Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 14 Trùng hợp
Cập nhật lúc: 2024-12-22 17:24:10
Lượt xem: 156
Tiểu Bảo: "..."
Tống Ngôn quay người, có chút bất đắc dĩ nhìn Bùi Duật Sâm: "Em không nói anh không thể mua, chỉ là không thể mua nhiều như vậy thôi."
Bùi Duật Sâm mỉm cười, nhẹ nhàng ừ” một tiếng.
Tiểu Bảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, đồ ăn vẫn bị Tống Ngôn tịch thu, chỉ để lại cho cậu bé một túi bánh quy nhỏ.
Tiểu Bảo liếc nhìn Bùi Duật Sâm, trên khuôn mặt Bùi Duật Sâm hiện lên một tia bất lực, biểu cảm kia giống như đang nói “Bố cũng phải nghe lời mẹ của con.”
Tiểu Bảo chỉ có thể im lặng ăn bánh quy.
Khi ăn xong cậu bé lại chạy đi đánh răng, bởi vì mẹ nói buổi tối không đánh răng sau khi ăn trong miệng sẽ có sâu bọ sinh sôi.
Tiểu Bảo không muốn bị sâu cắn, cảm thấy rất buồn nôn.
Vì vậy hiện tại mỗi ngày cậu bé đều đánh răng hai lần.
Nhìn cậu bé đi đánh răng, Bùi Quý Xuyên đang làm bài tập cũng nhận ra trời đã không còn sớm, cũng vội vàng cất bài tập chạy đi đánh răng.
Hai đứa nhỏ ngồi xổm ở cửa, mỗi đứa cầm bàn chải đánh răng trên tay, đánh răng một cách nghiêm túc.
Chải đi chải lại, thậm chí còn so sánh với nhau.
Xem ai chải lâu hơn, xem ai chải sạch nhất.
Vẫn là Tống Ngôn thấy rất lâu người vẫn không quay mới bước ra ngoài, phát hiện ra.
Khuôn mắt cô có chút đen lại, mặc dù hai đứa trẻ không còn nhiều mâu thuẫn, nhưng lại ngấm ngầm cạnh tranh với nhau, Tống Ngôn cũng biết được.
Bình thường làm bài tập về nhà, cũng sẽ so sánh ai viết tốt hơn, so sánh xem chữ viết của ai đẹp hơn.
Nam chính không chịu nhận thua, Tiểu Bảo đương nhiên cũng không thừa nhận thất bại, bởi vì có đối thủ như vậy ở bên cạnh, Tiểu Bảo tự giác hơn rất nhiều, rất tích cực trong chuyện học tập.
Tống Ngôn cảm thấy như vậy là rất tốt, nhưng Tống Ngôn cũng chỉ để hai đứa trẻ cạnh tranh một chút là dừng lại, không muốn Tiểu Bảo quá đà.
Sao bây giờ đến cả đánh răng cũng so sánh với nhau chứ?
Cô kêu hai người dừng lại, trong miệng hai đứa trẻ vẫn còn đấy bọt trắng, bả vai rũ xuống sợ hãi nhìn cô.
Bộ dạng biết mình đã sai.
Rõ ràng đều biết mình đã sai.
"Mau rửa mặt sạch sẽ đi ngủ đi, sau này không cho pháp làm như vậy nữa.”
Tống Ngôn có chút bất đắc dĩ, nghiêm mặt dạy dỗ vài câu, hai đứa trẻ xám xịt đi rửa mặt.
Ngày hôm trước Vương Diễm Mai đã biết chuyện nhà họ Bùi sẽ chuyển đi.
Bà ta biết con trai mình sắp xuất ngũ, nhất định sẽ dọn ra ngoài tìm việc làm.
Nhưng không ngờ sự việc lại diễn ra nhanh như vậy, mà còn không nói với bà ta một câu.
Khi bà ta đi qua để gây sự, lại phát hiện ra không có ai ở nhà.
Ngược lại bà ta gặp phải một bóng người lén lén lút lút đứng ở cửa.
Vương Diễm Mai lạnh mặt vốn đang định rời đi, nhưng khi nhìn rõ đối phương, vẻ mặt bà ta đột nhiên khựng lại.
Ở một bên khác, Tống Ngôn cố ý xin nghỉ dạy, cùng Bùi Duật Sâm đi xem nhà.
Nhà cách chỗ này không xa, chỉ khoảng mười phút đi xe buýt.
Xung quanh rất thuận tiện, giao thông cũng tiện lợi nhưng cơ sở vật chất trong nhà có hơi cũ, ở trong một tiểu khu cũ.
Khi Tống Ngôn đến nơi, mới nhận ra rằng kiếp trước mình đã từng đến nơi này.
Bùi Duật Sâm có một người anh em sống ở gần đây, cô và Bùi Duật Sâm đã đến một lần khi đối phương kết hôn.
Sau đó, vào những năm 1990, kinh tế trong thành phố bắt đầu phát triển nhanh chóng, bất động sản xuất hiện, giá trị căn nhà của người anh em của anh ta cũng bắt đầu tăng giá.
Lập tức, giá trị của những người sống ở khu nhà cũ này tăng lên hàng chục lần, trở thành gia đình được mọi người ngưỡng mộ nhất.
Lúc ấy Tống Ngôn nhìn thấy cốt truyện này trong tiểu thuyết, trong sách Chu Xảo còn nói với Bùi Duật Sâm rằng nếu cô ta có thể kết hôn với Bùi Duật Sâm sớm hơn một chút, chắc chắn cũng có thể có vài căn nhà.
Tống Ngôn không biết cô ta lấy đâu ra sự tự tin này.
Bây giờ cô lại có một cảm giác không thể giải thích được.
Mặc dù hiện tại cô đang phải nuôi con, vừa làm giáo viên, vừa đi học, rất khó kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nhưng nếu có thể tận dụng những thông tin này, nói không chừng thực sự có thể đi trước sự phát triển bất động sản, thu được rất nhiều lợi nhuận.
Cô không cầu mong giàu sang phú quý, chỉ hy vọng sau này hai mẹ con cô sẽ không phải lo lắng về những nhu cầu thiết yếu hàng ngày.
Nhưng Tống Ngôn cũng biết rõ, thời buổi này có rất ít người mua bán nhà, phần lớn đều là người địa phương, mọi người đều hoài cổ, sẽ không nỡ lòng bán đi căn nhà cũ của mình.
Trừ khi gia đình thực sự thiếu tiền, gặp phải tình huống cùng đường mạt lộ.
Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, Bùi Duật Sâm lại cho rằng cô đang cau mày vì hoàn cảnh không tốt ở chỗ này.
Anh ta nhìn cô một lúc, thấp giọng giải thích: “Mặc dù cơ sở vật chất ở đây hơi cũ nhưng không ảnh hưởng đến khả năng sử dụng, cuộc sống ở đây cũng thuận tiện, chờ chúng ta ổn định sẽ sửa sang lại nhà một chút.”
Ngôi nhà này được một người anh em của anh ta tìm cho anh ta. Khoảng thời gian trước, anh ta đã tìm người tìm hiểu xem có căn nhà nào phù hợp không.
Mặc dù sân bay bên kia cũng sẽ cấp nhà ở cho anh ta, nhưng lại rất bất tiện.
Vị trí sân bay vắng vẻ không nói, việc đi học của bọn trẻ cũng rất khó khăn.
Nếu Tống Ngôn không đi làm, Tiểu Bảo không đi học thì cũng không sao.
Nhưng Tống Ngôn là giáo viên ở đây, Tiểu Bảo vừa vừa mới thích nghi với môi trường của lớp mẫu giáo, đột nhiên rời đi đúng là rất bất tiện.
Gia đình sở hữu ngôi nhà này đã ra nước ngoài vài năm trước, bởi vì hoàn cảnh đặc biệt nên không thể trở về, hiện tại đang có dự định phát triển ở nước ngoài.
Ngôi nhà này đã bị bỏ trống kể từ đó.
Sau này nghe nói Bùi Duật Sâm đang cần, đối phương đã liên lạc với người thân, nghe nói là bạn bè nên đồng ý bán cho anh ta.
Mặc dù trông cũ kỹ nhưng lại không hề rẻ.
Đối phương còn đưa ra giá quen biết cho anh ta.
Bùi Duật Sâm ban đầu cũng có chút do dự.
Nhưng sau khi vào xem nhà, anh ta lập tức mua ngay.
Anh ta cảm thấy Tống Ngôn nhất định sẽ thích.
Hai người một trước một sau đi vào, ngôi nhà nằm ngay trên đường lớn, bên ngoài có một cánh cổng sắt.
Cánh cổng sắt vốn đã rỉ sét, nhưng cũng có thể nhìn ra gia đình này trước kia cực kỳ giàu có, ngay cả hoa văn trên cổng sắt cũng vô cùng tinh xảo, đẹp mắt.
Mở cửa ra, trong sân vắng tanh, cỏ dại mọc đầy dưới những tảng đá và gạch xếp chồng lên nhau.
Không biết đã bỏ hoang bao lâu rồi.
Ngôi nhà được trang trí kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây, có hai tầng, mái ngói, bức tường gạch đỏ, chân tường và khung cửa đều làm bằng đá và thạch cao, kính bằng pha lê nhiều màu.
Phong cách trang trí này xem ra trước kia chỉ có những người giàu mới có thể trang trí được.
Tống Ngôn sửng sốt hồi lâu.
Giờ phút này, trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ, nếu như ly hôn, Bùi Duật Sâm thật sự sẽ cho cô căn nhà này sao?
Ban đầu cô nghĩ đây chỉ là một ngôi nhà dành cho một gia đình bình thường nên Bùi Duật Sâm mời tùy tiện đăng ký dưới tên của cô.
Suy cho cùng, dựa vào năng lực của anh ta, cho dù là ở công ty cũng vẫn có thể được cấp nhà ở.
Không ngờ lại là một tòa nhà có vườn như vậy.
Tống Ngôn nghi hoặc quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông.
Lại thấy Bùi Duật Sâm đang nhìn mình chằm chằm.
“Anh thực sự đã đăng ký dưới tên em sao?”
Bùi Duật Sâm gật đầu.
“Anh không sợ đến lúc đó em và anh ly hôn, anh sẽ mất cả con cái và nhà cửa luôn sao?”
Bởi vì khi anh ta mới trở về, Tống Ngôn đã từng đề cập, nếu một ngày nào đó hai người ly hôn, đứa trẻ nhất định phải ở với cô.
Lúc đó Bùi Duật Sâm cũng đã đồng ý.
Lúc này, căn nhà lại đăng ký dưới tên của cô, mặc dù Tống Ngôn rất ngạc nhiên nhưng cũng không cảm thấy có chút xấu hổ nào, Tiểu Bảo là con của anh ta, của anh ta cũng là của Tiểu Bảo, căn nhà này cho cô và Tiểu Bảo cũng không có gì không đúng.
Nhưng Tống Ngôn lại lo lắng anh ta sẽ hối hận.
Dù sao mua ngôi nhà này chắc chắn là tốn rất nhiều tiền.
Hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã có thể mua được, Bùi Duật Sâm chắc chắn đã tìm được người giúp đỡ sau lưng, nếu không mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.
Tống Ngôn ước tính một căn nhà như vậy, bao gồm cả sân, cũng rộng khoảng hai trăm mét vuông.
Chờ sau này tăng giá trị, cũng không biết sẽ là bao nhiêu tiền.
Hiện tại, cô vẫn chưa có năng lực để mua được nhà nhưng Tống Ngôn cũng đã có tính toán như vậy.
Nghe xong lời này, Bùi Duật Sâm im lặng một lúc lâu.
Trước đây Tống Ngôn đã từng nghĩ đến việc ly hôn, anh ta cũng biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-14-trung-hop.html.]
Nếu không, cô đã không đưa ra yêu cầu đứa trẻ nhất định phải ở cùng cô.
Khi đó Bùi Duật Sâm cho rằng bởi vì mình nhận nuôi hai đứa trẻ, trong lòng cô phẫn nộ nên mới có suy nghĩ như vậy,
Anh ta cảm thấy áy náy, lập tức đồng ý với cô.
Nhưng anh ta không ngờ tới bây giờ Tống Ngôn vẫn có ý nghĩ như vậy.
Rốt cuộc vẫn là mình đã làm cho cô quá thất vọng.
Anh ta trịnh trọng nói: “Nếu thật sự có ngày đó, những thứ này cũng nên được trao cho hai mẹ con em.”
Tống Ngôn nghe lời này, trong lòng cũng cảm thấy an tâm.
Nếu mọi thứ trong tiểu thuyết đều là giả.
Bùi Duật Sâm cũng chỉ có lỗi với mẹ con cô năm năm đó.
Mà ở trong đó hiểu lầm lớn nhất là do Vương Diễm Mai, Tống Ngôn cũng đã biết chuyện, cô biết rằng đó không phải lỗi của một mình anh ta, mà trước kia cũng là cô đáng bị như vậy.
Nhưng cô không thể không lên kế hoạch cho tương lai của mình và con trai.
Nếu Bùi Duật Sâm thực sự lừa dối cô, hai đứa trẻ kia đúng là con của anh ta, Tống Ngôn chắc chắn sẽ ly hôn.
Đến lúc đó, cho dù căn nhà không được giao cho cô, cô cũng phải đấu tranh vì con trai mình.
Không thể để cho người khác hưởng lợi.
Tại sao mình dành hết thanh xuân ở cùng một người đàn ông, những thứ anh ta kiếm được lại phải để cho người khác hưởng thụ?
Cô không cho phép chuyện đó xảy ra.
Nhưng nếu như hai đứa trẻ đó thực sự không liên quan gì đến Bùi Duật Sâm thì sao?
Tống Ngôn lại bối rối.
Cô không dám nghĩ đến câu hỏi này, bởi vì không có câu trả lời.
Hai người im lặng bước vào nhà, căn nhà rất rộng, không giống như ngôi nhà bọn họ đang ở, có một bàn ăn, vừa có thể ăn cơm, vừa có thể làm việc, mọi thứ đều được bày sẵn trên đó.
Phòng khách không những có tường tivi mà còn có bàn ăn, phòng bếp rộng hơn phòng khách căn nhà bọn họ đang ở.
Tầng một còn có mấy gian phòng, khi mở cửa sổ ra, có thể nhìn thấy những cây ngô đồng bên ngoài bức tường rào, có ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu vào, làm cho khung cảnh trở nên ấm áp.
Ánh sáng và bóng tối làm cho toàn bộ căn nhà trở nên vô cùng đẹp đẽ, thoải mái dễ chịu.
Mà lại rất thông thoáng, mặc dù có bụi bặm nồng nặc nhưng không có nấm mốc.
Ngay cả ở tầng một, ánh sáng cũng rất tốt.
Mặc dù bức tường bên ngoài đã cũ kỹ, đổ nát.
Nhưng bên trong trang trí còn rất mới, có cảm giác giống như chỉ mới không ở một thời gian.
Các đồ dùng trang trí đều rất đắt tiền.
Chỉ là không có những đồ dùng thường ngày, mọi thứ đều cần phải mua.
Đây cũng là một khoản chi phí không nhỏ.
Tống Ngôn nhìn quanh một vòng, Bùi Duật Sâm đã nhìn xung quanh, những thứ này đều đang đợi cô.
Tống Ngôn nói: “Chúng ta cần phải mua rất nhiều thứ.”
Bùi Duật Sâm trả lời: "Trở về viết danh sách, đến lúc đó cứ dựa theo đó mà mua là được rồi."
"Anh sẽ tìm một chiếc xe, chuyển tất cả tới đây một chuyến"
Hai người bàn bạc xong, không ở lại thêm nữa, trở về khu nhà.
Tống Ngôn viết một danh sách, đưa cho Bùi Duật Sâm, anh ta cầm lấy đi ra ngoài.
Bên này người vừa đi, cô đang định sửa soạn để buổi chiều đến lớp, thím Lý đã đi tới, hỏi có phải Vương Diễm Mai lại tới kiếm chuyện với cô không.
Tống Ngôn sửng sốt một chút: "Sao thím lại nói như vậy?"
Thím Lý nói: “Buổi sáng hôm nay tôi đi mua đồ về, thấy mẹ chồng cô và Tiểu Trần kia đang nói chuyện, cũng không biết bọn họ nói chuyện gì.”
"Không phải trước đây cô nói Tiểu Trần thường đến quấy rầy cô sao? Tôi còn đang thắc mắc mẹ chồng cô có nhìn thấy cậu ta, liệu có hiểu lầm cô, đến gây phiền toái cho cô hay không."
Sắc mặt Tống Ngôn trở nên lạnh lùng.
Tiểu Trần kia là chồng của Vương Hà, trước đây khi Bùi Duật Sâm không ở nhà, người đàn ông này thường xuyên chạy tới đây, gây ra rất nhiều phiền toái cho Tống Ngôn.
Tống Ngôn chán ghét đến cực điểm.
Nhưng từ sau khi Bùi Duật Sâm trở lại, anh ta không bao giờ dám chạy đến nữa.
Tống Ngôn suýt chút nữa đã quên mất người này.
Không ngờ bây giờ anh ta còn dám tìm tới cửa.
Hơn nữa còn nói chuyện với Vương Diễm Mai.
Cả hai người đều không phải người tốt, tụ lại một chỗ cũng không làm được chuyện tốt đẹp gì.
Chưa kể hiện tại Vương Diễm Mai còn đang rất oán hận cô.
Ở kiếp trước, bởi vì Tiểu Trần này mà có một số tin đồn bất lợi về cô lan truyền, Vương Diễm Mai còn không có ít lần la hét muốn Bùi Duật Sâm ly hôn với cô.
Mặc dù Tống Ngôn không làm gì cả, nhưng người khác lại cảm thấy không có lửa làm sao có khói, hơn nãy Vương Hà mỗi ngày đều đến nhà gây sự, không có chuyện cũng thành có chuyện.
Mọi người sau lưng đều nói rằng năm năm Bùi Duật Sâm ra ngoài làm việc để nuôi sống gia đình, nhưng lại bị cắm sừng thực sự rất đau khổ.
Bùi Duật Sâm chưa bao giờ hỏi cô, nhưng những lời ra tiếng vào bên ngoài luôn khiến sắc mặt anh ta không dễ nhìn cho lắm.
Nhưng anh ta vẫn luôn là người trầm mặc ít nói, trước kia Tống Ngôn lại là người nhút nhát, khi xảy ra chuyện, sẽ chỉ hoảng sợ nói không phải như vậy.
Nhưng cô lại không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng thực tế nào để chứng minh bản thân mình vô tội thì ai sẽ tin cô đây.
Bùi Duật Sâm không ly hôn với cô, nhưng mối quan hệ vốn đã lãnh đạm giữa hai người lại càng trở nên lạnh lùng hơn.
Trong thời gian đó, cuộc sống của Tống Ngôn không hề dễ dàng.
Nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, Tống Ngôn đương nhiên sẽ không cho phép người khác lại vu khống mình loại chuyện này.
Cô đã từng m.ó.c t.i.m móc phổi đối xử tốt với nhà họ Bùi, đối với người mẹ chồng Vương Diễm Mai này càng là nói gì nghe nấy, vậy mà ngay khi cô xảy ra chuyện, bà ta liền dẫn đầu la hét đòi hai người phải ly hôn, suýt chút nữa đẩy cô vào đường cùng.
Lần này Tống Ngôn sẽ không để cho bà ta đạt thành tâm nguyên nữa.
Cho dù thật sự muốn ly hôn, cũng phải là do cô nói ra!
"Cháu vẫn chưa gặp, sáng nay cháu đi ra ngoài." Nhưng có lẽ sớm muộn gì bà ta cũng sẽ tới.
Tống Ngôn nghĩ thầm.
Bây giờ Bùi Duật Sâm đã giải ngũ, rất nhanh sẽ chuyển đi.
Vương Diễm Mai muốn lấy khoản tiền trợ cấp xuất ngũ, cho nên đương nhiên là người đầu tiên đứng ngồi không yên.
Nhưng cho dù là ở kiếp trước, Bùi Duật Sâm cũng không đưa tiền cho bà ta.
Khi Bùi Hải kết hôn, anh ta với tư cách là anh trai cũng chỉ giúp đỡ một chút.
Nhưng anh ta không cho tiền sính lễ.
Vì lý do này, Vương Diễm Mai đã mắng mỏ gia đình bọn họ lòng lang dạ sói ở khắp nơi.
Bùi Duật Sâm cũng không phải là người vô tâm vô tình, hầu hết số tiền anh ta kiếm được trong năm năm đều gửi về nhà, Vương Diễm Mai lấy đi, sau đó còn nhận nuôi hai đứa trẻ. Nếu như còn muốn đem số tiền kia trợ cấp cho nhà bà ta, vậy cả nhà Tống Ngôn phải sống thế nào đây?
Người đàn ông đó khó nói chuyện hơn cô cho nên Tống Ngôn cũng không mấy lo lắng về vấn đề này.
Dù có làm gì thì cũng sẽ không có kết thúc tốt đẹp, cho nên cũng không cần phải khách sáo.
Nghe xong lời này, thím Lý thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may Tiểu Bùi đã trở về, nếu không cô và Tiểu Bảo khó mà vượt qua được khí thế hung hăng của người này."
Tống Ngôn mỉm cười không nói gì.
Thím Lý nói với cô chuyện này, để cô chú ý hơn một chút rồi đi về.
Trong lòng Tống Ngôn dự định né tránh trước.
Ít nhất không thể để cho Vương Diễm Mai biết chuyện Bùi Duật Sâm mua nhà.
Ở kiếp trước, chính là bởi vì anh ta được cấp nhà ở khu vực sân bay cách rất xa, cho nên Vương Diễm Mai cũng không nói gì.
Ở kiếp này nếu bà ta biết Bùi Duật Sâm đã mua nhà thì sẽ còn làm ầm ĩ tới mức nào..
Cho nên Tống Ngôn cũng không có nói với thím Lý chuyện này.
Bùi Duật Sâm càng không có khả năng nói chuyện này ra ngoài.
Ngày hôm sau.
Tống Ngôn vừa đến văn phòng, đã bị người chặn lại.
Đó là Vương Hà khí thế vô cùng hung hăng.
Bộ dạng cô ta trông giống như kẻ thủ gặp nhau, vô cùng hung dữ.
Khi cô bị chặn lại, còn có người đã lôi kéo cô ta lại, tỏ vẻ lo lắng.
"Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi. Vương Hà, cô không nên bốc đồng."
“Trùng hợp? Sao có thể trùng hợp như vậy được, cô ta vừa xin nghỉ phép, người đàn ông của tôi đã bị người ta nhìn thấy xuất hiện trước cửa nhà cô ta?”