậy chắc chắn cô rất quen thuộc với cô ấy phải không? Tôi mới về cách đây không lâu, cũng không tiếp xúc nhiều với chị dâu, không biết có phải cô ấy có ác cảm với tôi hay không mà quan hệ giữa chúng tôi không được tốt, nói thật là quan hệ họ hàng, tôi cũng rất xấu hổ.”
Vương Hà nghe thấy lời này, lập tức cười lạnh một tiếng: "Chắc là nhìn thấy cô xinh đẹp lại có năng lực, ghen tị với cô cho nên mới không có thiện cảm với cô. Tôi nói cho cô biết, Tống Ngôn chính là không thích người khác tốt hơn mình!"
Chu Xảo giả vờ ngạc nhiên: “Không thể nào, chị dâu tôi chắc chắn không phải loại người như vậy.”
"Sao lại không? Hồi còn đi học chồng tôi cũng để ý cô ấy nhưng cô ấy thậm chí còn không thèm nhìn đến anh ấy. Bây giờ thấy tôi sống tốt hơn cô ấy lại bắt đầu tán tỉnh chồng tôi, hại vợ chồng tôi suốt ngày cãi nhau, thật sự là rất buồn nôn.
"Bây giờ mỗi ngày cô ấy còn giả vờ đọc sách học tập ở trường, mỗi ngày ăn mặc diêm dúa thu hút sự chú ý của người khác.” Vương Hà tỏ vẻ khinh thường.
Chu Xảo dừng lại một giây, ngập ngừng hỏi: “Đọc sách học tập?”
“Đúng vậy, cô ấy vậy mà lại đang đọc sách cấp ba, tôi không biết cô ấy muốn làm gì. Cô ấy đã kết hôn nhiều năm như vậy, con cái đã học mẫu giáo, cô ấy còn muốn đi thi đại học sao?” Vương Hà nói, bản thân cũng không nhịn được mà cười nhạo.
Sắc mặt Chu Xảo trở nên khó coi.
Nếu là Tống Ngôn trong tiểu thuyết, có lẽ cô ta cũng có suy nghĩ giống Vương Hà.
Nhưng hiện tại, Tống Ngôn đã không còn bị cốt truyện khống chế nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-15-muon-dua-bui-diem-diem-ve.html.]
Ngay cả khi thực sự muốn thi đại học, cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Nhưng như vậy không phải sẽ hoàn toàn khác với tiểu thuyết sao?
Trong tiểu thuyết Tống Ngôn luôn tiếc nuối về kỳ thi tuyển sinh đại học của mình.
Nhưng ngay cả khi cuộc sống khá hơn, cô cũng chưa bao giờ tham gia thi dại học lại.
Càng không thể thay đổi cuộc sống của mình.
Nguyên nhân chủ yếu là vì ba đứa trẻ.
Tâm trí cô chỉ tập trung vào việc nuôi ba đứa trẻ và chăm sóc chồng, hoàn toàn không có tâm tư làm chuyện khác.
Nhưng bây giờ ba đứa trẻ chỉ còn lại hai người, hơn nữa còn hiểu chuyện, nghe lời cô hơn trong tiểu thuyết, cho nên Tống Ngôn mới trở nên thoải mái hơn, có thời gian nghĩ đến những chuyện này?
Đặc biệt, ở trong tiểu thuyết ngay từ đầu Bùi Điềm Điềm là người gắn bó với Tống Ngôn nhất.
Tống Ngôn cũng rất thích cô con gái nuôi này, luôn mang theo bên mình, hầu như tự mình làm mọi việc liên quan đến cô bé.
Bùi Điềm Điềm biết cách nũng nịu, nói chuyện khéo léo, cô bé muốn cái gì Tống Ngôn cũng sẽ không từ chối.
Cũng coi như là phí không ít tâm tư cho đứa trẻ này.
Bây giờ Bùi Điềm Điềm không ở bên cạnh, cô có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Hiện tại không phải Bùi Điềm Điềm đang kêu gào muốn trở về sao?
Có lẽ đây là một cơ hội.
Tóm lại, cô ta tuyệt đối không thể để cho Tống Ngôn thoải mái, muốn làm gì thì làm như vậy.
Hơn nữa, mong muốn vào đại học của Tống Ngôn chắc chắn là suy nghĩ thầm kín của cô.
Cả Bùi Duật Sâm và nhà họ Bùi đều không biết gì về chuyện này.
Dù sao Tống Ngôn cũng biết Vương Diễm Mai có quan hệ không tốt với mình, càng không có khả năng đồng ý hỗ trợ cô học đại học.
Chu Xảo tin rằng ở thời đại này, chuyện này tuyệt đối là không thể.
Tống Ngôn đúng là rất thông minh, cầm tiền của người khác chu cấp cho mình học đại học, thật sự là không có mặt mũi.
Cho dù chuyện này là thật hay giả, cô ta nhất định phải ngăn cản.
Đầu tiên, là phải đưa Bùi Điềm Điềm trở về.
Vừa hay cô ta cũng không có nhiều thời gian để chăm sóc đứa trẻ này.
Bởi vì cô ta đã thăm dò được từ lãnh đạo, Bùi Duật Sâm vậy mà đã đến làm việc tại sân bay ở thành phố bên cạnh.
Mặc dù mức lương và các đãi ngộ khác cũng tương tự nhau nhưng bởi vì khác thành phố nên cách nhau khá xa.
Nếu là như vậy, sẽ không thể lúc nào cũng về nhà.
Bùi Duật Sâm đã lên đường, nhưng Tống Ngôn vẫn chưa rời đi, điều này cho thấy bọn họ không có ý định chuyển cả gia đình qua bên kia.
Nghe nói điều kiện sân bay bên kia cũng không được tốt lắm, hoàn toàn không bằng được bên này.
Điều kiện chỗ ở cũng rất bình thường.
Trong trường hợp này, Tống Ngôn tạm thời phải sống ở đây, cũng sẽ không được cấp một căn nhà lớn.
Mặc dù lần này cô ta không thuyết phục được Bùi Duật Sâm trở về đây làm việc nhưng cũng tìm được con đường để vào làm ở sân bay bên cạnh.
Phải nói rằng, trong thời đại này quen biết thực sự rất hữu ích.
Cô ta chỉ trong lúc vô tình nói cho đối phương biết mình là em họ của Bùi Duật Sâm, trước kia vốn định làm việc ở sân bay ở chỗ này, nhưng thấy Bùi Duật Sâm đi làm ở bên kia, nên cô ta cũng muốn qua bên kia làm để thuận tiện hơn. Sân bay thành phố bên cạnh mới được thành lập cách đây không lâu, bởi vì điều kiện nên vẫn đang thiếu người.
Cô ta cứ như vậy mà dễ dàng có được cơ hội phỏng vấn.
Lần này cô ta đến đây vốn là vì muốn tạm biệt Bùi Điềm Điềm.
Không ngờ lại gặp được Vương Hà.
Nghe được chuyện này.
Đi một chuyến này cũng không tính là vô ích.
Cô ta nhìn Vương Hà đang tỏ vẻ khinh thường nói: "Có lẽ cô ấy thực sự có ý định vào đại học cũng không biết chừng. Tôi nghe nói trước đây cô ấy có thành tích học tập rất tốt, có lẽ cô ấy thực sự có ý tưởng này."
Chu Xảo nói xong, quả nhiên vẻ mặt Vương Hà đã thay đổi, lập tức phản bác: "Không thể nào. Cô ấy đã kết hôn sinh con, còn muốn học đại học, làm sao gia đình cô ấy có thể đồng ý được?"
Chu Xảo bất đắc dĩ nói: “Anh Bùi của tôi bởi vì mấy năm không về nhà, rất có lỗi với cô ấy, cho nên cô ấy đưa ra yêu cầu như vậy cũng không phải là không thể.”
Vương Hà nhớ lại lần đi leo núi lần trước, người chồng cao lớn đẹp trai của Tống Ngôn, Bùi Duật Sâm, luôn tỏ vẻ cưng chiều, dịu dàng đi theo sát cô.
Trong lòng cô ta có một cảm giác khó chịu.
Cô ta không thể chịu nổi khi nhìn thấy người mình ghét sống tốt hơn mình.
Chưa kể, nếu Tống Ngôn thật sự được nhận vào đại học, cô ta sẽ lại bị cô giẫm đạp dưới chân.
Thấy mình đã đ.â.m chọc trúng đích, Chu Xảo không nói thêm gì nữa, khi cô ta vắng mặt, cũng không thể để Tống Ngôn sống thoải mái.
Vương Hà không thể nhìn thấy người mình ghét đạp lên đầu mình, cho dù Tống Ngôn có muốn vào đại học hay không, Vương Hà chắc chắn đều sẽ có ý tưởng.
Hơn nữa cô ta không tin bên phía Vương Diễm Mai sẽ để Tống Ngôn thuận lợi thi đậu đại học.
Sau khi hai người tạm biệt nhau, Chu Xảo đi đến nhà họ Bùi.
Từ lần trước Bùi Điềm Điềm nói với anh trai rằng mình muốn trở về bên cạnh Tống Ngôn, Bùi Quý Xuyên không đồng ý ngay lập tức mà chỉ nói sẽ giúp cô bé hỏi dì Tống, điều này khiến trạng thái của cô bé trong khoảng thời gian này càng trở nên tồi tệ hơn.
Bởi vì trước mắt còn có hy vọng nhưng lại không thể nhanh chóng thực hiện được, khiến cho cuộc sống hiện tại càng trở nên khó chịu đựng.
Cô bé thậm chí còn không muốn về nhà, suốt ngày lang thang ở bên ngoài, mơ tưởng anh trai đột nhiên tìm tới nói rằng dì Tống đã tha thứ cho mình, cô bé có thể trở về.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua vẫn không có chút động tĩnh nào.
Bây giờ cô bé rất ghét Vương Diễm Mai, chỉ nghe thấy giọng nói của bà ta thôi đã khiến Bùi Điềm Điềm vô thức cảm thấy sợ hãi.
Thậm chí ban đêm nằm ngủ cô bé có mơ thấy ác mộng.
Khi cô bé đang chán nản đi về nhà, lại nghe thấy giọng nói của Chu Xảo: "Hay là đưa Điềm Điềm trở về bên kia đi."