Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 10: Đi chơi

Cập nhật lúc: 2024-12-23 11:06:15
Lượt xem: 137

Tống Ngôn dừng lại, liếc nhìn cô ta.

“Sao lại cần cô trông chừng anh ấy? Cô là mẹ anh ấy à?”

Chu Xảo nghẹn họng.

Cô ta vốn cố ý nói như vậy, thăm dò Tống Ngôn một chút.

Bởi vì Tống Ngôn có điều gì đó thực sự không ổn.

Giống như cô đã biết tất cả những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, cho nên hành động của cô đều là tránh đi theo cốt truyện.

Nếu đúng như vậy thì có thể giải thích được những thay đổi từ trước đến nay.

Chu Xảo càng nghĩ càng sợ hãi.

Cô ta vốn còn cho rằng tất cả những thay đổi này là do mình xuyên sách tới đây tạo ra hiệu ứng cánh bướm.

Bây giờ xem ra, có lẽ thật sự không phải là do cô ta.

Cô ta cười nói: “Xem chị dâu nói chuyện kìa, dù sao tôi cũng lớn lên cùng với anh Bùi. Anh Bùi rất ưu tú, cao ráo, trẻ trung lại đẹp trai, không biết có bao nhiêu cô gái thích anh ấy. Đặc biệt là mấy cô tiếp viên hàng kia, tôi nghe nói bọn họ rất thích tiếp xúc với cơ trưởng, chị chưa từng đi làm, không hiểu sự nguy hiểm của xã hội, cho nên tôi mới nghĩ trông chừng giúp chị. Nếu không, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chị hối hận cũng đã muộn rồi phải không?

đến việc giúp anh xem. Nếu không, nếu có chuyện gì xảy ra, hối hận cũng đã muộn rồi phải không?

Tống Ngôn nghe thấy lời này cũng bật cười: “Người phụ nữ bình thường sẽ không thể nào biết người ta đã kết hôn, có con mà còn đi phá hoại gia đình người ta. Tôi tin rằng những tiếp viên hàng không có trình độ học vấn cao sẽ càng khinh thường làm chuyện như vậy. Chỉ có những người phụ nữ có suy nghĩ bẩn thỉu, tam quan không đứng đắn mới có thể công khai đi làm những việc những chuyện như vậy, hơn nữa...”

Cô liếc nhìn Chu Xảo một cái, cười khẩy: “Một người đàn ông có thể bị người phụ nữ khác cướp đi cũng chẳng phải người tốt. Nếu không thể tự quản lý được bản thân cần người khác phải trông chừng, người đàn ông như vậy tôi tôi cũng không cần, đối phương thực sự thích thu nhặt đồ đã qua sử dụng, tôi cũng vui vẻ ném rác rưởi qua đó, cô nói có đúng không?”

Chu Xảo bị cô nói sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Mặc dù Tống Ngôn không chỉ mặt gọi tên ai cả.

Nhưng cô ta lại có cảm giác Tống Ngôn đang mắng mình.

“Cái gì mà đồ đã qua sử dụng?”

Bùi Duật Sâm nắm tay Tiểu Bảo đi tới, nghe được lời này, cau mày nghi hoặc, hỏi cô.

“A, anh đến thì tốt rồi.” Tống Ngôn nhìn thấy anh ta, khẽ gật đầu nói: “Người em họ bà con xa này của anh nói lo lắng anh đến sân bay sẽ bị đám phụ nữ bên ngoài thích phá hoại gia đình người khác cướp mất, nên cô ấy muốn giúp em trông chừng anh.”

“Em nói, nếu thật sự anh dễ bị người khác cướp đi như vậy, thì đôi với em mà nói đó cũng là một chuyện tốt.”

Khuôn mặt Bùi Duật Sâm vô cùng lạnh lùng, anh ta liếc nhìn Chu Xảo, chỉ cảm thấy phiền chán.

Khoảng thời gian này số lần xuất hiện Chu Xảo thực sự quá nhiều, không phải can thiệp vào công việc của anh ta, thì lại nhúng tay vào chuyện gia đình bọn họ.

Anh ta vô cùng khó chịu.

“Thật sao?” Giọng nói của anh ta có chút lạnh lùng: “Khi đồng chí Chu hỏi người khác, tôi lại có một đề nghị.”

“Anh... anh Bùi, em không phải có ý như vậy." Chu Xảo lắp bắp, sắc mặt rất khó coi.

“Tôi không quan tâm cô có ý gì, nhưng vẫn chưa đến lượt cô lo chuyện của tôi.”

Giọng nói của Bùi Duật Sâm lạnh thấu xương.

Chu Xảo giống như bị tổn thương, trong mắt có chút sương mù, khiến người ta cảm thấy thương xót.

Nhưng mà lúc này các giáo viên đã đi đến, không ai nhìn cô ta cả.

"Các bạn học đến đây xếp hàng lên xe. Mọi người đừng chen chúc, ai cũng có chỗ ngồi."

Hai người dắt tay đứa trẻ đi đến xếp hàng lên xe.

Thiết Trụ được thím Lý nắm tay đứng xếp hàng ở phía trước. Khi nhìn thấy Tiểu Bảo, cậu bé lập tức vẫy tay chào, bạo cậu đứng ở phía sau lưng mình, còn mở cặp sách ra cho cậu xem.

"Tiểu Bảo, nhìn xem, bà nội mua cho tôi rất nhiều đồ ăn và kẹo dưa hấu, cậu có muốn ăn không?”

Thời buổi này, kẹo có đủ loại hương vị, càng phân loại thì càng nhiều.

Nhưng thứ Tiểu Bảo ăn nhiều nhất chính là kẹo sữa đậu phộng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-10-di-choi.html.]

Thật sự chưa bao giờ ăn kẹo dưa hấu, cậu cũng tò mò xem nó trông như thế nào, chẳng lẽ có hình dạng giống như dưa hấu sao?

Nhưng mẹ nói rằng cậu không thể ăn nhiều kẹo, răng sẽ bị sâu.

Vì thế mặc dù cậu rất muốn ăn nhưng vẫn lắc đầu tỏ ý không muốn.

Thiết Trụ có chút thất vọng, nếu là đứa trẻ khác sẽ vội vã giành lấy, nhưng Tiểu Bảo thì mình cho cũng không cần.

Trước đây cậu béo mang theo đồ ăn đều chia cho cậu ăn, Tiểu Bảo cũng không muốn.

Tiểu Bảo thật kỳ lạ.

Có lẽ đây là lý do tại sao cậu bé thích chơi với Tiểu Bảo, cậu khác với những đứa trẻ khác.

Những đứa trẻ khác chỉ chơi với cậu bé vì cậu bé cho bọn họ kẹo.

Nhưng Tiểu Bảo cho dù có ăn kẹo hay không cũng đều sẽ không chơi với cậu bé.

Một đám bạn nhỏ ồn ào xếp hàng lên xe giống như một đàn gà. Lần đầu tiên được ra ngoài chơi, các bạn nhỏ đều cực kỳ hào hứng.

Ngay cả Tiểu Bảo cũng không nhịn được mà nhìn chung quanh, vô cùng tò mò.

Bùi Quý Xuyên cũng rất hưng phấn, theo sát phía sau cậu bé lên xe.

Sau khi Tống Ngôn ngồi xuống, Bùi Duật Sâm đưa túi cho cô.

Cô mở nó ra nhìn qua một chút, hầu như đều là mấy món đồ ăn vặt như bánh quy, sữa bò.

Có lẽ là vừa rồi mua cho đứa trẻ ăn.

Bọn trẻ đều đang ăn đồ ăn vặt, có đứa tùy tiện ném đồ ăn thừa xuống xe.

Tống Ngôn thấy Tiểu Bảo nhìn chằm chằm vào cái túi, biết cậu bé muốn ăn, liền đưa cho cậu một túi bánh quy, sau đó lại mở túi giấy ra, bảo cậu bỏ rác vào bên trong, không nên hình thành thói quen xấu vứt rác lung tung.

Khi Tiểu Bảo có đồ ăn, tự nhiên là liên tục gật đầu đồng ý.

Khi Vương Hà dẫn con trai Kim Bảo tới, khóe mắt cô ta nhìn thấy Tống Ngôn, cúi đầu xuống như nhìn thấy ma, vội vàng đi về phía sau xe.

Lần này cô ta vốn không muốn tới, trước đó báo cáo Tống Ngôn, cô ta còn tưởng rằng Tống Ngôn sẽ có kết cục rất thảm,, nhưng hóa ra chỉ là hiểu lầm.

Cuối cùng, cô ta không chỉ bị nhà trường xử phạt mà ngay sau đó chồng cô ta còn bị giáng chức, trong lúc nhất thời, cô ta trở thành trò cười của toàn bộ khu nhà

Trong khoảng thời gian này, cô ta luôn xin nghỉ phép không đến trường, sợ bị người ta bàn tán.

Không ngờ trường của con trai đột nhiên lại tổ chức hoạt động dã ngoại.

Chồng cô ta chắc chắn không thể đi được, cô ta cũng không thể để con trai mình đi một mình, quá đáng thương.

Cho nên cuối cùng không thể không đi.

Mặc dù lần trước đúng là cô ta hiểu lầm, nhưng cô ta cũng không cảm thấy Tống Ngôn vô tội.

Không phải vì cô mà chồng cô ta mới gây ra chuyện như vậy sao?

Thực sự không biết Tống Ngôn này rốt cuộc có sức hấp dẫn gì mà có thể khiến chồng cô trở nên như vậy.

Từ đầu đến cuối Vương Hà luôn không thích cô.

Kim Bảo gặp Tiểu Bảo cũng không vui.

Cậu bé không hiểu lắm về chuyện của người lớn, nhưng mấy ngày nay chuyện quá ồn ào đến mức các bạn cùng lớp đều cười nhạo cậu bé.

Cậu bé về nhà hỏi Vương Hà, Vương Hà tự nhiên coi mình là người đáng thương kể lại chuyện cho con trai.

Kim Bảo nghe vậy vô cùng tức giận.

Cậu bé biết chính mẹ của Tiểu Bảo là người không biết xấu hổ, đã quyến rũ bố cậu bé nhưng lại không chịu thừa nhận, làm cho bố mẹ cãi nhau, hại bố bị giáng chức.

Hiện tại cậu bé rất ghét Tiểu Bảo.

Trước đây cậu bé chưa bao giờ để Tiểu Bảo vào trong mắt, dù sao trong lớp học có nhiều học sinh như vậy, Tiểu Bảo lại không thích tiếp xúc với người khác, rất kín đáo, cho nên Kim Bảo cũng không để ý đến người này.

Nhưng hiện tại cậu ta luôn nhìn chằm chằm Tiểu Bảo.

Khi đi ngang qua, cậu bé còn trừng mắt liếc Tiểu Bảo một cái. 

Loading...