Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 12: Cậu bé càng ghét Tiểu Bảo

Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:06:37
Lượt xem: 137

Cậu bé đột nhiên cảm thấy càng ghét Tiểu Bảo hơn.

Tại sao trước đây không nhận ra cậu là người thích thể hiện như vậy?

Trước đây khi nghe mẹ nói về Tiểu Bảo, ấn tượng của cậu bé về Tiểu Bảo chính là một kẻ ngốc, không biết nói chuyện.

Mẹ cậu bé còn nói có lẽ Tiểu Bảo bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh.

Vì lý do này, Kim Bảo thậm chí còn chạy đến xem đứa trẻ bằng tuổi mình mà lại không biết nói này trông như thế nào.

Quả nhiên Tiểu Bảo giống như những gì mẹ cậu ta đã nói, bẩn thỉu, vừa gầy vừa nhỏ, người khác bắt nạt cậu mà cậu cũng không nói lời nào.

Lúc đó Kim Bảo cảm thấy rất khinh thường.

Không hiểu tại sao mẹ lại muốn so sánh một kẻ ngốc như vậy với mình..

Nhưng bây giờ cậu bé lại cảm thấy khó chịu với Tiểu Bảo.

Căm ghét một cách khó hiểu.

Khi leo lên đỉnh núi, một nhóm phụ huynh đã mệt mỏi thở hồng hộc.

Bọn trẻ vẫn tràn đầy năng lượng, đều đang khoa tay múa chân xem ai nhặt được nhiều rác nhất.

Thiết Trụ cũng mang túi của mình ra so sánh với Tiểu Bảo, ám chỉ mình cũng sắp đuổi kịp cậu.

Tiểu Bảo nhìn thoáng qua, còn kém xa lắm.

Tuy nhiên, một cái liếc mắt này cậu bé lại chú ý tới Bùi Quý Xuyên ở bên cạnh mình.

Hình như Quý Xuyên nhặt rác nhiều hơn cậu.

Một nhóm phụ huynh đi lên, Tống Ngôn trải một mảnh vải, lấy hết đồ ăn ra.

Thím Lý buông thõng đôi chân già nua của mình nói: “Ôi, nếu biết trước đến đây để leo núi thì bà già này đã không đến, mệt c.h.ế.t tôi rồi.”

Tống Ngôn cười nói: "Vận động nhiều một chút cũng rất tốt cho thể xác và tinh thần. Thím Lý, bà chính là thiếu vận động."

Trên mặt cô có mồ hôi, nhưng bởi vì cô vẫn thường đi bộ nên trên khuôn mặt chỉ có chút ửng hồng, khí sắc lộ ra vẫn rất tốt.

Trong khoảng thời gian này, kết hợp uống thuốc và ăn uống tẩm bổ có thể coi là rất hiệu quả.

Khuôn mặt của Tống Ngôn trở nên bầu bĩnh hơn rất nhiều.

Cô vốn có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, nếu nước da hồng hào, đầy đặn sẽ rất thanh tú và xinh đẹp.

Tống Ngôn vẫn còn nhớ những sự kiện ở kiếp trước của mình rất rõ ràng.

Lúc đó sức khỏe của cô không được tốt nhưng nhà trường yêu cầu cô cũng không thể không đi theo.

Nhưng không ngờ lại là leo núi, lúc đó giày và quần áo cô mặc không phù hợp, cuối cùng bởi vì cô mà tụt lại vị trí cuối cùng, dẫn đến không thể giành được giải nhất, Bùi Điềm Điềm cfn oán trách cô.

Lần đó trở về, cô bị đau lưng rất lâu không hề thuyên giảm.

Nhưng kiếp này thì khác, cô sớm đã đổi sang đi giày thể thao, mặc quần áo rộng rãi, thoải mái.

Còn đội mũ để che nắng.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cô đều kiên trì tập thể dục, điều chỉnh nhịp thở. Lần leo núi này cô không những không cảm thấy mệt mỏi mà còn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Cơ thể cũng theo đó mà được giãn ra.

Lần này, cô không muốn giành lấy cái gọi là hạng nhất, cô bảo con trai đi chậm rãi ở phía sau, khi gặp được những loài thực vật, động vật chưa biết đều sẽ giảng giải cho cậu, để cậu có thể học thêm kiến thức ngoài trời, biết cách bảo vệ môi trường.

Cô tin rằng đây mới là mục đích thực sự của chuyến dã ngoại, không chỉ khiến thể xác và tinh thần thoải mái mà còn giúp trẻ em học được nhiều điều hơn.

Tiểu Bảo cũng không thích cạnh tranh với người khác, những lời cô nói cậu bé đều nghiêm túc lắng nghe.

Đồ của bọn họ đều là Bùi Duật Sâm cầm, Tiểu Bảo chỉ xách đồ ăn của mình, Tống Ngôn thì lại rất nhẹ nhàng.

Ngọn đồi nhỏ này đối với Bùi Duật Sâm mà nói thì càng không tính là gì.

Thậm chí còn không có một giọt mồ hôi nào rơi ra.

Tuy nhiên, anh ta biết sức khỏe của Tống Ngôn không tốt, cho nên vẫn luôn bước đi chậm rãi, ở lại phía sau vợ con.

Mặc dù anh ta ít nói nhưng vẫn luôn nghiêm túc nhìn vợ dạy dỗ con trai.

Ghi nhớ từng chi tiết ở trong lòng.

Thím Lý nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, cũng vui vẻ nói: “Đúng vậy, xương cốt của tôi không còn tốt nữa, xem ra sau này tôi cần phải vận động nhiều hơn. Trước kia tôi nhìn cô rất gầy, còn tưởng cô còn mệt mỏi hơn tôi, quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi khoẻ hơn.”

Tống Ngôn bất đắc dĩ bật cười, nhìn thấy Tiểu Bảo đang buộc túi rác, cô liền gọi một tiếng: "Tiểu Bảo, lại đây rửa tay rồi ăn cơm."

Trẻ em rất dễ mắc bệnh tay chân miệng, lại còn nhặt rác, ở bên ngoài vẫn nên cẩn thận một chút, cho nên Tống Ngôn mang theo rất nhiều nước, đủ cho cậu bé rửa tay.

Vừa rồi cô thấy rất nhiều bố mẹ đều không yêu cầu con mình rửa tay trước khi ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-12-cau-be-cang-ghet-tieu-bao.html.]

Thiết Trụ ở bên cạnh đã nhét đồ ăn vào miệng, nhìn thấy Tiểu Bảo rửa tay, lại nhìn bà nội của mình: “Bà nội ơi, sao Tiểu Bảo lại phải rửa tay?”

Thím Lý cũng tò mò: “Đúng vậy, đem nước này rửa tay đợi lát nữa sẽ không có để uống, quá đáng tiếc.”

“Thím Lý yên tâm, chúng tôi mang theo rất nhiều, hơn nữa nước này là nước máy ở trong nhà không có gì đáng tiếc.”

"Ồ, cô thật là bày vẽ." Thím Lý tặc lưỡi lắc đầu

Tống Ngôn bất đắc dĩ nói: “Không phải tôi bày vẽ, là sức khỏe của Tiểu Bảo không tốt, sức đề kháng yếu. Trước đây bởi vì tôi không chăm sóc thằng bé cẩn thận, khiến thằng bé mắc bệnh về đường tiêu hóa, dáng dấp thấp bé hơn so với các bạn cùng lứa tuổi, hiện tại phải cẩn thận hơn một chút.”

“Đứa trẻ vừa mới nhặt rác, đợi lát nữa ăn đồ ăn vặt gì đó lại l.i.ế.m tay, sẽ dễ bị giun, cẩn thận một chút sau này sẽ có thể bớt chịu khổ.”

Thím Lý thực sự không quan tâm đến những chuyện này, dù sao ở thời của bọn họ, có thể ăn no là được rồi, đúng là không để ý đến chuyện rửa tay trước khi ăn cơm.

Tất cả mọi người đều là da dày thịt béo, đau bụng thì nhịn một chút là qua thôi, đâu có giống như bây giờ.

Nhưng bà ấy cũng sẽ không so sánh quá khứ với hiện tại, dù sao bây giờ có điều kiện, cần gì phải chịu những nỗi khổ kia.

Nghe vậy, bà ấy liên tục gật đầu đồng ý, nói: "Đúng, đúng, cô nói rất đúng. Thiết Trụ, cháu cũng đi rửa tay đi. Năm ngoái trong bụng cháu có giun đấy!”

Nghĩ đến cháu trai mình năm nào cũng bị giun, luôn kêu gào đau bụng, thím Lý cảm thấy chắc chắn là do mình đã không chú ý đến việc vệ sinh cho cháu trai.

Hơn nữa cháu trai còn nhét đủ thứ bừa bãi vào trong miệng, thằng bé không bị giun thì ai bị giun đây?

Thiết Trụ nghĩ đến trước đây trong bụng mình lôi ra mấy con giun rất dài, cậu bé bị dọa sợ, giun là thứ cậu bé sợ nhất, giun bị kéo ra vẫn còn nhích tới nhích lui, thật là buồn nôn.

Vì thế cậu bé vội vàng duỗi bàn tay mập mạp của mình ra nói: "Dì ơi, cháu cũng muốn rửa tay."

Tống Ngôn gật đầu mỉm cười.

Bởi vì hôm nay chỉ là chuyến đi trong ngày nên mọi người cũng không mang theo nhiều đồ, Thiết Trụ cũng chỉ mang theo một ít đồ ăn vặt bánh quy, căn bản ăn không đủ no.

Thấy Tống Ngôn lấy trái cây và bánh kếp thơm ngào ngạt từ trong túi của bố Tiểu Bảo ra, nước bọt cậu bé cũng chảy dài.

Tống Ngôn chỉ làm phần cho người trong nhà, quả thực đã quên mất mấy người thím Lý, thật ra cô cũng không ngờ rằng thím Lý lại không mang theo thứ gì cả.

Thế là mọi người chia nhau đồ ăn.

Cũng may hoa quả mang theo không ít, cũng coi là miễn cưỡng đủ ăn.

Những người khác cũng đểu chỉ mang theo chút đồ ăn vặt, chỉ là những thứ không thỏa mãn cơn đói, giờ phút này nhìn thấy cả nhà bọn họ ăn bánh kếp trứng gà thơm phức, còn có hoa quả, bọn họ đều vô cùng ghen tị.

Ai leo núi mà còn có thể mang theo nhiều đồ như vậy?

Đưa con đi đã đủ mệt mỏi rồi.

Tuy nhiên, có một số phụ huynh có kinh nghiệm lại mang theo khá nhiều đồ ăn, mọi người chia nhau ăn.

Vương Hà thì thảm rồi, tối hôm qua cô ta mới biết được chuyện này, vốn dĩ cô ta muốn để chồng mình đi, không ngờ hôm nay chồng lại có việc gấp, thế là cô ta vội vội vàng vàng chạy tới, căn bản không chuẩn bị gì cả. .

Lúc này đương nhiên là cô ta rất đói bụng.

Các phụ huynh nhà khác đều chia sẻ đồ ăn, nhưng bởi vì cô ta không có mối quan hệ tốt với mọi người nên không ai muốn chia cho cô ta.

Nhìn thấy gia đình Tống Ngôn vui vẻ hòa thuận ăn đồ ăn ngon, cô ta nghiến muốn gãy hàm răng.

Tất nhiên, người thê thảm không kém còn có mấy người Bùi Điềm Điềm đang leo lên ở phía sau.

Bùi Điềm Điềm không ngờ dã ngoại lại là như thế này. Cô bé chỉ nghĩ dã ngoại là đi chơi ở những nơi đẹp đẽ.

Ai ngờ lại là đi leo núi, ngày hôm nay cô bé còn mặc bộ váy nặng nề, trên đường còn bị muỗi cắn rất thê thảm.

Mái tóc cắt ngang trán mà cô bé từng thích giờ đã ướt đẫm mồ hôi, bết dính vào trên mặt khiến cả người nhìn vô cùng chật vật.

Người trong nhà đương nhiên không có ai chuẩn bị đồ ăn cho cô bé.

Vừa đi lên tới đỉnh núi, cô bé đã nhìn thấy mọi người trong lớp anh trai mình đang ăn gì đó, cô bé không khỏi nuốt nước bọt một cái.

Cô bé vô thức nhìn về phía Chu Xảo cũng đang chật vật giống như mình.

Tình hình của Chu Xảo cũng không khá hơn cô bé bao nhiêu. Cô ta cũng không ngờ lần đi dã ngoại này lại là leo núi, chỉ biết là đi chơi, cho nên mặc quần bó, bên dưới đi giày cao gót.

Đoạn cốt truyện nhỏ lần đi dã ngoại này cô ta đã sớm quẳng ra khỏi đầu xa vạn dặm.

Khi leo lên tới nơi, gót chân đã bị cào rách mấy lớp da.

Bởi vì cô ta chưa từng tham gia các hoạt động dã ngoại của trẻ em, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì cả.

Hơn nữa, ở thời đại này, trên núi vẫn chưa xây dựng cơ sở vật chất đầy đủ, muốn leo lên cũng không dễ dàng.

Lúc này chân của cô ta cũng sắp gãy rồi.

Trên đường đi đều là đến c.h.ế.t vẫn sĩ diện, kiên trì chịu đựng.

Vất vả lắm mới leo lên được tới đỉnh núi, cô ta gần như đã kiệt sức.

"Dì Chu, bây giờ chúng ta ăn gì đây?" Bùi Điềm Điềm nhìn cô ta đầy vẻ mong đợi. 

Loading...