Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 11 Ngày đi chơi
Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:06:26
Lượt xem: 151
Sau khi xuống xe, hai giáo viên một trước một sau dẫn phụ huynh học sinh phân phát một số cái túi cho bọn họ..
"Việc chúng ta định làm lần này là một chuyến dã ngoại hoạt động công ích., mục tiêu là đỉnh núi này. Bởi vì mỗi khi đến dịp nghỉ lễ, có rất nhiều người đến đây leo núi, đã vứt lại rất nhiều rác thải, mọi người nhìn thấy nhớ nhặt kỹ một chút, ai cũng có trách nhiệm bảo vệ cảnh quan. Ngoài ra, nhiệm vụ của học sinh và phụ huynh ngày hôm nay là so tài với nhau xem ai có thể leo lên núi trước sẽ nhận được phần thưởng của giáo viên.”
Bọn trẻ nghe vậy đều lập tức hò reo hưởng ứng, vô cùng hưng phấn nóng lòng muốn lên đường.
Cũng may hôm nay có phụ huynh giữ lại, nếu không hai người giáo viên có kéo cũng không kéo lại được.
Hôm nay là ngày nghỉ lễ nên có rất nhiều người tới đây leo núi.
Nhìn thấy một đám trẻ con cũng tới leo núi, thỉnh thoảng bọn họ còn dừng lại nhìn xem.
Tiểu Bảo bị kẹp giữa bố mẹ, hai bàn tay nhỏ bị hai người trái phải nắm lấy.
Mặc dù khuôn mặt nhỏ căng thẳng nhưng niềm vui vẫn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bùi Quý Xuyên đi theo bên cạnh bọn họ, từ lâu cậu bé đã quen với cảnh tượng này. Chú Bùi và dì Tống đều rất lãnh đạm với cậu bé, nên cậu ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng Chu Xảo thì lại không thể chịu đựng được.
Hoạt động dã ngoại lần này là toàn bộ trường mẫu giáo đều tham gia, mấy người Bùi Điềm Điềm bọn họ không đi cùng một chiếc xe.
Bọn họ vừa xuống xe đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô ta chợt cảm thấy đau lòng.
Tình mẫu tử bấy lâu nay dường như được khơi dậy.
Lại nghĩ đến thái độ trước đó của Tống Ngôn và Bùi Duật Sâm đối với mình, trong lòng cô ta càng cảm thấy khó chịu.
Cô ta tỏ vẻ lạnh lùng tiến về phía trước nói: "Quý Xuyên, cháu lại đây."
Một tiếng gọi này không hề thân mật, giống như đang ra lệnh.
Bùi Quý Xuyên sửng sốt một lúc, quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy người phụ nữ phiền phức đó lại nói chuyện với mình.
Cậu bé cảnh giác rụt người về phía Tống Ngôn, đây là một động tác hoàn toàn theo bản năng, nhưng lại đ.â.m vào tim Chu Xảo.
Tống Ngôn đối xử với cậu bé như vậy, cậu bé vậy mà còn dựa dẫm vào cô.
Trong khoảng thời gian này, cô ta đã tìm hiểu kỹ về chuyện của bọn họ ở nhà họ Bùi từ chỗ Bùi Điềm Điềm.
Mới biết được Tống Ngôn không phải bởi vì tiếp xúc với cô ta mới thay đổi, mà ngay từ khi hai đứa trẻ được đưa đến đó, thì mọi chuyện đã không giống với thiết lập trong tiểu thuyết.
Trong tiểu thuyết, Tống Ngôn thấy hai đứa trẻ đáng thương nên đã đối xử với bọn họ rất tốt, càng sẽ không cho bọn họ làm việc nhà.
Nhưng trên thực tế, ngay sau khi hai đứa trẻ tới đó, Tống Ngôn đã sai bảo bọn họ giống như người làm.
Không phải giặt quần áo thì chính là quét dọn vệ sinh.
Mỗi ngày đều phải dọn dẹp nhà cửa một lần, bản thân Tống Ngôn thì lại rất thảnh thơi.
Cô ta cho rằng, Tống Ngôn chính là cố ý ngược đãi hai đứa trẻ, cho nên Bùi Điềm Điềm mới bị bức ép đến mức phải lấy trộm sách của Tiểu Bảo, sau đó cô lại nhân cơ hội đó mà đuổi người đi.
Có lẽ chuyện Bùi Quý Xuyên bị đuổi đi cũng chỉ là sớm hay muộn thôi.
Tống Ngôn chỉ là không thể làm quá trắng trợn.
Nhìn thái độ đối xử của đứa trẻ đối với Chu Xảo, nói không chừng sau lưng Tống Ngôn còn nói xấu cô ta.
Cho nên Bùi Quý Xuyên mới ghét cô ta như vậy.
Càng nghĩ cô ta càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng.
Vì Tống Ngôn đã không còn là người trong tiểu thuyết, cô ta đương nhiên không thể tiếp tục đi theo cốt truyện trước kia.
Bùi Quý Xuyên cũng tuyệt đối không thể rời xa cô ta, để tránh cho đứa trẻ này còn nhỏ tuổi sẽ bị Tống Ngôn lừa gạt. Cô ta muốn nói sự thật với Bùi Quý Xuyên.
Cho cậu bé biết ai mới là mẹ ruột của cậu.
Bằng cách này, cậu bé sẽ không bị Tống Ngôn lừa gạt.
Tống Ngôn cũng nhìn về phía Chu Xảo, hỏi cô ta: “Cô tìm thằng bé có chuyện gì sao?”
Chu Xảo cố kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng nói: "Tôi có mấy lời muốn nói với thằng bé, chị dậu không đồng ý sao? Chẳng lẽ chị sợ tôi nói ra chuyện gì không nên nói sao?"
Cô ta cho rằng nếu như Tống Ngôn thực sự không phải là người trước kia, lại có thể phá hỏng cốt truyện, vậy thì Tống Ngôn nhất định phải biết Bùi Quý Xuyên là con của cô ta.
Nhưng vẫn luôn cố tình giả vờ như không biết.
Rõ ràng là đang muốn đối nghịch với cô ta.
Cho dù cô là ai, Chu Xảo cũng sẽ không để cô được toại nguyện.
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều nhìn sang, có chút không hiểu.
Ngược lại, Vương Hà nhìn thấy có người đối đầu với Tống Ngôn thì trong lòng vô cùng sung sướng, cô ta cũng biết chuyện Tống Ngôn nhận nuôi đứa trẻ kia, còn có chút hả hê trước chuyện này.
Nghe được lời nói của Chu Xảo, cô ta lập tức ra vẻ ngạc nhiên nói: “Cô giáo Tống sẽ không lén lút đối xử quá nghiêm khắc với bọn trẻ đấy chứ? Bình thường luôn nghe người ta nói cô sai bảo đứa trẻ như người hầu, không quét dọn nhà cửa thì chính là giặt quần áo cho cả nhà. Mặc dù không phải con ruột nhưng dù sao thằng bé vẫn là một đứa trẻ, không cần phải quá đáng như vậy.”
Ngoài miệng thì nói là quá nghiêm khắc, nhưng thực ra chính là đang nói với mọi người rằng đứa trẻ này không phải con ruột của cô, cho nên Tống Ngôn đã lén lút ức h.i.ế.p cậu bé.
Tất cả mọi người đều là người làm bố mẹ, nên đương nhiên không quen chứng kiến những chuyện như thế này xảy ra.
Lập tức cau mày.
Mặc dù quả thực rất khó chấp nhận việc nhận một đứa trẻ làm con nuôi, nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không thể nhắm vào một đứa trẻ được.
Tống Ngôn nghe thấy lời này thì nở nụ cười: "Thật sao? Có vẻ như con của cô và con của tôi thực sự không giống nhau. Con của tôi từ nhỏ đã được tôi dạy dỗ phải tự giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, tôi không cảm thấy chuyện này có gì quá đáng.”
“Nếu bây giờ không làm thì sau này chờ người khác làm giúp bọn trẻ sao?”
Vương Hà lại càng khinh thường nói: “Vậy thì con của cô thật là đáng thương, tuổi còn nhỏ mà phải làm nhiều việc như vậy. Kim Bảo Nhi nhà tôi cũng lớn bằng bọn họ, cho tới bây giờ tôi còn không nỡ cho thằng bé làm việc. Con trai phải học hành để vào đại học, làm rạng danh cửa nhà, đôi tay thằng bé không phải dùng để làm việc. Nếu những công việc này đều do con trai làm thì còn cần tới phụ nữ làm gì?”
“Không có mâu thuẫn giữa việc vào đại học và làm việc nhà. Phụ nữ cũng có thể vào đại học, cũng đi làm để kiếm tiền. Tại sao cứ phải là phụ nữ làm những việc nhà? Nếu cô thích chịu khổ đến thế thì cứ chịu khổ nhiều một chút, khổ luôn phần của tôi cũng được, tôi không hề muốn chịu nỗi khổ này.”
Lời này vừa ra, những người xung quanh cũng bật cười.
Mặc dù bây giờ tình hình của mọi người đúng là như vậy.
Nhưng thành thật mà nói, nếu con cái mình thực sự có thể giúp đỡ làm một số việc, không quá nặng nhọc, người làm mẹ cũng rất tự hào, vô cùng vui vẻ.
Không phải ai cũng hầu hạ con trai mình giống như tổ tông.
Vì vậy, mọi người đều không dám đồng tình với lời nói của Vương Hà.
Vương Hà đỏ mặt, muốn nói gì đó, nhưng Tống Diễn lại lên tiếng trước.
“Thế nào, trước đây cô vu cáo tôi dụ dỗ chồng cô vẫn chưa đủ, bây giờ lại muốn vu cáo tôi ngược đãi đứa trẻ sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-11-ngay-di-choi.html.]
"Cô giáo Vương rất rảnh rỗi phải không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức nhớ ra Vương Hà là ai.
Vừa rồi còn tưởng cô ta đang bênh vực đứa trẻ.
Ai ngờ là đang nhắm đến Tống Ngôn.
Tiết mục cô ta và chồng tự biên tự diễn để báo cáo Tống Ngôn cho tới bây giờ vẫn đang được lưu truyền trong khu nhà.
Nghe nói cả hai vợ chồng này đều bị trừng phạt.
Không ngờ lúc này mới chỉ qua không bao lâu đã muốn gây phiền phức.
Hận thù lớn tới thế nào mà phải làm như vậy?
Sắc mặt Vương Hà lúc trắng lúc xanh, không có mặt mũi nhìn ai, trong miệng lẩm bẩm gì đó, vội vàng kéo con trai xám xịt rời đi.
Tống Ngôn nhìn về phía Chu Xảo, Chu Xảo cố ý nói mấy lời kia ngược lại đã cho Tống Ngôn vũ khí
Cô cười như không cười nói: “Vị đồng chí Chu này lần trước tự xưng là phụ huynh của Quý Xuyên, đến họp phụ huynh giúp thằng bé, lần này lại gọi thằng bé đến nói chuyện. Người biết lai lịch cô là họ hàng xa của nhà họ Bùi còn đỡ, người không biết còn tưởng cô mới là mẹ ruột của bọn họ đấy, cô nói có đúng không?”
Sắc mặt Chu Xảo tái nhợt.
Bùi Quý Xuyên trông vô cùng khó coi, cậu bé không có một người mẹ đáng ghét như vậy.
Bùi Duật Sâm quay đầu lại, liếc nhìn Tống Ngôn.
Chu Xảo nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chỉ là muốn nói vài lời với đứa trẻ thôi, dù sao trong lòng dì của tôi vẫn luôn lo lắng cho đứa bé này, bà ấy bận rộn nên mới nhờ tôi hỏi thăm một chút, nếu như chị dâu không muốn thì cũng thôi đi.”
"Không liên quan gì đến tôi, người có muốn nói chuyện với cô hay không là thằng bé, sao cô không hỏi ý kiến thằng bé?”
Bùi Quý Xuyên nghe thấy lời này, lập tức trốn ở phía sau lưng Tống Ngôn, biểu cảm giống như nhìn thấy ôn thần: “Cháu không muốn nói chuyện với dì ấy.”
Cậu bé luôn cảm thấy Chu Xảo này chỉ muốn lừa gạt mình, giống như đã lừa gạt em gái cậu ta.
Nhưng cậu bé không phải là em gái, không phải loại người chỉ cần mấy viên kẹo và mấy bộ quần áo là có thể lừa gạt được.
Tống Diễn nhìn Chu Xảo sắc mặt tái mét: "Cô có nghe thấy không?"
Bùi Điềm Điềm nhìn bóng lưng người một nhà, trong lòng đột nhiên có chút cô độc.
Trước kia khi ở bên anh trai, bất cứ việc gì anh trai cũng đều giúp đỡ cô bé.
Lúc đó mặc dù cuộc sống của Bùi Điềm Điềm không hề dễ dàng nhưng cũng không đến vất vả như bây gio.
Có anh trai làm bạn, cô bé thật ra còn rất vui vẻ.
Lúc đầu cô bé lựa chọn đi đến nhà bà nội, còn cố gắng thuyết phục anh trai, nhưng anh trai không nghe, không muốn rời đi.
Khi đó, Bùi Điềm Điềm không hiểu lắm tại sao anh trai lại không muốn rời đi rõ ràng dì Tống không thích bọn họ.
Nhưng bây giờ nhìn anh trai có vẻ hạnh phúc hơn trước kia rất nhiều.
Chẳng lẽ dì Tống có thực sự đối xử tốt với anh trai sao?
Bùi Điềm Điềm không thể nói ra trong lòng mình có cảm giác thế nào, nhìn thấy anh trai mình vui vẻ như vậy, cô bé vừa có chút buồn, vừa có chút ghen tị.
Rõ ràng là mình đáng yêu hơn anh trai.
Nhưng tại sao dì Tống lại đối xử với anh trai tốt hơn mình?
Cô bé không hiểu.
Vốn còn cảm thấy bản thân được mặc váy mới, có đồ chơi mới thì cô bé đã rất hạnh phúc rồi.
Nhưng tại sao khi nhìn anh trai, cô bé lại có cảm giác giống như mình đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.
Tiểu Bảo đi theo bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, tại sao con trai vào đại học thì không thể làm việc nhà? Chẳng lẽ làm việc nhà là không vào đại học sao?"
Tống Ngôn nói: “Nói nhảm, bố của con cũng học ở một trường đại học danh tiếng, con thấy bố ở nhà có làm việc nhà không?”
Tiểu Bảo suy nghĩ một lúc, bình thường thì bố cậu bé làm rất nhiều việc, mỗi ngày không sửa chữa đường ống nước thì cũng thay bóng đèn, đôi khi còn cầm búa gõ gõ đập đập, sửa chữa chỗ này chỗ kia, chỗ bố làm bẩn trên sàn nhà cũng tự quét dọn sạch sẽ, thỉnh thoảng còn dậy sớm nấu ăn rửa chén, quần áo bẩn bẩn bít tất cũng là bố tự mình giặt, đương nhiên đồ ăn bố nấu không ngon bằng mẹ.
Vì thế Tiểu Bảo lắc đầu.
"Vậy chẳng phải đúng rồi sao? Hai việc này không mâu thuẫn với nhau, con biết làm việc nhà đối với con chính là chuyện tốt, sau này cái gì con cũng có thể làm được, nếu Kim Bảo Nhi không làm, sau này mẹ cậu bé lớn tuổi, già đi cũng phải làm cho cậu bé, khi cậu bé lớn bằng bố của con, còn phải cần người khác nấu cơm cho cậu ấy ăn, giặt quần áo cho cậu ấy. Con có muốn trở thành một người như vậy không, Tiểu Bảo?”
Tiểu Bảo liên tục lắc đầu.
Anh ấy không muốn.
Điều đó thật đáng thương cho mẹ tôi.
"Mẹ, sau này con sẽ không để mẹ phải giặt quần áo và nấu ăn cho con dâu. Con sẽ tự giặt giũ, con cũng sẽ học nấu ăn, sẽ nấu ăn ngon hơn bố."
“Mẹ ơi, chờ về nhà con học nấu ăn có được không?”
Tống Ngôn nhìn đứa con trai ngày càng hiểu chuyện, ngoan ngoãn của mình, trong lòng cảm thấy ấm áp: "Đương nhiên có thể, nhưng con cứ từ từ, đừng nóng vội."
Bùi Duật Sâm bất đắc dĩ bật cười.
Thằng nhóc này đang nói mình nấu ăn không ngon sao?
Sau đó, hai người dẫn đứa trẻ đi cùng, mỗi lần nhìn thấy rác đều bảo cậu bé đi nhặt.
Lúc đầu Thiết Trụ vội vàng leo núi để giành hạng nhất, nhưng cậu bé quá béo, đi được một lúc đã mệt mỏi thở hổn hển, quay đầu nhìn thấy mấy người Tiểu Bảo vẫn đang bước đi ung dung chậm rãi, trong lòng cậu bé vô cùng sốt ruột.
Cậu bé lau mồ hôi rồi bước tới trước mặt Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo đang cầm hai cành cây giống như đôi đũa để gắp rác thải dưới đất bỏ vào túi ni lông.
"Tiểu Bảo, cậu đang làm gì vậy? Chúng ta đã bị tụt lại ở phía sau rồi, đợi lát nữa sẽ không giành được hạng nhất đâu.”
Tiểu Bảo thậm chí còn không ngẩng đầu lên: “Tôi đang nhặt rác, mẹ bảo nhìn thấy rác đều phải nhặt hết, như vậy những bông hoa bụi cỏ nhỏ có thể lớn lên khỏe mạnh giống như chúng ta.”
Thiết Trụ nghe vậy thì hiểu ra, hai mắt mở to. Hoá ra là cô giáo đưa túi cho bọn họ là có ý này sao?
Dù sao cậu bé cũng không thể leo nỗi nữa, thế là chậm rãi đi nhặt rác theo Tiểu Bảo.
Nhìn thấy có đứa trẻ nhặt rác, những đứa trẻ khác cũng tò mò nhìn sang, lần lượt tham gia, đội ngũ nhặt rác càng lúc càng đông.
Kim Bảo và mấy người bạn học đã leo lên một đoạn rất xa, nhìn thấy phía sau càng lúc càng ít người, trong lòng có chút nghi hoặc.
"Kim Bảo, bọn họ đang làm gì vậy?"
"Không phải là nhặt rác đấy chứ? Tại sao bọn họ lại đi nhặt rác vậy?" Mấy người bạn học của cậu bé bối rối quay đầu nhìn về phía sau.
Nhìn mọi người chạy khắp nơi nhặt rác, bộ dạng giống như là rất vui vẻ.
Kim Bảo lau mồ hôi nhìn sang, chỉ thấy trên tay tất cả mọi người vây quanh Tiểu Bảo, túi rác trong tay cậu bé là nhiều nhất.