Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 13: Bùi Điềm Điềm hối hận

Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:06:46
Lượt xem: 146

Vẻ mặt Chu Xảo cứng đờ, cô ta không mang theo bất cứ đồ ăn nào cả.

Nhìn thấy giáo viên bảo mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi, ăn gì đó, sắc mặt cô ta lúc trắng lúc xanh.

Trong lòng còn oán trách giáo viên sao lại không nói rõ ràng, cứ vậy mà để người ta leo núi.

Không phải là đang hành hạ người khác sao?

Nhưng càng không ngờ đến trên núi này vậy mà còn không có ai bán đồ ăn.

Cô ta có mang theo cái chiếc túi xách nhưng chỉ là vật phẩm trang sức.

Bên trong chỉ có thể đựng chút đồ trang sức, hoàng toàn không thể đựng đồ ăn.

Lúc này tự nhiên là không có gì ăn cả.

Thấy Bùi Điềm Điềm hỏi mình sẽ ăn gì, cô ta có vẻ hơi xấu hổ, nói: "Xin lỗi, Điềm Điềm. Dì không ngờ là sẽ đi leo núi, dì không chuẩn bị gì cả, cũng không mang theo đồ ăn."

"Nhưng cháu yên tâm, đợi lát nữa xuống núi, dì sẽ mua đồ cho cháu ăn, cháu cố chịu một chút.”

Buổi sáng Bùi Điềm Điềm không phải uống bát cháo thì là ăn màn thầu.

Bản thân không có sức chống lại cơn đói.

Lúc này lại vận động lâu như vậy, đã sớm đói không chịu nổi.

Nghe thấy lời này, khuôn mặt nhỏ đã tái nhợt.

Lúc này cô bé ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của trứng gà.

Mùi thơm này có chút quen thuộc, cô bé vô thức nhìn về phía anh trai mình.

Quả nhiên, nhìn thấy Tống Ngôn lần lượt đưa cho Tiểu Bảo ca và Thiết Trụ mỗi người một cái bánh kếp trứng gà.

Cô bé cũng từng ăn loại bánh trứng gà này, đó là khi ở nhà dì Tống, buổi sáng dì ấy sẽ làm cho Tiểu Bảo và bọn họ ăn, bên trong mỗi cái bánh đều có một cái trứng gà, nhẹ nhàng cắn một cái, mùi thơm của bánh và trứng gà hoà quyện trong miệng, mùi thơm xông thẳng lên, khiến cho người ta càng ăn càng thích, cản bản không thể dừng lại.

Lúc đó cô bé còn không nỡ ăn hết.

Nhưng sau khi rời khỏi nhà Tiểu Bảo, cô bé không còn được ăn đồ ăn ngon như vậy nữa.

Ngoài bánh trứng gà, trước mặt gia đình họ còn có trái cây giải khát ngọt ngào và các món ăn nhẹ khác.

Bùi Điềm Điềm nhìn thấy như vậy, gần như không cầm được nước mắt.

Mặc dù dì Tống lạnh lùng nhưng nấu ăn ngon hơn ai hết.

Giờ phút này, Bùi Điềm Điềm thực sự lại nghĩ đến chỗ tốt của Tống Ngôn.

Quay lại nhìn Chu Xảo đang có vẻ mặt bực bội, trong lòng bé âm thầm oán trách.

Tại sao dì Chu lại không mang theo một chút đồ ăn nào?

Ăn mặc đẹp đẽ như vậy có ích gì.

Ngoại trừ vướng víu và phiền phức, không hề giải quyết được bất kỳ vấn đề gì.

Sau khi bên này ngây ngốc một lúc, bên kia cô giáo đã bắt đầu khen ngợi đứa trẻ đoạt giải.

Người giành hạng nhất trong môn leo núi là Kim Bảo.

Cô giáo thưởng cho cậu bé một bông hoa nhỏ màu đỏ và giấy khen leo núi hạng nhất.

Ngay khi Kim Bảo đang tự hào, cô giáo lại nói: “Đạt hạng nhất trong môn leo núi rất đáng để chúng ta kính nể, nhưng điều đáng mừng hơn nữa là lần này rất nhiều bạn học đã nhận ra được ý nghĩa thực sự của lần dã ngoại này, đó chính là mọi người đều có trách nhiệm bảo vệ môi trường.”

“Những người đi đầu làm gương được khen thưởng chính là bạn học Bùi Thuỵ Bảo và Bùi Quý Xuyên của chúng ta. Nhờ việc làm chủ động tích cực của các em, các em đã dẫn đầu ngày càng nhiều học sinh tham gia vào đội ngũ bảo vệ môi trường. Cô rất tự hào về các em, xin mọi người vỗ tay khen thưởng cho các bạn học này.”

Các học sinh và phụ huynh đều vỗ tay nhiệt liệt, to hơn nhiều so với tiếng vỗ tay khi Kim Bảo giành được hạng nhất.

Sắc mặt mặt của Kim Bảo và Vương Hà trở nên khó coi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Bởi vì sự khuyến khích của giáo viên, có rất nhiều bạn học đã chủ động tiến tới chào hỏi hai người.

Bùi Điềm Điềm đứng từ xa nhìn cảnh tượng này, trong lòng càng thêm ghen tị.

Cho dù cô bé có ăn mặc đẹp đến đâu, cho dù có mang cặp sách đắt tiền đến đâu thì mọi người cũng sẽ không vây quanh cô bé giống như vậy.

Đây mới là điều cô bé luôn mong muốn.

Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi xong, cô giáo lại dẫn mọi người chuẩn bị xuống núi.

Nhưng như người ta vẫn nói, lên núi dễ xuống núi khó.

Sau khi niềm phấn khích qua đi, bọn trẻ bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Không ít đứa trẻ đã kêu gào không thể đi nổi.

Tiểu Bảo cũng cảm thấy chân mình hơi đau.

Khi xuống núi, bắp chân đã không chịu được mà run rẩy.

Tống Ngôn cũng đi chậm lại, lo lắng nhìn về phía con trai mình.

Bùi Duật Sâm cũng nhận ra vấn đề này, nhỏ giọng nói: "Tiểu Bảo, con còn đi được nữa không? Có muốn bố cõng con không?"

Tiểu Bảo mím môi, lắc đầu nói: "Không cần, con có thể tự đi.”

Tống Ngôn nói: "Không nên gắng gượng, xuống núi không tốt cho đầu gối, rất dễ bị bong gân, nếu không đi được thì để bố cõng một lúc."

Tiểu Bảo nói: “Nhưng bố mẹ cũng đi quãng đường giống con, con đau thì bố mẹ cũng đau mà.”

Tống Ngôn dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Bùi Duật Sâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-13-bui-diem-diem-hoi-han.html.]

Bùi Duật Sâm không nhịn được mà bật cười, con trai vậy mà còn biết đau lòng cho anh ta.

Trong lòng Tống Ngôn cảm thấy khó chịu nói: “Bố của con không giống con, bố con quanh năm vận động rèn luyện, đi một quãng đường ngắn này mà đau chân vậy thì những năm tháng quân ngũ này của bố cũng lãng phí rồi, có cõng thêm hai người như con, bố cũng sẽ không mệt đâu.”

Tiểu Bảo hoải nghi nhìn về phía Bùi Duật Sâm: “Thật sao?”

Bùi Duật Sâm nhìn ánh mắt không tin tưởng của con trai mình, bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, một tay bế cậu bé lên khỏi mặt đất, trầm giọng nói: “Mẹ con nói rất đúng.”

Anh ta bế Tiểu Bảo, trên lưng còn mang đồ đạc, nhưng bước đi vẫn rất nhẹ nhàng.

Thiết Trụ vô cùng hâm mộ, đáng tiếc bố cậu bé không tới, nếu không cậu bé cũng để bố cõng.

Cậu bé hơi mập mạp, đi một lúc đã không thể đi nổi nữa.

Tống Ngôn thấy cậu bé nhìn Tiểu Bảo với ánh mắt hâm mộ, lại nhìn thấy thím Lý run run rẩy rẩy đi ở phía sau, cô liền giảm tốc độ, đưa tay nắm lấy tay cậu: “Thiết Trụ, cháu đi chậm một chút, không nên vội vàng, đợi lát nữa mấy người Tiểu Bảo sẽ gặp đợi chúng ta."

Thiết Chu ngượng ngùng khẽ gật đầu.

Tiểu Bảo cũng không có mặt mũi để bố mình bế suốt như vậy, chỉ một lúc sau đã vặn vẹo người muốn xuống. Bùi Duật Sâm cũng chiều theo ý cậu bé, khi nhìn thấy Tống Ngôn đang cố gắng đỡ thím Lý, lại đang lôi kéo Lý Thiết Trụ đang run rẩy, anh ta suýt chút nữa bật cười.

Nhưng anh ta lại không nhìn thấy Bùi Quý Xuyên, dừng lại một chút, anh ta hỏi: "Đứa trẻ kia đâu?"

Tống Ngôn hất cằm về phía sau nói: “Thằng bé nói muốn đợi Bùi Thiên Thiên, chúng ta cứ đi trước đi.”

Bùi Duật Sâm suy nghĩ một lúc, cũng không nói gì.

Bùi Điềm Điềm đói đến mờ mắt, khi xuống núi hai chân đã run rẩy.

Còn ngã một cái, chân bị bong gân, khóc lớn oa oa.

Cô giáo và Chu Xảo liên tục an ủi cô bé, cô bé lại tủi thân nói rằng mình đau và đói.

Sau đó, giáo viên hỏi Chu Xảo: "Đồng chí Chu, đồng chí không mang theo chút đồ ăn cho đứa trẻ sao?"

Chu Xảo bị hỏi thì mặt đỏ tới mang tai, những người xung quanh nhìn cô ta ăn mặc tinh xảo, giày cao gót, túi xách da thì trợn tròn mắt không nói nên lời.

“Có chỗ nào giống với đi dã ngoại chứ, chẳng lẽ cô ta đến đây để xem mắt sao?”

“Đúng vậy, ai lại màng giày cao gót đi leo núi?”

Chu Xảo lo lắng nói: “Tôi vội vàng tới đây, không ngờ tới là đi leo núi.”

Cô giáo tỏ vẻ kỳ quái: "Bản chất dã ngoại là một chuyến đi chơi ở ngoại thành, chúng tôi đều đã dặn dò bọn trẻ và phụ huynh buổi sáng phải chuẩn bị đầy đủ thức ăn và nước uống, cô không nghe thấy sao?"

Chu Xảo nghe được lời này thì sắc mặt tái xanh.

Khi đó cô ta đang bận chế nhạo Tống Ngôn, căn bản không nghe thấy giáo viên nói gì.

"Cô ơi, chỗ em có đây." Lúc này, Bùi Quý Xuyên đã chạy tới.

Cậu bé móc từ trong túi móc ra một cái bánh trứng, đưa cho Bùi Thiên Thiên, trầm giọng nói: "Được rồi, đừng khóc nữa."

Bùi Điềm Điềm ngửi thấy mùi thơm, đúng là sững sờ một lúc..

Cô bé thực sự rất đói, khi nhìn thấy Bùi Quý Xuyên, còn có trứng gà bánh, lập tức liền khóc lớn: "Anh ơi, anh ơi, anh đưa em về đi. Em không muốn ở đây nữa, ô ô ô.”

Mỗi ngày cô bé đều vô cùng mệt mỏi, ăn không ngon ngủ cũng không ngon.

Cô bé rất hối hận, cũng sẽ không bao giờ lấy trộm sách của Tiểu Bảo nữa.

Bùi Quý Xuyên nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của cô bé, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Hiện tại Bùi Điềm Điềm còn gầy gò hơn so với khi ở cùng mình trước đó.

Mặc dù bề ngoài ăn mặt rất tinh xảo, xinh đẹp nhưng thực tế khí sắc lại không được tốt lắm.

Cậu bé vốn tưởng rằng bà nội Bùi sẽ đối xử tốt với em gái, dù sao Bùi Điềm Điềm cũng rất tin tưởng và quý mến bà ta.

Vừa rồi lúc đang ăn đồ ăn vặt, cậu bé đã chú ý tới Bùi Điềm Điềm lên tới nơi, cô bé và Chu Xảo cứng đờ nhìn mọi người ăn uống, dáng vẻ quá rõ ràng.

Muốn không chú ý cũng khó.

Nhìn em gái gắng gượng chịu đựng cơn đói, cậu ta làm sao có thể ăn nổi.

Cho nên lúc đó cậu bé cố kiềm chế không ăn.

Nghe thấy lời này, cậu bé trầm mặc một hồi mới nói: "Chúng ta xuống núi trước đã, em còn có thể đi được không?"

Bùi Điềm Điềm vừa nức nở vừa gật đầu.

Bùi Quý Xuyên nắm tay cô bé, nhìn cô bé chật vật ăn bánh, dường như lại quay về trước kia.

Lúc đó bọn họ cũng luôn bị đói như vậy, mỗi khi quá đói, đều sẽ không để ý hình tượng lộ ra dáng vẻ này.

Nhưng sau khi đến nhà dì Tống, rốt cuộc cậu bé không bao giờ phải trải qua cảm giác này nữa.

Vì thế cậu bé luôn không thể hiểu được tại sao em gái lại chọn bà nội Bùi.

Giờ phút này, cậu bé chắc chắn một điều.

Em gái đã lựa chọn sai.

Ngoài ra còn có Chu Xảo đáng ghét kia, ngoài mặt thì có vẻ rất tốt với em gái nhưng thực ra lại không quan tâm đến cô bé chút nào.

Bùi Điềm Điềm có anh trai tự nhiên là quên mất Chu Xảo.

Nhìn thấy hai anh em rời đi, Chu Xảo tức giận nghiến muốn gáy hàm răng.

Bùi Quý Xuyên thì cũng thôi đi, Bùi Điềm Điềm lại làm sao vậy.

Chỉ một miếng bánh đã mua chuộc được cô bé rồi sao?

Quần áo và đồ chơi Chu Xảo mua cho cô bé trong khoảng thời gian này thì tính là gì? 

Loading...