Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 14: Bùi Duật Sâm rời đi
Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:07:00
Lượt xem: 148
Dù là con ruột của mình nhưng Chu Xảo vẫn rất tức giận.
Tống Ngôn c.h.ế.t tiệt, rốt cuộc đã cho đứa trẻ uống bùa mê thuốc lú gì vậy?
Đã đi lâu như vậy mà vẫn muốn trở về?
Chẳng lẽ cô bé đã quên mất chuyện Tống Ngôn đã đuổi mình đi rồi sao?
Trước kia, Chu Xảo cho rằng Bùi Quý Xuyên là người duy nhất đứng về phía Tống Ngôn.
Nhưng bây giờ cô ta phát hiện ra ngay cả Bùi Điềm Điềm cũng không đáng tin.
Quả thực khiến cho cô ta thất vọng.
Chẳng phải tất cả mọi việc cô ta làm cho tới bây giờ đều là để mang lại cho bọn họ một tương lai tươi sáng tốt đẹp sao?
Thật không may, trên đường trở về trời bắt đầu mưa to.
Tất cả mọi người đều vội vàng xuống núi.
Bởi vì hầu hết mọi người đều không ngờ trời lại đột nhiên mưa lớn, cho nên không nhiều người mang theo dù.
Tống Ngôn lại nhớ mang theo dù, nhưng chỉ một cái dù, bọn họ đông người như vậy, chắc chắn là không đủ.
Thím Lý tuổi cao, mấy đứa trẻ cũng không thể dầm mưa, dễ bị cảm lạnh.
Tống Ngôn đưa dù cho thím Lý, để mấy đứa trẻ đến đứng cạnh bà ấy.
Cô đang định bảo dặn dò bọn họ đi chậm một chút, cẩn thận bị ngã thì lại có người trùm áo khoác lên đầu cô.
Mùi hương quen thuộc của người đàn ông xộc vào mũi cô, cô vô thức nghiêng đầu nhìn xem, dưới chân suýt chút nữa trượt ngã.
Chỗ này không giống như những ngọn núi được phát triển trong tương lai, có cầu thang lên xuống.
Hầu như đều là những con đường bùn đất do người dân dẫm lên.
Trời vừa mưa đã dễ trượt ngã.
Tống Ngôn giật mình, vô thức đưa tay níu lấy người đàn ông bên cạnh.
Bùi Duật Sâm dừng lại, ngay sau đó lập tức nắm lấy bàn tay Tống Ngôn đang đưa ra, hơi cúi đầu nhìn Tống Ngôn.
“Cẩn thận một chút.” Anh nhỏ giọng nói.
Trên đầu Tống Ngôn vẫn được áo khoác của anh ta che chở, không bị dính mưa.
Nhưng nửa người dưới rất nhanh đã bị ướt.
"Tiểu Bảo, đi theo phía sau bố, đừng để bị ngã."
Bùi Duật Sâm quay đầu nhìn về phía mấy đứa trẻ.
Mấy đứa trẻ khẽ gật đầu.
Mọi người đều đi chậm lại.
Giáo viên cũng dặn mọi người không nên hoảng hốt, bởi vì đã gần đến đích rồi.
Bọn họ cũng không ngờ trời lại mưa, lúc này tất cả đều có chút chật vật.
Cũng may, mọi người vẫn khá bình tĩnh, mặc dù trời mưa hơi to nhưng không phải là không thể đi lại được.
Mọi người đều không muốn dừng lại trên núi, dù sao nếu có sấm sét sẽ rất nguy hiểm.
Chuyến đi chơi này cũng coi như là đầy thăng trầm.
Khoảng mười phút sau, tất cả mọi người đã có mặt trên xe.
Một đoàn người chật vật bước lên xe.
Mấy đứa bé không sao, chỉ có ống quần bị ướt.
Tống Ngôn cũng chỉ ướt một chút ở nửa người dưới, nhưng Bùi Duật Sâm thì bị ướt nặng hơn.
Trong xe kín mưa kín gió, có cảm giác ấm áp.
Bọn trẻ đều mệt mỏi, Tống Ngôn vừa ngồi xuống một lát cảm giác được cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo bên cạnh từ từ gục xuống.
Có vẻ như là đang ngủ gật.
Cũng may trên người cậu bé không bị ướt, nếu không Tống Ngôn sẽ thật sự lo lắng cậu bé bị cảm lạnh.
Cô đưa tay đang định bế đứa trẻ lên, nhưng Tiểu Bảo lại giật mình một tỉnh dậy, nhìn trái nhìn phải.
Tống Ngôn bối rối: "Sao vậy?"
"Ông ta..." Tiểu Bảo không nhìn thấy người mình muốn gặp, trong mắt hiện lên một tia hoảng hốt.
Nhưng rất nhanh, phía sau vang lên một giọng nói có chút căng thẳng: "Tiểu Bảo sao vậy?"
Tiểu Bảo vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Bùi Duật Sâm đang ngồi ở phía sau.
Sắc mặt của cậu lập tức thả lỏng.
Vừa rồi cậu bè còn tưởng mình đã ngủ quên, bố cậu đã rời đi rồi.
Bởi vì mẹ từng nói chiều nay bố sẽ phải đi.
Trong lòng Tiểu Bảo rất lo lắng.
Mặc dù rất buồn ngủ nhưng cậu không dám ngủ.
Sợ mình ngủ một giấc, người bố này sẽ biến mất.
Khi Tống Ngôn nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Bảo, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Ánh mắt cô có chút phức tạp, liếc nhìn Bùi Duật Sâm.
Bùi Duật Sâm cũng dừng lại một chút, nhận ra được điều gì đó. Anh ta đứng dậy bước về phía trước, bế Tiểu Bảo ngồi lên trên đùi mình, Tiểu Bảo còn muốn giãy dụa, nhưng Bùi Duật Sâm đã lên tiếng: “Ngủ đi, về đến nhà bố sẽ gọi con. ."
Tiểu Bảo vốn không muốn ngủ, nhưng mí mắt đã nặng trĩu, hơn nữa trên người bố lại ấm áp như vậy, cậu bé cảm nhận được một cảm giác cực kỳ an toàn nên từ từ nhắm mắt lại, hoàn toàn để giấc ngủ xâm chiếm.
Bùi Duật Sâm quấn áo khoác của mình quanh người đứa trẻ, mặc dù bên ngoài đã ướt nhưng bên trong vẫn còn khô ráo.
Ít nhất có thể để cho đứa trẻ ngủ thoải mái hơn một chút.
Tống Ngôn ngắm nhìn Tiểu Bảo ngủ thiếp đi, nghe tiếng hít thở đều đều của đứa trẻ, cô bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn ngủ.
Cô ngáp dài một cái: “Lát nữa anh phải đi rồi phải không?”
Bùi Duật Sâm khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Ừ, anh đã nhờ người thay cửa ở bên kia rồi, chìa khóa anh để ở trong nhà, anh vốn muốn dọn ra ngoài cùng em và Tiểu Bảo, nhưng có lẽ đành phải để mẹ con em vất vả rồi.”
“Không cần phải chuyển hết đồ qua bên kia, những chỗ cần tiêu tiền thì không cần tiết kiệm, sức khé em không tốt, đừng để bản thân mệt mỏi.”
"Khi có thời gian anh sẽ về với mẹ con em."
Anh cụp mắt nhìn Tiểu Bảo đang ngủ yên bình, đôi mắt nhắm chặt thư thái, khuôn mặt nhỏ thoải mái, không còn căng thẳng như lúc bình thường, cả người đều thả lỏng, cuộn tròn trong vòng tay anh..
Đây là giọt m.á.u ruột thịt của anh, con trai của anh.
Thấy Tống Ngôn không nói gì, anh ngước mắt nhìn cô, chỉ thấy Tống Ngôn cũng có vẻ buồn ngủ mệt mỏi, dáng vẻ vô cùng uể oải.
Bình thường cô luôn mạnh mẽ, lạnh lùng, rất ít khi tỏ ra yếu ớt như vậy trước mặt anh.
Bộ dạng nhẹ nhàng này khiến trong lòng Bùi Duật Sâm cảm thấy xúc động.
“Ngôn Ngôn, hay là em và Tiểu Bảo đi cùng anh qua đó đi, anh sẽ xin cấp phòng ở.”
Tống Ngôn vốn đã hơi buồn ngủ, nhưng khi nghe được những lời này, cô lập tức tỉnh táo, nói ngay: "Anh điên rồi à? Em còn phải đi dạy, Tiểu Bảo phải đi học, sau này em còn đi học nữa thì phải làm sao?”
Bùi Duật Sâm nghe thấy giọng nói sợ hãi của cô, cười nhẹ một tiếng: "Là anh nói năng vớ vẩn. Sao anh có thể để mẹ con em đi cùng anh?”
Anh ta cũng biết điều đó là không thể, chỉ là giây phút vừa rồi suy nghĩ này quá mạnh mẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-14-bui-duat-sam-roi-di.html.]
Đương nhiên, lúc nói ra câu hỏi này, Bùi Duật Sâm đã biết chuyện này là không thể.
Anh ta cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
Bùi Duật Sâm thở dài, đưa tay kéo đầu Tống Ngôn tựa lên vai mình, để cô dựa vào anh ngủ thoải mái hơn một chút: "Nghỉ ngơi một lát đi. Đến nơi anh sẽ gọi em."
Chỉ một lát Tống Ngôn đã nhanh chóng ngủ thiếp đi trên xe buýt lắc lư.
Không khí buổi chiều có chút kỳ lạ.
Bùi Duật Sâm về đến nhà thay một bộ quần áo khác, khi mang theo hành lý ra ngoài, Tống Ngôn từ trong phòng bếp đi ra.
Trên tay Tiểu Bảo vẫn đang cầm một cốc sữa nóng, vừa uống ừng ực vừa đưa mắt nhìn anh.
Bùi Duật Sâm dừng lại một chút, có chút không nói ra được lời tạm biệt.
Nói tới cũng buồn cười, anh cũng không đi lâu giống như trước đầy, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể trở về, nhưng không hiểu sao, khi đối diện với ánh mắt con trai lại khiến anh ta cảm thấy áy này.
Anh nhìn hai người: “Hai mẹ con ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng đi ra ngoài, sẽ dễ bị cảm lạnh.”
Bên ngoài trời vẫn đang mưa.
Bùi Duật Sâm bước tới xoa đầu Tiểu Bảo.
Tống Ngôn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tiểu Bảo, cậu bé vừa thức dậy vẫn còn có vẻ buồn ngủ
Trong tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Tống Ngôn nghĩ, Tiểu Bảo không đành lòng rời xa bố mình, lúc này Bùi Duật Sâm rời đi, nhìn như vậy đã biết đứa trẻ này muốn tiễn bố.
Vì vậy cô bình tĩnh nói: "Ngủ tiếp thì ban đêm sẽ không ngủ được. Tiểu Bảo, con cũng vậy. Mẹ con mình tiễn bố con ra ngoài, vừa hay tỉnh táo lại một chút.”
Tiểu Bảo không nói gì, nhưng tốc đố uống sữa đã nhanh hơn hẳn, uống hai ba miếng đã hết cốc sữa nóng hổi, cậu lau miệng, lấy áo khoác nhỏ mặc vào, rõ ràng là không thể đợi thêm được nữa.
Bùi Duật Sâm nhìn động tác của cậu, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Tiểu Bảo ngoài miệng thì nói sẽ không tha thứ nhưng trong lòng vẫn còn người bố này.
Cả nhà chỉnh tề đi ra ngoài, khi đến ra cổng, Bùi Duật Sâm nói thể nào cũng không cho bọn họ tiễn.
Tống Ngôn đưa túi trong tay cho anh ta: "Đây là bánh trứng em làm sáng nay, vừa mới hâm nóng lại, anh mang theo để ăn trên đường.”
Vừa rồi Bùi Duật Sâm đã nhìn thấy trên tay cô cầm thứ gì đó, nhưng sự chú ý của anh ta đều đổ dồn vào hai người bọn họ nên cũng không để ý.
Lúc này anh ta mới hồi phục tinh thần lại.
Thì ra lúc nãy Tống Ngôn vừa về đến nhà đã đi vào bếp, không chỉ pha sữa cho Tiểu Bảo mà còn hâm nóng bánh trứng cho anh sao?
Nghĩ đến ngày hôm nay, cả gia đình quây quần bên nhau, những điều bình thường đó, giờ phút này lại trở thành những kỷ niệm đẹp đẽ khắc sâu trong lòng anh ta, anh ta nhìn Tống Ngôn, trái tim mềm nhũn.
Tiểu Bảo dường như cũng nghĩ đến điều gì đó, cậu bé lục trong túi lấy ra một tờ giấy khen.
Đây là giấy khen giáo viên thưởng cho cậu vì dọn dẹp lớp học sạch sẽ nhất, cả lớp chỉ có cậu được nhận.
Thật ra, việc Tiểu Bảo nghiêm túc quét dọn vệ sinh chỉ là thói quen đã hình thành ở nhà.
Cậu không ngờ việc này lại nhận được giấy khen, trong lòng cậu vô cùng vui vẻ.
Cậu không có gì để đưa cho bố, cũng chỉ có thể đưa tờ giấy khen này cho bố, bởi vì Tiểu Bảo nhìn thấy khi những đứa trẻ khác nhận được giấy khen, bố mẹ bọn họ đều sẽ rất vui vẻ.
Đây là giấy khen quét dọn vệ sinh, cho nên sẽ đưa cho bố, chờ khi nào cậu đạt được giấy khen hạng nhất sẽ đưa cho mẹ.
Bùi Duật Sâm nhìn thoáng qua rồi mỉm cười, anh ta đưa tay vỗ nhẹ lên đầu con trai mình. Bình thường Tiểu Bảo treo giấy khen này trong phòng mình, bởi vì trước đó bị Thiết Trụ trêu chọc nên nói thế nào cậu cũng không chịu dán phía sau TV.
Cậu cảm thấy xấu hổ nhưng thực ra trong lòng lại rất vui vì được giáo viên khen thưởng.
Bây giờ cậu đưa nó cho anh ta, thể hiện rõ sự tin tưởng đối với anh ta.
"Bố sẽ bảo quản nó thật tốt."
Tiểu Bảo đỏ mặt, thực ra cậu đưa cho Bùi Duật Sâm còn có một lý do khác.
Bởi vì nếu để nó ở nhà, cậu sẽ luôn lo lắng có người nhìn thấy lại cười nhạo mình.
Nhưng cậu lại không nỡ vứt đi.
Vì vậy cũng chỉ có thể đưa nó cho bố, bố cầm đi thì sẽ không ai có thể nhìn thấy nữa.
Xe rất nhanh đã tới, Bùi Duật Sâm nhìn vợ con mình chằm chằm một lúc rồi cất hành lý vào cốp xe.
Lúc quay người lại anh ta nói: "Tiểu Bảo, ở nhà phải nghe lời mẹ, biết không? Đợi bố trở về sẽ mang cho con rất nhiều quà. Nếu có chuyện gì quan trọng thì nhất định phải gọi điện cho bố.”
"Vâng, khi nào thì bố trở về?"
Bùi Duật Sâm ngay lập tức nghẹn họng.
Cụ thể còn cần phải đến đơn vị mới biết được, bởi vì đặc thù công việc cho nên không thể xin nghỉ phép nếu như không phải việc quá quan trọng.
Đương nhiên cũng có thời gian nghỉ ngơi..
Nhưng mỗi tuần một lần thì chắc chắn là có thể.
Vì thế anh ta mỉm cười rồi nói: “Tuần sau bố sẽ về.”
Đôi mắt Tiểu Bảo sáng lên, nhưng biểu cảm vẫn rất miễn cưỡng.
Tống Ngôn cũng bất đắc dĩ, ở kiếp trước, mười ngày nửa tháng cũng không gặp được anh ta một lần, Tiểu Bảo cũng không có chút biểu cảm nào.
Ở kiếp này chỉ là một tuần, cậu lại có vẻ không thể chịu nổi.
Bùi Duật Sâm lên xe, vẫy tay về phía hai người: "Mau về nhà đi."
Tống Ngôn nhìn thấy Tiểu Bảo vẫn không nhúc nhích.
Khi xe chạy ra ngoài, Bùi Duật Sâm quay đầu nhìn lại, thấy hai người vẫn đang nhìn theo anh ta, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tống Ngôn ôm Tiểu Bảo đứng ở đó một lúc, cho đến khi chiếc xe biến mất ở góc đường, mới nói: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi, trời đang mưa to."
Tiểu Bảo khẽ gật đầu rồi nắm tay Tống Ngôn trở về nhà.
**
Tống Ngôn vừa dạy xong tiết học, đang ngồi ở chỗ của mình đọc sách, muốn chờ Tiểu Bảo tan học sẽ nhân tiện đón cậu cùng về nhà.
Rảnh rỗi không có gì để làm, cô lôi những cuốn sách cấp ba của mình ra, bắt đầu ôn tập.
Thật ra, trong khoảng thời gian này, bất cứ khi nào cô không tiết dạy, cô đều ôn tập lại bài học của mình.
Bởi vì cô đã hứa với giáo viên sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm tới.
Cho nên hiện tại không thể không ôn tập nhiều một chút.
Dù sao, thời gian đã trôi qua rất lâu kể từ kỳ thi tuyển sinh đại học ở kiếp trước, mặc dù trong khoảng thời gian đó cô đã học tập rất chăm chỉ, nhưng nghiêm túc ôn tập lại cũng không thừa..
Kiếp này cô muốn thi vào ngôi trường tốt nhất thành phố.
Bằng cách này, cô có thể ở lại bên cạnh Tiểu Bảo để chăm sóc cậu, vừa có thể đi học đại học.
Những người trong văn phòng nhàn rỗi không có việc gì làm thỉnh thoảng cũng sẽ chuẩn bị bài giảng.
Bình thường không ai để ý đến cô.
Vương Hà cũng có giờ lên lớp, sau tiết dạy đã trở về văn phòng, vô thức liếc nhìn Tống Ngôn.
Chỉ thấy cô đang đọc sách cũng không để ý đến mình.
Cũng không biết ra vẻ như vậy để làm gì, ngày nào cũng nghiêm túc đọc sách, bộ dạng thanh cao khiến người ta ác cảm.
Cô ta cảm thấy Tống Ngôn chi là đang giả vờ là một phần tử trí thức.
Nhưng giả vờ cũng chẳng ích gì, tất cả mọi người đều giống cô, đều đã tốt nghiệp trung học cô có thể cao quý hơn bọn họ bao nhiêu?
Vương Hà khinh thường nhìn đi chỗ khác, đang định rời đi, cô ta lại nghe thấy có người kinh ngạc hỏi: "Cô giáo Tống, sao cô lại đọc sách cấp ba vậy?"