Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 10: Cháu còn thích thằng bé không?

Cập nhật lúc: 2024-12-22 17:23:32
Lượt xem: 147

Chu Xảo mỗi lần đến đều mang đồ cho đứa trẻ, thậm chí còn đang làm việc trong sân bay.

Chắc chắn là mỗi tháng nhận được rất nhiều tiền.

Cô ta đưa cho mình một ít tiền cũng là điều đương nhiên.

Dù sao thì cô ta cũng là mẹ của đứa trẻ.

Cũng không thể cái gì cũng bắt bà ta bỏ tiền ra được.

Sau khi quyết định xong, Vương Diễm Mai lập tức đi ra ngoài tìm Chu Xảo.

khoảng thời gian này cuộc sống của Chu Xảo thực sự cũng không dễ dàng gì.

Theo lý mà nói, với năng lực của cô ta, căn bản không thể vượt qua phỏng vấn cho vị trí tiếp viên hàng không.

Mặc dù cô ta học chuyên ngành này nhưng người cạnh tranh nhiều như thế, nếu như không có chỗ dựa, không có người giúp đỡ sắp xếp thì cho dù bản thân mình có thực lực cũng khó mà đến lượt mình có thể vào làm.

Đây đương nhiên là điều Chu Xảo lo lắng.

Vì vậy cô ta biết thời điểm nào Bùi Duật Sâm sẽ đi tới sân bay, để làm cho tình tiết trong tiểu thuyết trở nên hợp lý, tình tiết cô ta và Bùi Duật Sâm gặp nhau cũng là một tình tiết do chính cô ta dàn dựng, không phải là ngẫu nhiên.

Quả nhiên đối phương thấy cô ta và Bùi Duật Sâm quen biết nhau, hiện tại lại rất muốn chiêu mộ Bùi Duật Sâm, cho nên cuộc phỏng vấn của Chu Xảo diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Thậm chí còn được người quản lý gọi lên gặp riêng trao đổi mấy câu.

Tất cả mọi người đều cho rằng cô ta có chỗ dựa.

Cho dù là ngành nghề gì, đơn vị nào, chỉ cần có chỗ dựa thì việc đến phỏng vấn chỉ là hình thức.

Người bình thường rất khó có cơ hội cạnh tranh vào được.

Đương nhiên, đối với một người có đẳng cấp và thực lực giống như Bùi Duật Sâm, các công ty đương nhiên sẽ điên cuồng giành giật.

Ví dụ, nếu như là người đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cho dù điều kiện gia đình có nghèo đến đâu, các trường đại học hàng đầu đều sẽ tranh giành.

Nhưng Chu Xảo đương nhiên không có thực lực như vậy.

Đó là lý do tại sao cô ta phải nhờ vào Bùi Duật Sâm để giúp đỡ mình.

Chỉ là cô ta không ngờ, mọi việc đều đang diễn ra suôn sẻ giống như suy nghĩ của cô ta.

Kết quả là ngay thời điểm quan trọng, Bùi Duật Sâm lại không tới đó làm việc.

Người quản lý còn cố ý nhờ cô ta giúp đỡ, nói rằng chỉ cần có thể khuyên nhủ được người vào làm, bọn họ sẽ đưa cho cô ta một khoản phí giới thiệu.

Chu Xảo đương nhiên không hy vọng Bùi Duật Sâm rời đi, cho nên đồng ý ngay.

Khi đó cô ta còn đảm bảo chắc chắn rằng mình nhất định sẽ thuyết phục Bùi Duật Sâm vào làm việc.

Bởi vì cô ta tin rằng với mối quan hệ thanh mai trúc mã từ nhỏ giữa nguyên chủ và Bùi Duật Sâm, cộng thêm lợi ích của công việc này đối với anh ta, không có lý do gì Bùi Duật Sâm lại không đi.

Anh ta không có phản hồi ngay lập tức cho người quản lý, chỉ là anh ta đang cân nhắc mà thôi.

Dù sao, những người như Bùi Duật Sâm chắc chắn có rất nhiều sự lựa chọn.

Nhưng dù thế nào đi nữa, sự lựa chọn của anh ta cuối cùng cũng sẽ giống hệt như trong tiểu thuyết.

Đây là chuyện cô ta hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Nhưng cô ta không ngờ rằng Bùi Duật Sâm không phải là đang do dự.

Mà là thật sự không đi.

Lần này cô ta không thể làm được việc, cho nên người quản lý đương nhiên không có thái độ tốt với cô ta.

Hoàn cảnh hiện tại của Chu Xảo cũng giống như giẫm trên băng mỏng.

Mặc dù cô ta có đi học nhưng tất cả đều dựa trên kinh nghiệm ở kiếp trước, cho nên kỳ thi tuyển sinh đại học đối với cô ta mà nói, cũng không có gì quá khó.

Nhưng thay đổi chuyên ngành không khác nào bắt đầu học lại từ đầu.

Cho nên, thành tích của cô ta cũng không tốt hơn những người khác.

Ở thời tương lai Chu Xảo chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường.

Cho dù là xuyên sách, cô ta cũng không có được tài năng và thủ đoạn giống như những thiên tài trong tiểu thuyết.

Cô ta chỉ có thể dựa vào cốt truyện để tiến về phía trước.

Nhưng lại phát hiện, những chuyện trong tiểu thuyết chỉ miêu tả vài câu, diễn ra trong thực tế lại khó khăn như vậy.

Lúc này, cô ta vừa mới kết thúc huấn luyện, cả người đang mệt mỏi thì đã nhìn thấy Vương Diễm Mai đang đứng chờ ở ngoài cổng.

Vương Diễm Mai nhìn thấy cô ta, vô cùng mừng rỡ, hét lên: "Tiểu Xảo, là dì đây."

Lúc này vừa hay đang là giờ tan làm, xung quanh có rất nhiều người, nghe thấy giọng nói này, rất nhiều người đều nhìn về phía Chu Xảo.

Sắc mặt Chu Xảo lập tức trở nên xấu hổ vô cùng.

Cô ta vội vàng bước tới, kéo Vương Diễm Mai đi sang một bên, thấp giọng hỏi: "Dì, sao dì lại đến đây? Cũng không nói trước cho con biết?"

Quan trọng là bà ta tìm mình ở chỗ ở thì thôi đi, tại sao lại chạy đến trước công ty?

Chu Xảo nghĩ đến ánh mắt những người xung quanh vừa nhìn mình, đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác không thể ngóc đầu lên được.

Khi còn nhỏ, điều kiện gia đình cô ta không tốt, cô ta vẫn luôn là người bình thường, cũng có lòng ham hư vinh, sợ người trong nhà tìm đến gặp mình bị các bạn cùng lớp nhìn thấy, sợ người ta sẽ nói mình là người nghèo, sẽ rất mất mặt.

Nhưng cảm giác đó chỉ xuất hiện khi cô ta còn nhỏ, không ngờ lúc này cô ta lại trải qua cảm giác đó một lần nữa.

Bởi vì công việc cô ta có thể làm hiện tại so với những việc cô ta từng làm thật sự là vinh quang hơn rất nhiều

Ở thời đại này giá trị của tiếp viên hàng không cũng không phải người bình thường có thể so sánh được.

Đương nhiên, trong lòng Chu Xảo cũng sinh ra một loại cảm giác ưu việt.

Cô ta không còn là một người làm công bình thường ở bên ngoài tiểu thuyết nữa.

Hiện tại cô ấy trẻ trung, xinh đẹp, lại có thực lực, lại là mẹ ruột của nam chính trong tiểu thuyết và là vợ của một ông chủ tương lai...

"Sao vậy, dì không thể tới tìm cháu sao?" Vương Diễm Mai nghe được lời này có chút không thoải mái.

Từ trước đến nay ở trước mặt Chu Xảo, bà ta luôn có cảm giác được tôn trọng.

Bộ dạng đột ngột này của Chu Xảo khiến bà ta có cảm giác bị ghét bỏ.

Phải biết rằng cuộc sống người chị em nghèo hèn ở nông thôn rất khốn khổ không chịu nổi, hoàn cảnh của Chu Xảo còn tệ hơn gia đình bà ta rất nhiều.

Nếu như không phải cô ta thi đậu đại học, một cô gái như vậy, cho dù có quan hệ tốt tới đâu, thì Vương Diễm Mai cũng sẽ không bao giờ để mắt tới.

Nhưng nghĩ đến mục đích mình đến đây, bà ta vẫn cố chịu đựng cảm giác khó chịu.

Chu Xảo vội vàng nói: "Đương nhiên cháu không có ý này, chỉ là dì đột nhiên tới đây, cháu có hơi kinh ngạc, dì tìm cháu có chuyện gì sao?”

"Cũng không có chuyện gì lớn, dì tìm cháu lấy một ít tiền..."

Nghe nói như vậy, sắc mặt Chu Xảo lập tức thay đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-10-chau-con-thich-thang-be-khong.html.]

Cô ta cũng biết Vương Diễm Mai thích tiêu tiền của Bùi Duật Sâm, nhưng không ngờ tới có một ngày sẽ tìm tới mình đòi tiền.

Bản thân cô ta còn chưa đi làm, lấy tiền ở đâu ra.

"Dì lấy tiền làm gì?"

"Đương nhiên là lấy tiền nuôi đứa trẻ rồi, Điềm Điềm của cháu ở chỗ dì, ăn uống ngủ nghỉ không cần tiêu tiền sao? Đã lâu như vậy rồi, cũng không thấy cháu nói gì, chúa sẽ không để dì nuôi con cho cháu miễn phí đấy chứ? Nếu cháu không đưa tiền, cháu đem con bé này về tự mình nuôi đi, dì nuôi một mình Quý Xuyên là được rồi.”

Vương Diễm Mai càng nói càng cảm thấy khó chịu, nghĩ rằng Chu Xảo đưa số tiền kia là chuyện đương nhiên.

Dù sao, Bùi Điềm Điềm cũng là con gái ruột của cô ta.

Bà ta vui lòng tự mình nuôi cháu trai nhưng mà nuôi một con nhóc thì bà ta không sẵn lòng.

Mối quan hệ giữa hai người quả thực rất tốt, nhưng một khi dính đến lợi ích, Vương Diễm Mai sẽ luôn là lục thân không nhận.

Chu Xảo lộ ra sắc mặt khó coi, cô ta thực sự không ngờ tới Vương Diễm Mai lại làm ầm ĩ như vậy, lại còn dùng thủ đoạn này để ép buộc mình, chẳng trách Tống Ngôn bị bà ta chèn ép lại sống khổ sở như vậy.

Trước đây hai người luôn đứng cùng phe với nhau, cho nên cô ta cảm thấy Vương Diễm Mai cũng rất tốt.

Nhưng hôm nay bọn họ đối địch, Chu Xảo biết kiểu mẹ chồng cực phẩm ở thời đại này có thể đáng sợ đến mức nào.

Chưa kể, Vương Diễm Mai còn là ma cà rồng hút m.á.u người, có lần một thì sẽ có lần thứ hai.

Cô ta không phải là kẻ ngốc giống như Tống Ngôn, sẽ để bà ta tuỳ ý hút máu.

Suy nghĩ một chút, Chu Xảo nịnh nọt nói: "Dì, dì cũng biết hiện tại cháu vừa mới tốt nghiệp, trong tay thật sự không có bao nhiêu tiền."

Thấy sắc mặt Vương Diễm Mai thay đổi, cô ta lập tức lấy lòng: “Đương nhiên cháu cũng không phải không muốn đưa cho dì, dì yên tâm, đợi cháu vào làm việc chính thức, dì muốn bao nhiêu cháu đều có thể đưa cho dì. Hiện tại cháu thật sự không có đồng nào, nếu dì thật sự rất cần tiền, bên chỗ anh Bùi chắc chắn sẽ đưa cho dì, không phải bây giờ anh ấy đang làm thủ tục xuất ngũ sao?

"Anh Bùi đã phục vụ trong quân ngũ nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều tiền trợ cấp xuất ngũ. Dì là mẹ của anh ấy, số tiền này chắc chắn phải chia cho dì một ít."

Nếu đổi lại là trước đây, Chu Xảo sẽ không muốn cho bà ta số tiền này đi, bởi vì Bùi Quý Xuyên và Tống Ngôn rất tiết kiệm, tiền vào tay bọn họ hầu như đều tiết kiệm lại.

Chờ sau này khi cô ta gả vào đó, số tiền này cuối cùng đều sẽ rơi vào trong tay cô ta.

Cho nên cô ta chắc chắn sẽ không nỡ lấy ra để lấy lòng Vương Diễm Mai.

Nhưng bây giờ tình hình đã khác.

Bùi Duật Sâm đã đối xử với cô ta như vậy, Tống Ngôn cũng vô cùng mạnh mẽ!

Vậy thì đừng trách cô ta không khách sáo.

Quả nhiên, ánh mắt Vương Diễm Mai hơi động, sự tham lam trong mắt gần như muốn tràn ra.

Bà ta đã nhắm đến số tiền này rất lâu rồi.

Cuối cùng bà ta cũng đợi được đứa con trai lớn của mình trở về, giải ngũ.

Lúc này tiền đã sắp tới ta, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.

Chỉ là nghĩ đến thái độ của con trai, bà ta lại cau mày nói: “Cháu nói thì thật là đơn giản, nếu thằng bé đưa tiền cho dì, dì còn có thể tới tìm cháu sao?”

“Bây giờ thằng bé đã trưởng thành, cánh đã cứng cáp rồi, dì nói dì thằng bé cũng không nghe, đứng nói là đưa tiền cho dì.”

"Anh Bùi chỉ là lạnh lùng ngoài mặt thôi, thực ra trái tim anh ấy rất mềm yếu. Trước đây anh ấy cũng như vậy, nhưng số tiền nên đưa cho dì chẳng phải cũng không đưa thiếu một đồng sao? Chỉ là..." Cô ta đột nhiên dừng lại.

Vương Diễm Mai lập tức nhướng mày: “Chỉ là cái gì?"

“Chỉ là khoảng thời gian này, anh Bùi thật sự đã thay đổi rất nhiều, lúc cháu đến gặp anh ấy, anh ấy cũng không để ý đến cháu, hình như chị dâu đã nói gì đó.”

Chu Xảo tỏ vẻ buồn bã nói: “Cháu còn nghe được một số chuyện không hay, nói rằng cả nhà dì ức h.i.ế.p chị dâu. Anh Bùi cảm thấy áy náy với chị dâu, đã đưa hết tiền cho chị ấy, cho nên anh Bùi mới không đưa tiền cho nhà dì."

"Cô ta đánh rắm!" Vương Diễm Mai tức giận trừng mắt, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người.

“Dì đối xử tệ với cô ta khi nào chứ?” Bà ta càng nói càng tức giận: “Dì còn nói trong khoảng thời gian này, tại sao Duyệt Sâm lại ngày càng bất mãn với cả nhà dì như vậy, hoá ra là cô ta ở sau lưng xúi giục.”

Chu Xảo vội vàng nói: "Cháu cũng chỉ là nghe người khác nói thôi, có lẽ là trong chuyện này có chút hiểu lầm. Mọi người đều là người một nhà, cho dù anh Bùi có làm gì, cũng không thể bỏ mặc mọi người không lo được.”

Vương Diễm Mai cảm thấy rất có lý, càng cảm thấy người con dâu Tống Ngôn này thật quá đáng.

Nếu sớm biết cô là người như vậy, lúc trước bà ta sẽ không bao giờ để cho cô gả vào nhà.

Nếu con dâu của bà ta là Chu Xảo, có cùng suy nghĩ với bà ta, bà ta có thể rơi vào hoàn cảnh này sao?

Càng nghĩ, bà ta càng cảm thấy Tống Ngôn này không thể giữ lại được, Vương Diễm Mai có một loại dự cảm, nều Tống Ngôn vẫn tiếp tục ở đó, sau này con trai cả sẽ không còn quan tâm gì tới bọn họ nữa.

Bà ta liếc nhìn Chu Xảo, trong mắt hiện lên điều gì đó.

"Tiểu Xảo, cháu vẫn thích anh Bùi của cháu chứ?"

Chu Xảo sửng sốt một lát, lập tức cúi đầu, làm ra một cử chỉ ngượng ngùng.

Lại không nói gì.

Vương Diễm Mai đã hiểu.

Bà ta quyết định sẽ đuổi người phụ nữ Tống Ngôn này đi, bắt cô phải ly hôn với con trai cả của mình.

Nếu không, cô còn ở lại nhà họ Bùi ngày nào, ngày đó bà ta sẽ không được yên ổn.

Vương Diễm Mai đã hạ quyết tâm, liền định rời đi.

Nhưng vẫn không quên lấy hai mươi tệ từ chỗ Chu Xảo.

Bởi vì nếu không đưa số tiền này cho con gái, bà ta lo lắng con gái sẽ gây rắc rối với mình.

Chẳng qua chỉ là hai mươi tệ, chờ khi Tống Ngôn và con trai ly hôn, bà ta muốn lấy bao nhiêu mà chẳng được

Hai mươi tệ xem như là để đuổi cô đi.

Chu Xảo nhìn thấy người rời đi, cũng buông xuống sắc mặt tốt.

Cô ta ngoài miệng thì cố gắng lấy lòng Vương Diễm Mai, nhưng thực tế cô ta cực kỳ chán ghét đối với người phụ nữ như vậy.

Cho dù sau này cô ta có gả vào đó, chắc chắn cũng không thể sống yên ổn.

Mặc dù còn chưa tới lúc đó nhưng Chu Xảo đã lo lắng.

Tất cả số tiền cô ta có đều là tiền bồi thường của Vương Kiện, mặc dù đã ly hôn nhưng mỗi tháng Vương Kiện đều gửi cho cô ta một khoản tiền để cô ta đi học.

Khoản tiền đền bù cũng được trao cho cô ta.

Bởi vì bố mẹ nhà họ Vương đã qua đời từ lâu, không ai quan tâm đến những thứ này.

Nếu không thì làm sao cô ta có thể lấy được khoản tiền đó?

Vương Kiện cũng là thanh mai trúc mã của nguyên chủ, từ nhỏ đã thích nguyên chủ.

Hầu như luôn nghe theo lời cô ta răm rắp.

Nhưng trong lòng nguyên chủ đã có người khác..

Cho nên , Chu Xảo đành phải viết anh ấy c.h.ế.t để tuân theo nguyên tác.

… 

Loading...