Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 11: Sao chị lại không trang điểm?

Cập nhật lúc: 2024-12-22 17:23:41
Lượt xem: 90

Sáng sớm Tống Ngôn thức dậy, phát hiện bữa sáng đã chuẩn bị sẵn sàng, trong phòng bếp truyền đến mùi thuốc bắc quen thuộc.

Bùi Duật Sâm không biết đã trở về từ lúc nào, đang bưng cháo từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy cô đã thức dậy, anh ta nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nói: “Em dậy rồi, ăn sáng trước, anh đã sắc thuốc cho em rồi, đợi lát nữa ăn sáng xong là có thể uống."

Anh ta thậm chí còn pha sữa bột cho Tiểu Bảo, cốc sữa đang bốc khói nghi ngút trên bàn.

Ngày hôm nay Tống Ngôn dậy sớm, không ngờ mọi việc đều đã hoàn thành, trong lúc nhất thời còn có chút choáng váng.

Đây chính là cuộc sống có người hầu hạ sao?

Chỉ là sau một giây sửng sốt, cô lại nhớ tới cốt truyện trong tiểu thuyết, mẹ ruột của nam chính cũng nhận được sự quan tâm như vậy của anh ta.

Cô lập tức dâng lên một cảm giác khó chịu.

Tống Ngôn thà nhìn bộ dạng lạnh lùng của anh ta giống như trước đây, cũng không muốn anh ta như thế này.

Chỉ là chú ý đến quầng mắt thâm đen dưới mắt anh ta, cô có hơi nghi hoặc: “Tối hôm qua anh về nhà lúc mấy giờ?”

“Sáng sớm nay anh mới về.”

Bùi Duật Sâm cũng không giấu cô, anh ta nói tối hôm qua anh ta tụ tập đi uống rượu với mấy anh em, quá muộn, sợ về nhà ồn ào sẽ quấy rầy cô và bọn trẻ nên anh ta nghỉ lại bên kia.

Rõ ràng chỉ ngủ được hai tiếng nhưng anh ta đã có một giấc mơ dài.

Mọi thứ trong giấc mơ rất tốt đẹp, Tống Ngôn không đối xử lạnh lùng với anh ta, cô luôn nhìn anh ta bằng ánh mắt dịu dàng. Mặc dù anh ta vẫn để cô phải chịu thiệt thòi nhưng sau đó hai người bọn họ đã sống một cuộc sống tốt đẹp, Tiểu Bảo đúng là giống hệt anh ta khi còn nhỏ, thông minh, lại có năng lực.

Nhưng rồi chỉ chớp mắt sau đó, trong giấc mơ chỉ còn lại anh ta và con trai, cả hai đều lạnh lùng, cô độc giống như nhau, mọi thứ trở nên mờ mịt.

Dường như bọn họ đã đánh mất thứ gì đó quan trọng trong cuộc đời mình.

Nhưng anh ta không thể nhớ được đó là gì.

Bùi Duật Sâm lập tức tỉnh dậy.

Cảm giác trái tim đập loạn xạ đó khiến anh ta sốt ruột muốn gặp cô, cho nên từ sáng sớm anh ta đã vội vã chạy về.

Lén lút mở cửa phòng, nhìn thấy vợ mình đang ngủ say bên cạnh đứa con trai sắc mặt hồng hào, tướng ngủ của cô không đẹp lắm, con trai bị lấn sang một bên nhưng cảnh tượng lại vô cùng ấm áp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-11-sao-chi-lai-khong-trang-diem.html.]

Trái tim Bùi Duật Sâm được thả lỏng, thấy thời gian không còn sớm, thế là anh ta nghĩ đến việc làm bữa sáng, sắc thuốc cho cô.

Anh ta nghĩ, cho dù sau này Tống Ngôn có đối xử với mình như thế nào thì anh ta cũng sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với cô.

Không làm cô phải thất vọng nữa.

Bầu không khí sáng nay có chút kỳ lạ, Tống Ngôn lại nói với Bùi Duật Sâm về chuyện đi họp phụ huynh cho con.

Bùi Duật Sâm nghe nói con mình sắp họp phụ huynh, anh ta khẽ cau mày, trầm giọng nói: “Anh phải đi đến công ty một chuyến làm một số thủ tục, có lẽ sẽ không thể đi cùng mẹ con em được.”

Nói xong anh ta liếc nhìn Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo nghiêng đầu bĩu môi, giả vờ ra vẻ giống như mình không hề quan tâm chút nào.

Nụ cười trên môi Bùi Duật Sâm càng rõ hơn.

Sau đó, anh ta đưa tay xoa đầu Tiểu Bảo, trong ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Bảo, anh ta nói: "Lần này để mẹ đưa con đi trước, lần sau bố mẹ sẽ đi cùng con."

Tiểu Bảo nghe lời này, trong lòng rất ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã có chút vui vẻ trở lại, chỉ là mím khóe miệng cố nén, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường cong, cuối cùng cậu bé dứt khoát cúi đầu thổi phù phù, húp cháo.

Bùi Duật Sâm đưa bọn họ đến lớp mẫu giáo. Khi đến cổng trường, anh ta đưa cặp sách và bình nước cho Tiểu Bảo, bảo cậu bé phải nghe lời mẹ rồi rời đi trước.

Ngày hôm nay toàn bộ lớp mẫu giáo đều phải họp phụ huynh, rất nhiều phụ huynh đã đến.

Cổng trường chật ních người.

Tống Ngôn vừa đi tới, đã nhìn thấy rất nhiều người tụ tập ở một chỗ, đang thảo luận sôi nổi chuyện gì đó.

Mà ở trung tâm của một đám người vây quanh là Chu Xảo mặc trang phục công sở, trang điểm tỉ mỉ, đi giày cao gót.

Cô ta một tay cầm túi xách, tay kia kéo Bùi Điềm Điềm trong bộ trang phục giống như búp bê.

Bùi Điềm Điềm chú ý đến cô đầu tiên, vô thức giật giật tay Chu Xảo.

Chu Xảo ý thức được điều gì đó, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Ngôn ở bên ngoài đám người.

Ngày hôm nay Tống Ngôn mặc áo dài tay và quần tây, phía dưới là giày da bình thường, là cách ăn mặc rất bình thường, nhưng dáng người mảnh mai, trắng trẻo, cho nên dù đơn giản cũng không mất đi khí chất.

Trên mặt mặc dù không trang điểm nhưng sắc mặt hồng hào sáng sủa, nhìn qua không có vẻ gì là đang sống khó khăn chút nào, sau khi Chu Xảo sửng sốt một hồi, lại nói: “Chị dâu, sao chị lại không trang điểm?" 

Loading...