Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 12 Tôi là phụ huynh của bạn học Bùi Quý Xuyên

Cập nhật lúc: 2024-12-22 17:23:50
Lượt xem: 177

Mọi người nghe thấy lời này, vô thức dời ánh mắt nhìn sang.

Sau đó lại nhìn thấy Tống Ngôn.

Trên thực tế, trang phục của Tống Ngôn hôm nay cũng bình thường, tất cả mọi người cũng thường mặc như vậy.

Dáng người cô mảnh mai, mặc áo dài quần dài đơn giản lại rất tôn dáng người, vô cùng đẹp.

Nếu là bình thường, không ai cảm thấy thế này có vấn đề gì.

Nhưng so sánh sự tinh tế và thời trang của Chu Xảo, lại đột nhiên có cảm giác khác biệt giữa một bữa tiệc và một bữa cơm rau dưa.

Chỉ là bọn họ cũng không khác Tống Ngôn là bao, mặc dù biết hôm nay phải đi họp phụ huynh, bọn họ cũng đã cố gắng ăn mặc chỉnh tề một chút.

Nhưng để được như Chu Xảo, mặc đồ thời trang, trang điểm đậm, làm kiểu tóc thời thượng vẫn là khó mà làm được.

Cho nên điều này cũng làm cho một nhóm bà mẹ không khỏi cực kỳ hâm mộ.

Suy cho cùng, phụ nữ đều yêu thích cái đẹp, nếu đổi lại là bọn họ ăn mặc như thế này, có lẽ ngày hôm sau mọi người trong khu nhà đều sẽ biết hết, nói bọn họ trang điểm quá lộng lẫy.

Nhưng Chu Xảo không quan tâm, những người đi ra bên ngoài nhìn thấy việc đời chính là sẽ khác bọn họ.

Chu Xảo cũng rất giỏi lấy lòng người khác, thấy tất cả mọi người đều rất hứng thú, lại tích cực động viên mọi người, nói rằng cho dù đã kết hôn cũng phải có dũng khí làm chính mình, dám mặc quần áo đẹp, dám ăn diện.

Không cần để ý tới ánh mắt của người khác.

Còn nói người chỉ có một cuộc đời, phải sống cho chính mình, sao phải ràng buộc bởi những quy định, khuôn phép.

Những lời này khiến một đám vợ quân nhân vốn bị đè nén bấy lâu nay đột nhiên cảm thấy bừng tình, nhiệt huyết sôi trào.

Cảm thấy bản thân được khai sáng.

Ngay lập tức có ấn tượng tốt đối với cô ta.

Nhìn thấy một đám người vây quanh hỏi sao mình có thể xinh đẹp như vậy, Chu Xảo ở bên trong bất giác hất cằm lên.

Khi nhìn về phía Tống Ngôn, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ưu việt.

Mặc dù Tống Ngôn xinh đẹp nhưng cô lại không biết cách ăn mặc.

Cô giống với hầu hết phụ nữ đã lập gia đình trong thời đại này, không nỡ tiêu tiền, không nỡ đầu tư cho bản thân.

Vất vả tiết kiệm tiền, kết quả lại phải qua đời sớm vì sức khỏe yếu.

Cô ta không cảm thấy những người như vậy có gì đáng thương.

Lúc này nhìn thấy cô mặc bộ quần áo bình thường như vậy, lại nghĩ đến thân hình và tướng mạo đỉnh cao của Bùi Duật Sâm sao lại đứng chung với một người phụ nữ bình thường như vậy, trong lòng cô ta cảm thấy rất không cân xứng.

Tại sao bạn gái xung quanh những anh chàng đẹp trai đều trông rất bình thường như vậy?

Mà phụ nữ xinh đẹp lại phải luôn ở cùng những người quái dị.

Cô ta nói ra lời này, giống như Tống Ngôn quá xấu xí, không xứng đáng với Bùi Duật Sâm.

Đúng là so với điều kiện của Bùi Duật Sâm, Tống Ngôn rất bình thường.

Trước đó khi cô kết hôn, không ít người đã đỏ mắt ghen tị.

Trước đây trong khu nhà mọi người đều ăn mặc giống nhau, cho nên cũng không ai cảm thấy có vấn đề gì.

Lúc này Chu Xảo nói chuyện như vậy, mọi người đột nhiên cảm thấy có lý.

Tống Ngôn nghe xong liền cười cười, sau đó hỏi lại: "Cô muốn tôi phải mặc đồ như thế nào mới xem là biết cách ăn mặc?"

“Đương nhiên là mặc váy, đi giày cao gót, trang điểm đậm. Chuyện đơn giản như vậy còn cần phải dạy sao? Chị dâu, chị vẫn còn trẻ, nếu bây giờ không trang điểm thì sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu."

Tống Ngôn nhìn về phía Chu Xảo, trong giọng điệu của cô ta mang theo mấy phần dạy đời người khác, cô chỉ nói: "Cô nói cũng rất có lý."

"Tôi không thích ăn diện thì có gì sai? Tôi cũng không phải đến đây để hẹn hò."

Chu Xảo vẻ mặt không nói nên lời: "Sao chị lại không nghe lời khuyên của tôi? Cũng không phải nhất định phải tham gia buổi lễ gì đó mới cần phải ăn mặc xinh đẹp, chẳng lẽ bình thường không thể chưng diện được sao? Muốn để tôi nói, chúng ta có thể mặc bất cứ thứ gì mình muốn, mặc bất cú kiểu nào mình thích, tôi không quan tâm người khác nói gì.”

Cô ta thở dài, bất lực nói: “Nhưng tôi cũng hiểu, mọi người ở chỗ này cổ hủ đã quen rồi, chắc chắn không dám mặc váy hai dây. Ở bên ngoài chúng tôi đều là mặc mặc quần áo tự do, mọi người quá để ý ánh mắt của người khác, cả đời chỉ có thể nhìn sắc mặt người làm việc, cũng thật là đáng thương."

Giọng điệu của cô ta nghe giống như thực sự tiếc nuối cho những gì bọn họ đã trải qua.

Cứ như thể những người này không sống cuộc sống của con người.

Tống Ngôn nhàn nhạt lên tiếng: “Cô cũng đã nói là mọi người có thể mặc quần áo tự do.”

"Cô ăn mặc đẹp là chuyện của cô, tôi mặc áo quần bình thường mái dễ chịu cũng là chuyện của tôi. Tại sao cô lại muốn xen vào chuyện bao đồng nhe vậy?”

“Tôi đây là muốn tốt cho cô, thôi bỏ đi, dù sao cô cũng không nghe lọt tai, cứ coi như tôi chưa nói gì đi.”

Thím Lý ở một bên nghe xong trợn mắt: “Cô ăn mặc thế này có khác gì con công, người biết còn nói cô tới đây tham gia họp phụ huynh, người không biết còn tưởng cô tới đây hát hí kịch.”

Người cùng lứa cảm thấy cô ta thời trang xinh đẹp, nhưng những người thuộc thế hệ lớn tuổi như thím Lý lại cho rằng cách ăn mặc của Chu Xảo quá lố lăng.

Nhưng bà ấy cũng không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác, người ta ăn mặc như thế nào không phải việc của bà ấy.

Nhưng giọng điệu Chu Xảo này lại ra vẻ ghê gớm, bản thân đã thấy qua việc đời.

Một câu bọn họ không biết cách ăn mặc, rồi lại phải nhìn sắc mặt người khác.

Nói giống như cuộc sống của bọn họ rất khốn khổ vậy.

Thật làm cho người khác phải khó chịu.

Bọn họ sống có tốt hay không, chẳng lẽ trong lòng bọn họ không thể tự biết, có cần cô ta phải nói ra không?

Chu Xảo nghe xong lời này, sắc mặt tái xanh: "Tôi ăn mặc như thế này rất bình thường. Mọi người ở bên ngoài đều mặc như vậy, bên ngoài còn có người mặc bikini. Cái này cũng nói được, chẳng lẽ bà là người nhà Thanh à?"

"Ăn mặc bình thường, cô nhìn xem có ai ở đây ăn mặc như vậy không. Hoá ra ở đây chỉ có một mình cô là bình thường, những người còn lại chúng tôi đều không bình thường phải không?"

Tống Ngôn nghe xong rất buồn cười: “Theo lời đồng chí Chu nói, sau này đi họp phụ huynh đều phải trang điểm, mua váy, đi giày cao gót, nếu không thì chính là không biết ăn mặc.”

"Là chúng tôi quê mùa, đã hạ thấp tiêu chuẩn của cô. Lần sau chúng tôi sẽ học theo cô."

Những người xung quanh nghe xong, cũng sờ lên mũi.

Vừa rồi bọn họ còn cực kỳ hâm mộ nhìn Chu Xảo.

Nhưng sau khi Tống Ngôn nói ra lời này, bọn họ mới nhận mình mặc áo quần đâu có khác gì Tống Ngôn.

Thậm chí còn không đẹp bằng quần áo của Tống Ngôn.

Tống Ngôn mà quê mùa, vậy bọn họ thì thế nào?

Chẳng phải bọn họ là người quái dị sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của mọi người không khỏi thay đổi.

Bọn họ ghen tị với sự trẻ trung và táo bạo của Chu Xảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-12-toi-la-phu-huynh-cua-ban-hoc-bui-quy-xuyen.html.]

Không phải có nghĩa là cũng bị cô ta mắng sao?

Chu Xảo cảm thấy ánh mắt xung quanh có gì đó không ổn, có chút khó chịu.

Nhưng cô ta còn chưa kịp giải thích thì cô giáo ở phía bên kia đã thúc giục phụ huynh nhanh chóng đi vào.

Mọi người lúc này mới vội vã giải tán nhưng bọn họ vẫn nhớ rõ cô ta.

Chu Xảo đành phải rời đi trước, trước khi rời đi, cô tam còn liếc nhìn Bùi Quý Xuyên một cái.

Bùi Quý Xuyên bị cái nhìn này làm cho bối rối.

Thím Lý và Tống Ngôn cũng đi về phía lớp học của mấy đứa trẻ.

Thím Lý còn không nhịn được phàn nàn, nói rằng người này bị thần kinh: "Cô đừng để trong lòng, loại người này chính là cố ý."

Cô ta không nói người khác, nhưng nhất quyết phải nhắc đến Tống Ngôn.

Không phải cố ý thì là cái gì.

Tống Ngôn mỉm cười, cũng không quan tâm: “Cô ta đúng là biết cách ăn mặc, người ta cũng không nói sai, bản thân biết ăn mặc cũng không có gì xấu.”

Nếu như không phải bởi vì hiện tại cô phải điều dưỡng cơ thể, hơn nữa đi dạy phải tuân thủ nội quy, thì ai lại không muốn ăn mặc đẹp.

Chu Xảo có tính cách tùy tiện, không quan tâm người ngoài nghĩ gì về mình, có cá tính mực bất cứ thứ gì mình thích, chảng trách trong tiểu thuyết ca ngợi cô ta khác biệt với phụ nữ trong xã hội phong kiến.

Chỉ là cảm giác ưu việt, kiêu ngạo coi trời bằng vung đó rất dễ đắc tội với người khác.

Trong tiểu thuyết, cô ta không bao giờ tiếp xúc với những người có điều kiện tốt ở nơi làm việc. Sau khi giàu có, cô ta lại liên tục về nông thôn giúp đỡ những phụ lão hương thân, cho dù trong tiệc rượu gặp được lãnh đạo cấp trên, cũng không thèm tiến tới lấy lòng người ta, lộ ra cá tính rất độc đáo.

Không ít người bị cô ta thu hút.

Nhưng ngược lại, cũng đắc tội rất nhiều người.

Cô ta cho rằng với năng lực của mình, những người đó căn bản không thể lay chuyển được vị trí của mình.

Tự nhiên là không sợ.

Nhưng quan sát dưới góc độ của người ngoài cuộc.

Tống Ngôn lại biết rất rõ, cô ta có thể tiếp tục ở lại sân bay chỉ vì mối quan hệ với Bùi Duật Sâm.

Nếu đổi lại là bất kỳ nhân viên nào giống như cô ta đã sớm bị sa thải một trăm tám mươi lần.

Nhưng Tiểu Bảo không nhịn được nói: “Mẹ, dì đó thật xấu.”

Tống Ngôn cúi đầu nhìn Tiểu Bảo, thấy lông mày của cậu bé nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi. Mặc dù cậu bé nghe không hiểu người lớn nói cái gì mà mặc quần áo tự do và trang điểm, nhưng cậu bé cảm thấy những lời người phụ nữ kia nói rất khó nghe.

"Dì ấy xấu chỗ nào?" Tống Ngôn mỉm cười hỏi.

"Chỗ nào cũng xấu. Mẹ đẹp hơn dì đó nhiều."

Bùi Quý Xuyên đi theo phía sau đang suy nghĩ về ánh mắt của Chu Xảo, nghe thấy lời này cũng bất giác gật đầu theo.

Cậu bé cảm thấy người phụ nữ này thật kỳ lạ, tại sao lại nhìn mình?

Cậu bé không biết người này.

Tống Ngôn mỉm cười xoa đầu con trai, cả đoàn người cười cười nói nói tiến vào phòng học.

Khi đến giờ, giáo viên bước vào, bắt đầu điểm danh.

Hỏi phụ huynh của bọn trẻ.

Cô giáo rất nhanh đã gọi đến tên Tiểu Bảo: “Phụ huynh của Bùi Thụy Bảo?”

Tống Ngôn giơ tay lên.

Chẳng mấy chốc, tên của Bùi Quý Xuyên được gọi.

Bùi Quý Xuyên vô thức nhìn sang Tống Ngôn, cả người căng thẳng.

Cậu bé lập tức quay mặt đi, không dám nhìn nhiều hơn.

Lại nghe thấy cô giáo gọi tên đứa trẻ tiếp theo, cũng không hỏi cậu bé tại sao không có phụ huynh đến.

Cậu bé sửng sốt một lát, ngẩng đầu liền nhìn thấy bàn tay vừa mới rút lại của Tống Ngôn.

Bùi Quý Xuyên ngây ngốc, cậu bé còn chưa kịp phản ứng, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói.

"Xin lỗi giáo viên, tôi đến muộn."

Sự yên tĩnh trong phòng học trong nháy mắt bị tiếng nói này phá vỡ, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa phòng học.

Đã nhìn thấy Chu Xảo ăn mặc sang trọng, thở hổn hển đứng ở cửa lớp tỏ vẻ áy náy.

Cô ta là vội vàng chạy tới đây, chào hỏi giáo viên của Bùi Điềm Điềm trước rồi chạy đến vì sợ Bùi Quý Xuyên bị uất ức.

Tống Ngôn chỉ đi họp phụ huynh cho Tiểu Bảo, không muốn họp phụ huynh cho Quý Xuyên, Bùi Điềm Điềm đã nói hết với cô ta.

Lúc đó Chu Xảo rất tức giận, cảm thấy Tống Ngôn chẳng ra gì, trước đây nhắm vào Điềm Điềm thì cũng thôi đi, bây giờ lại đối xử với Bùi Quý Xuyên như vậy, hoàn toàn khác với những gì mình đã thiết lập.

Cô ta thậm chí còn nghi ngờ liệu người này có phải bị ai đó cướp xác hay không.

Nhưng suy nghĩ ngược lại, hiện tại cô ta không có cơ hội tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với con trai Bùi Quý Xuyên.

Trong tiểu thuyết, cậu bé là nam chính, một đường trở thành học bá ưu tú,

Mới có thể là người điều khiển cốt truyện nhiều nhất.

Trong tiểu thuyết, cho dù Tống Ngôn đối xử tốt với cậu bé nhưng cậu bé vẫn rất lạnh lùng, chỉ có đối với người mẹ ruột là cô ta mới có chút tình cảm.

Hiện tại Tống Ngôn đối xử với cậu bé như vậy, chẳng phải chính là cho cô ta có cơ hội tiếp xúc với con mình, xây dựng quan hệ tốt đẹp sao?

Bùi Quý Xuyên nội tâm nhạy cảm, lạnh lùng nhưng lại khao khát tình cảm gia đình, người càng cố gắng lấy lòng cậu bé lại càng chỉ khiến cậu bé cảnh giác, sinh ra chán ghét.

Chỉ bằng cách vô tình tử tế với cậu ta, không yêu cầu báo đáp, mới có thể khiến cậu ta quan tâm.

Cho nên ngày hôm nay Chu Xảo mới muốn đến đây, lấy hình ảnh đặc biệt chói loá tạo ấn tượng tốt với con trai mình.

Lúc này cô ta đang thở hổn hển, vì nóng nên đã cởi áo khoác ra, để lộ cái áo hai dây, bộ n.g.ự.c bên dưới phập phồng dữ dội, lập tức khiến một số phụ huynh nam trong lớp nhìn cô ta chằm chằm.

Một số người tự giác hơn một chút, lập tức quay mặt đi.

Cô giáo cũng bị kinh ngạc trước bộ đồ cô ta mặc, hồi lâu không kịp phản ứng. Mặc dù bình thường bọn họ cũng mặc váy, mặc đồ ngắn tay nhưng chưa bao giờ mặc quần áo hở ngực, hở lưng như vậy.

Nếu không phải là phụ nữ, cũng không biết là nên nhìn đi chỗ nào.

Giáo viên vội vàng hỏi cô ta: “Cô là phụ huynh của học sinh nào?”

Chu Xảo thở dốc một hơi, đứng thẳng người lên, đảo mắt nhìn quanh phòng học cũ kỹ đổ nát một vòng, khi nhìn thấy Tống Ngôn, cô ta lộ ra vẻ mặt khiêu khích, sau đó ánh mắt rơi vào người Bùi Quý Xuyên ở phía sau lưng Tống Ngôn.

Cô ta nói lớn tiếng, vô cùng tự tin: “Tôi là phụ huynh của bạn học Bùi Quý Xuyên.” 

Loading...