Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 13: Anh sẽ nghe lời em
Cập nhật lúc: 2024-12-22 17:24:00
Lượt xem: 163
Bùi Quý Xuyên vừa mới có được niềm vui bất ngờ, khi nghe thấy lời này, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch.
Trong giây phút này, cậu bé đột nhiên hiểu được ý tứ trong ánh mắt Chu Xảo lúc cô ta rời đi.
"Phụ... phụ huynh của Bùi Quý Xuyên?" Cô giáo sửng sốt một chút, vừa rồi cô ấy gọi tên phụ huynh Bùi Quý Xuyên đã thấy có người giơ tay.
Là một giáo viên, cô ấy cũng biết được đại khái về hoàn cảnh của bọn trẻ.
Cho nên, Bùi Quý Xuyên và Tiểu Bảo có cùng phụ huynh đi họp phụ huynh cũng không có gì kỳ lạ.
Không ngờ chân trước vừa có người giơ tay, chân sau lại có một người khác đi tới, nói mình là phụ huynh của Bùi Quý Xuyên.
Giáo viên có chút bối rối.
Những người xung quanh nghe thấy lời này rõ ràng cũng rất ngạc nhiên.
Vô thức nhìn về phía Tống Ngôn.
Không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra.
Tống Ngôn lại rất bình tĩnh ngồi ở đó, biểu cảm cũng không hề thay đổi, chỉ lặng lẽ nhìn Chu Xảo.
Muốn xem cô ta sẽ làm gì.
Mà lúc này, sự chú ý của Chu Xảo đã chuyển sang trên người Bùi Quý Xuyên, cũng nhận thấy sắc mặt cậu bé cực kỳ khó coi.
Còn tưởng rằng là vì Tống Ngôn không đi họp phụ huynh cho cậu bé, khiến cậu bé không thể ngẩng đầu lên trong lớp học, cho nên mới lộ ra biểu cảm này.
Trong lòng cô ta lập tức tràn ngập sự phẫn nộ.
Mặc dù cô ta không thích trẻ con nhưng bọn họ vẫn là một miếng thịt rơi ra từ trên người mình, thấy cậu bé bị người khác bắt nạt như thế, trong lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Giờ phút này, tình thương của người mẹ yếu ớt ở nơi sâu thẳm trong lòng Chu Xảo dường như bị khơi dậy.
Cô ta đứng thẳng người, an ủi Bùi Quý Xuyên: “Quý Xuyên, cháu đừng buồn, là dì tới chậm.”
Nói xong cô ta bước về phía Bùi Quý Xuyên dưới ánh mắt sửng sốt của mọi người.
Cô ta đưa tay muốn xoa đầu Bùi Quý Xuyên.
Bùi Quý Xuyên giống như đã lấy lại tinh thần, đột nhiên đứng dậy khỏi vị trí của mình, tỏ vẻ kinh hãi nhìn cô ta.
Cô giáo nhìn thấy phản ứng của cậu bé, cũng lấy lại tinh thần, cô ấy lại nhìn thấy Tống Ngôn không nói lời nào, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Vị đồng chí này, cô có quan hệ gì với bạn học Bùi Quý Xuyên?”
Chu Xảo sửng sốt một chút, cậu bé còn chưa kịp nói gì, Bùi Quý Xuyên đã lên tiếng trước.
"Thưa cô, em không biết dì ấy."
Chu Xảo sửng sốt.
Mọi người cũng ngây ngẩn cả người.
Cô giáo kinh ngạc nhìn cậu bé: “Bạn học Quý Xuyên, em không biết dì ấy à?”
Bùi Quý Xuyên lắc đầu như trống bói, liên tục phủ nhận: "Em không biết dì ấy. Em không biết tại sao dì ấy lại đột nhiên chạy đến giả mạo làm phụ huynh của em, phụ huynh của em là dì Tống, không phải dì ấy."
Nói xong, cậu bé còn có chút sợ hãi tránh xa Chu Xảo, giống như cô ta là một loại virus nào đó.
Chu Xảo ngây dại.
Cô ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra với đứa trẻ này.
Đây là phản ứng của cậu bé với mẹ ruột của mình sao?
Khi cô ta định thần lại, những người xung quanh đã nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ.
Cô ta vội vàng giải thích: “Không, không phải như vậy, chỉ là hiểu lầm thôi, Quý Xuyên không biết tình hình.”
"Dì nói dối, cháu căn bản không có nhờ dì đi họp phụ huynh cho cháu!" Bùi Quý Xuyên lớn tiếng nói.
Sắc mặt Chu Xảo cực kỳ khó coi.
Cô giáo cũng trở nên không thiện chí nào: "Đồng chí, đồng chí rốt cuộc đang làm gì vậy? Vô cớ chạy đến lớp học của chúng tôi, tự nhận mình là phụ huynh của Quý Xuyên, nhưng trước kia tôi chưa từng gặp cô.”
“Hơn nữa, tôi cũng biết hoàn cảnh của gia đình Quý Xuyên, đồng chí Tống cũng đã tới đây, dù thế nào cũng không đến lượt một người ngoài không quen biết như cô đến họp phụ huynh cho cậu bé, đứa trẻ cũng không biết cô, chẳng lẽ rằng cô là kẻ buôn người sao?"
Ngay khi lời này vừa nói ra, vẻ mặt của các bậc phụ huynh xung quanh lập tức thay đổi, bọn họ cảnh giác nhìn Chu Xảo.
Đúng vậy, thời buổi này bọn buôn người thường đóng giả làm người thân của bọn trẻ, lén lút đưa bọn trẻ đi.
Hành vi của Chu Xảo thực sự rất đáng nghi.
Mặc dù trước đây mọi người đều đã từng gặp cô ta nhưng nghe nói cô ta là họ hàng xa của Vương Diễm Mai.
Nhưng chính xác là ai thì không người nào biết.
Lúc này tự nhiên là suy nghĩ nhiều.
Đặc biệt là khi Bùi Quý Xuyên nói không biết cô ta.
"Không, không, không, không phải như vậy, Quý Xuyên, cháu hiểu lầm rồi." Chu Xảo vội vàng cười, cố gắng làm ra vẻ thân thiện: "Là bà nội Bùi của cháu nghe nói hôm nay lớp cháu tổ chức họp phụ huynh, lo lắng cháu không có ai đi họp, cho nên mới nói dì đi giúp, Điềm Điềm cũng biết chuyện này, cháu không tin thì hỏi em gái cháu đi.”
Đương nhiên, bà nội Bùi mà cô ta nói tới chính là Vương Diễm Mai.
Có người không nhịn được nói: "Không phải Tiểu Tống có ở đây sao? Tại sao lại không có ai đi họp cho thằng bé?”
Chu Xảo không biết tình hình lúc điểm danh, còn tưởng rằng mới bắt đầu, nên mới thở dài nói: "Đồng chí Tống dù sao cũng là mẹ của Tiểu Bảo, không quan tâm tới Quý Xuyên cũng là chuyện bình thường."
Cô nghĩ nếu mình nói ra lời này thì chắc chắn mấy người ở đây sẽ bàn tán chỉ trỏ Tống Ngôn.
Chế nhạo cô vì đã đối xử tệ bạc với Bùi Quý Xuyên, quá mức ích kỷ.
Nhưng sau khi nói xong, những người xung quanh lại im lặng.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
Không những không nói Tống Ngôn không phải mà ánh mắt nhìn cô ta lại càng kỳ lạ hơn.
Khuôn mặt nhỏ của Bùi Quý Xuyên vô cùng lạnh lùng, lớn tiếng nói: "Cháu không hề nói với bà nội Bùi chuyện lớp cháu mời họp phụ huynh, là dì tự mình chạy tới đây, cháu không biết dì.”
Trong cử chỉ và giọng điệu của cậu bé mang theo mấy phần chán ghét.
Bùi Quý Xuyên ghét những người đối xử tốt với mình một cách vô lý như vậy, luôn cảm thấy bọn họ có động cơ khác.
Cho nên ngay từ đầu cậu bé đã không thích bà nội Bùi, luôn cảm thấy thái độ nhiệt tình của bà lão này đối với mình thật đáng sợ.
Đặc biệt là từ sau khi biết bà ấy có quan hệ không tốt với dì Tống, cậu bé càng không muốn tiếp xúc với đối phương.
Mặc dù dì Tống tính tình lạnh lùng, không dễ nói chuyện nhưng dì chưa bao giờ làm điều gì xấu với cậu bé.
Nhưng bà nội Bùi đó biết rõ bà ta và dì Tống có quan hệ không tốt, còn luôn mua quần áo cho cậu bé, gắp đồ ăn cho cậu bé ngay trước mặt dì Tống, rõ ràng là không muốn để cậu bé và dì Tống có mối quan hệ tốt.
Vì vậy Bùi Quý Xuyên cũng không hiểu tại sao em gái lại nhất quyết phải đi theo bà nội Bùi.
Lúc này, khó khăn lắm dì Tống mới đồng ý đi họp phụ huynh cho mình, người phụ nữ này lại chạy ra nói là họp phụ huynh cho mình.
Dì Tống có thể sẽ nghĩ rằng cậu bé phàn nàn với bà nội Bùi sau lưng cô, nói cô không đi họp phụ huynh cho mình, chỉ đi họp cho Tiểu Bảo, cho nên bà nội Bùi mới gọi người khác đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-13-anh-se-nghe-loi-em.html.]
Bùi Quý Xuyên không hiểu mình chỉ một sống và trưởng thành rất đơn giản, tại sao lại khó khăn như vậy?
Tại sao luôn gặp phải những người đáng ghét này?
Giờ phút này , sự chán ghét của cậu bé đối với Chu Xảo đã lên đến đỉnh điểm, giọng điệu gần như hung dữ.
“Dì Tống đi họp phụ huynh giúp cháu rồi, không cần dì.”
Chu Xảo cảm giác như bị sét đánh ngang tai.
Tống Ngôn thấy mọi chuyện đã sáng tỏ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đứng lên: “Sao tôi lại không quan tâm tới Bùi Quý Xuyên? Tôi đã đi họp phụ huynh rồi, mọi người đều biết thằng bé là con nuôi của tôi. Mặc dù thằng bé không phải con ruột của tôi, nhưng dù sao cũng đến đây rồi, chẳng lẽ tôi còn có thể giả vờ không biết thằng bé sao? Đồng chí Chu nói lời này giống như tôi ngược đãi đứa trẻ vậy.”
“Nếu như mẹ chồng tôi không yên lòng đối với việc tôi nuôi đứa trẻ này thì bà ấy có thể tự mình đưa về nuôi, tôi cũng không hề có bất kỳ ý kiến gì, không cần thiết mỗi lần họp phụ huynh đều phải nhìn chằm chằm như vậy.”
"Không, cháu không đi. Dì Tống, cháu không đi, cháu không muốn ở cùng bà ấy..."
Đôi mắt của Bùi Quý Xuyên đỏ lên vì kích động, lo lắng nói.
Tống Ngôn thở dài, nhẹ giọng nói: “Cháu cũng nhìn thấy rồi, bà nội của cháu lo lắng ta sẽ đối xử tệ với cháu.”
Bùi Quý Xuyên vội vàng lắc đầu: "Dì Tống đối với cháu rất tốt, dì là người tốt nhất mà cháu từng gặp."
Lời này vừa nói ra, mọi người còn nghe không hiểu ý nghĩa nữa sao?
Từ lâu đã nghe nói mối quan hệ mẹ chồng, nàng dâu giữa Vương Diễm Mai và Tống Ngôn Mai không tốt, nhưng không ngờ lại ầm ĩ đến thế, trước đó không hiểu sao bà ta lại đưa hai đứa trẻ về bắt Tống Ngôn nuôi dưỡng, chuyện này mọi người đều biết.
Mọi người còn âm thầm bàn tán cô thật đáng thương, nếu đổi lại là bọn họ, sẽ không có người nào đồng ý, đã sớm làm ầm ĩ lên rồi.
Cảm động ở chỗ Tống Ngôn không những không từ chối mà còn giúp đỡ nuôi nấng đứa trẻ, nghe giọng điệu của đứa trẻ thì rõ ràng là không muốn rời đi, nhưng Vương Diễm Mai kia lại nhất quyết lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Bắt cô nuôi đứa trẻ thì cũng thôi đi, còn lo lắng người ta đối xử không tốt với đứa trẻ.
Nếu quan tâm như vậy tại sao không đưa đứa trẻ về nhà, tự mình nuôi dưỡng đi, tốn công sức mà không phải phiền lòng.
Từ xưa, mẹ chồng con dâu khó hòa hợp, tất cả mọi người đều khắc sâu trong lòng.
Lúc này nhìn thấy tình hình của Tống Ngôn, chợt cảm thấy bản thân mình đã rất hạnh phúc.
Cũng may đứa trẻ này biết nhớ ơn, biết ai là người tốt với mình.
Nếu đổi lại là con sói mắt trắng kia, hôm nay Tống Ngôn sẽ không tránh khỏi bị chỉ trích.
Nói ai cũng đi học, cô lại chỉ đi họp phụ huynh cho con trai của mình, lại làm như không thấy đối với con nuôi.
Sau khi hiểu ra điều này, mọi người nhìn Chu Xảo càng không nói nên lời.
Cô giáo cũng rất mất kiên nhẫn: "Vị đồng chí này, đồng chí ddax không phải là phụ huynh học sinh, vậy xin mời ra ngoài. Đừng quấy rầy cuộc họp phụ huynh của chúng ta, lãng phí thời gian của mọi người."
Chu Xảo cứng ngắc đứng trong phòng học, đi cũng không được, không đi cũng không xong.
Chỉ cảm thấy cả đời này mình chưa bao giờ xấu hổ như vậy.
Nhưng dưới ánh mắt không nói nên lời của cô giáo, cô ta chỉ có thể cắn răng nói: "Có lẽ là tôi hiểu lầm. Thật xin lỗi, tôi cũng là nghe dì của tôi nói như vậy nên mới tới đây, xin lỗi đã quấy rầy mọi người."
Nói xong, cô ta không dám nhìn sắc mặt của người khác, xám xịt rời đi.
Cô ta rất giỏi đổ lỗi, lúc này cảm thấy tình thế bất lợi cho mình nên lập tức đổ lỗi cho Vương Diễm Mai, đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu bà ta.
Dù sao cô ta cũng chỉ là người ngoài, người khác cũng sẽ chỉ cho rằng Vương Diễm Mai đang gây rắc rối.
Mặc dù Tống Ngôn cảm thấy Chu Xảo có chút kỳ quái, nhưng cũng không thể không thừa nhận, sự cơ trí của người này thực sự quá tốt.
Trong tình huống như vậy, vẫn có thể tìm được lý do thỏa đáng cho mình.
Sau phần tạm dừng, cuối cùng giáo viên cũng quay lại chủ đề chính.
Mục đích tổ chức họp phụ huynh, chủ yếu là trao đổi về tình hình học tập và một số vấn đề của bọn trẻ. Tất nhiên, phần lớn là để tìm hiểu tình hình của bọn trẻ ở nhà và ở trường, để phụ huynh hiểu rõ hơn về sự phát triển của bon trẻ.
Cuối cùng, là nói tới việc nhà trường có kế hoạch tổ chức một chuyến đi chơi, có thể chọn tham gia hoạt động này, các gia đình tham gia phải nộp một ít phí tổn.
Chi phí không cao, tôi nghe nói nó có thể cải thiện sức khỏe thể chất và tinh thần của trẻ và tốt cho trẻ. Đương nhiên, các bậc cha mẹ cũng không phản đối nhiều.
Thế là cuộc họp phụ huynh kết thúc.
Buổi chiều Bùi Duật Sâm về nhà rất muộn, hỏi buổi họp phụ huynh đã nói những gì.
Tống Ngôn kể cho anh ta nghe về chuyến đi chơi.
Cô nói: “Cô giáo nói phụ huynh cũng nên tham gia một số hoạt động thi đua, nói chung chính là chơi trò chơi cùng con. Gia đình nào thể hiện tốt sẽ được khen thưởng những bông hoa nhỏ màu đỏ, bọn trẻ đều rất hưng phấn."
Thời gian là tuần sau, cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi.
Bùi Duật Sâm đặt đồ ăn trong tay lên bàn, khẽ gật đầu: "Được."
"Anh muốn đi, thì ngày mai Tiểu Bảo phải đăng ký với giáo viên, nói phải may đồng phục cho phụ huynh, bọn họ nói phải mặc giống nhau."
Bùi Duật Sâm khịt mũi: "Đó là một ý tưởng rất hay."
“Có một số trường mẫu giáo tư thục được mở ở trung tâm thành phố, môi trường rất tốt, mặc dù phải trả rất nhiều tiền nhưng bọn trẻ được giáo dục vô cùng tốt, môi trường tốt hơn nhiều so với khu nhà chúng ta rất nhiều. Không ít người dự định năm sau chuyển con đi học ở chỗ khác, tiếp nhận giáo dục tốt hơn.”
Tống Ngôn vừa nói đến đây liền dừng lại một chút: "Cho nên hiện tại trường học của chúng ta cũng đang muốn học theo người ta, hy vọng có thể giữ chân phụ huynh bọn trẻ ở lại đây."
Tống Ngôn là giáo viên nên khá am hiểu những thông tin này.
Nếu mọi người đều đi hết, không có ai đến lớp mẫu giáo của bọn họ, các giáo viên ở đây đương nhiên cũng sẽ mất đi công việc.
Tất nhiên, đây là chuyện không thể, nhưng trường học có thể học hỏi những cái hay cũng là chuyện tốt.
Hơn nữa việc tham gia hoạt động ngoài trời đối với bọn trẻ mà nói, cũng tốt cho sức khỏe của bọn trẻ.
Tống Ngôn cũng vô cùng ủng hộ.
Bùi Duật Sâm cũng không có ý kiến gì, anh ta vào nhà rửa mặt rồi bước ra ngoài nói: “Hôm nay chúng ta đã thảo luận xong rồi, nhưng anh vẫn còn chút thời gian nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này, anh có thể dành nhiều thời gian hơn cho mẹ con em, thuận tiện chuyển nhà luôn.
Anh ta nói: “Ngôi nhà này quả thực quá nhỏ, ở không tiện. Chúng ta sớm dọn ra ngoài để ổn định chỗ ở.”
Tống Ngôn cũng thật sự cảm thấy, bởi vì trong nhà vốn là rất chật hẹp, trong phòng cũng rất nhỏ, khi có nhiều người, lại vô cùng chật chội.
Nhắc mới nhớ, Tống Ngôn cũng rất bận rộn, hàng ngày phải đi dạy học, lại phải đưa đón con cái đi học, còn phải học tập.
Thậm chí còn không có thời gian để đi xem căn nhà một chút.
Thế là cô cũng đồng ý.
Ăn xong, Bùi Duật Sâm nhàn rỗi không có việc gì làm, dẫn hai đứa trẻ ra ngoài đi dạo.
Lúc trở về, trên tay Tiểu Bảo xách theo rất nhiều đồ đạc.
Đơn giản chính là một số đồ ăn vặt, bánh kẹo các loại.
Tống Ngôn cau mày nói: “Anh đừng mua cho thằng bé nhiều đồ ăn vặt như vậy, Tiểu Bảo còn nhỏ, không biết dạ dày của nó có thể chịu được không, nếu có đồ ăn là cứ nhét vào miệng, lát nữa sẽ lại bị tiêu chảy.”
Bùi Duật Sâm rất ảo não, anh ta chỉ là nhìn thấy Tiểu Bảo nhìn chằm chằm những thứ này nên mới mua cho cậu bé.
Đây là lần đầu tiên anh ta chăm sóc trẻ con, người làm bố như anh ta lại không làm được gì cả.
Lo lắng Tống Ngôn tức giận, thế là anh ta nhẹ nhàng nói: "Em đừng tức giận, anh nghe lời em hết, sau này sẽ không mua nữa."