Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 3 - Chương 1 Sống một cuộc sống tốt đẹp

Cập nhật lúc: 2024-12-22 17:20:17
Lượt xem: 232

Hai đứa trẻ đã đi ngủ rồi, trên bàn còn có bài tập về nhà của hai người.

Khi cô tập thể dục, không cho người khác quấy rầy, cho nên sau khi làm xong bài tập, cô yêu cầu bọn trẻ để lên bàn, mình sẽ kiểm tra sau.

Nếu như làm tốt, cô ấy sẽ vẽ một bông hoa nhỏ màu đỏ lên đó.

Những nơi làm không tốt cũng sẽ được đánh dấu.

Lúc đầu cô chỉ vẽ cho Tiểu Bảo.

Không biết Bùi Quý Xuyên nhìn thấy khi nào, cậu bé cũng học theo lén đặt bài tập của mình lên bàn, rồi mới đi ngủ.

Có lần cô dậy sớm, nhìn thấy anh đang đứng trước bàn, có chút thất vọng nhìn bài tập về nhà của mình.

Tống Ngôn đoán rằng có lẽ cậu bé đang buồn bực khi nhìn thấy bài tập về nhà của Tiểu Bảo nhận được bông hoa nhỏ màu đỏ, nhưng cậu bé lại không nhận được.

Trẻ con chính là như vậy.

Thấy người khác có thứ gì là cũng muốn có được.

Nhưng thật buồn cười khi càng ít quan tâm đến đứa trẻ, đứa trẻ lại càng cố gắng, cảng để ý đứa trẻ lại càng cảm thấy phiền phức.

Tống Ngôn trầm mặc một hồi, đọc xong bài tập của hai đứa nhỏ, bọn họ đều viết rất tốt.

Bùi Quý Xuyên chưa bao giờ luyện chữ, nhưng Tống Ngôn có thể nhìn ra được cậu bé rất nghiêm túc.

Từng chữ đều là cẩn thận từng nét một, yêu cầu hoàn hảo tuyệt đối.

Tiểu Bảo thì ngược lại, những chỗ cô chỉ ra, đứa nhỏ này mới sửa đổi.

Cô xem xong không có biểu cảm gì, chỉ tuỳ ý cầm bút phác họa vài nét, kỹ năng hội họa của Tống Ngôn rất cao, bởi vì kiếp trước Bùi Điềm Điềm từ nhỏ đã muốn học mọi thứ, cho nên cô đã đích thân dạy dỗ, trông chừng cô bé học piano và vẽ tranh.

Cuối cùng chính cô cũng học được.

Vì vậy, vẽ một bông hoa nhỏ màu đỏ, đối với cô mà nói, tuỳ ý vẽ một nét cũng có thể phác hoạ ra.

Vẽ lên vở, nhìn giống như được in trên đó.

Sau khi tập yoga xong, toàn bộ cơ thể cảm thấy sảng khoái.

Cô đi tắm rửa một chút, lúc đi ra, khuôn mặt còn mang theo vết ửng đỏ.

Tống Ngôn lấy ra mấy sản phẩm chăm sóc da đã mua, thoa lên mặt, cổ và hai tay.

Tóc cô mềm mại hơn trước rất nhiều. Cô đã cắt bỏ hết phần tóc xấu trước đó, mặc dù vẫn tóc vẫn còn ngắn, nhưng không còn xơ rối nữa.

Cô nhớ lại trước kia, mình cũng đã từng có mái tóc đen mượt mà.

Nhưng sau khi sinh con, sức khỏe của cô không được tốt, không chỉ cơ thể mà khuôn mặt, tóc cũng trở nên vàng vọt, khô héo.

Cả người dường như không còn chút sức lực.

Tống Ngôn nhìn bản thân trong gương, dường như quay lại thời điểm khi mới kết hôn, khi đó khuôn mặt cô cũng mịn màng sáng sủa, cả người giống như một đóa hoa vừa chớm nở.

Mọi người đều khen ngợi vẻ đẹp của cô.

Cô mỉm cười, đứng dậy đi vào bếp uống ngụm thuốc đã được hâm nóng trước.

Khi Bùi Duật Sâm bước vào, nhìn thấy cô mặc bộ đồ ngủ mỏng, dáng người mảnh khảnh đứng trong bếp, quay lưng về phía anh ta, đang uống thuốc.

Cô dường như vừa mới tắm xong, mái tóc còn hơi ẩm ướt, một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi.

Hôm nay tâm tình của anh ta rất tốt, giờ phút này nhìn thấy bóng lưng cô, trong lòng anh ta bất giác mềm nhũn.

Không biết tại sao, anh ta thực sự rất muốn đến gần cô.

Anh ta bước tới, tiến lại gần, đưa cánh tay to lớn của mình vòng qua eo cô, ôm lấy cô từ phía sau.

Tống Ngôn bị dọa sợ, suýt chút nữa ném cái bát trong tay đi.

Cô đang định hét lên đã bị người đàn ông bịt miệng lại.

“Là anh.” Một giọng nói trầm trầm vang lên từ sau tai cô, một luồng khí nóng phả vào trên mặt cô khiến cô lập tức nổi da gà.

Trái tim Tống Ngôn đập thình thịch, định cất cao giọng nói nhưng lại nghĩ đến đứa trẻ vừa mới ngủ, lo lắng dọa Tiểu Bảo sợ, cô hít sâu một hơi, hạ giọng, nắm lấy tay anh ta: "Anh, anh làm cái gì vậy?”

Mùi rượu thoang thoảng bay tới.

Tống Ngôn cau mày.

Bùi Duật Sâm thuận thế để cô quay người, hai người cách nhau rất gần.

Có lẽ anh ta không uống nhiều, mùi rượu rất nhạt.

Anh không buông tay, cách một lớp vải mỏng, dường như đang dính chặt vào da thịt cô, nóng hổi kinh người.

Hơi thở của cô cứng lại.

Bùi Duật Sâm cúi đầu nhìn cô, đôi lông mày sâu, con ngươi đen nhánh giống như hút cô vào bên trong.

"Hôm nay anh đã thu dọn đồ đạc, khi trở về được mời uống vài ly, coi như là lễ chia tay."

Tống Ngôn nắm tay anh ta dừng lại một lát, lập tức hiểu được ý tứ của anh ta.

“Anh có vui vẻ rời đi không?” Cô vẫn luôn cho rằng Bùi Duật Sâm không muốn xuất ngũ.

Trên thực tế, cô cũng đã được nghe nói một số ẩn tình bên trong, Bùi Duật Sâm ở quân khu phía tây bị người kahcs chèn ép, người không có bối cảnh, không có chỗ dựa, rất khó để có thể leo lên đỉnh cao.

Cho nên anh ta trở về.

Sau đó, anh ta luôn giữ vẻ mặt trầm lặng, khiến người ta cảm thấy như anh chưa bao giờ vui vẻ.

Nhưng bây giờ cô cảm nhận được niềm vui ở người đàn ông này.

Tống Ngôn có chút sửng sốt trong giây lát.

"Vui chứ, nhưng không liên quan gì tới chuyện này."

"Vậy là chuyện gì?" Tống Ngôn cau mày suy đoán, nhưng cô lại không đoán ra được.

Bùi Duật Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ của cô nhíu lại, bộ dạng rất giống Tiểu Bảo, anh ta cũng có biểu cảm này khi nghi ngờ điều gì đó.

Trẻ con, dễ thương.

Tống Ngôn mới tắm rửa xong, cơ thể thơm tho mềm mại.

Mái tóc cô rối bù, không có dáng vẻ lạnh lùng, thái độ xa cách ngàn dặm lúc bình thường.

Khuôn mặt hiền hoà, đôi má hơi hồng hào, có lẽ là do uống thuốc, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc, hòa lẫn với mùi cơ thể sau khi tắm rửa xong, rất thơm.

Anh ta đột nhiên cảm giác một luồng khí nóng dâng trào phía dưới.

Bàn tay đặt trên eo cô vô thức di chuyển hai lần.

Đôi chân của Tống Ngôn mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Vòng eo là nơi nhạy cảm nhất của cô.

Cô nhận ra có điều gì đó không ổn nên vội vàng lên tiếng.

"Thôi bỏ đi, anh thả em ra."

Bùi Duật Sâm không nhúc nhích.

Cô cau mày ngẩng đầu lên, hung dữ trừng mắt nhìn anh ta, bộ dạng giống như muốn nói "Em không muốn cãi nhau với anh."

“Anh không thả, trừ khi em nói cho anh biết em lén vào phòng anh làm gì”

Tống Ngôn cảm thấy da đầu tê dại, mắt thường có thể nhìn ra cô dang chột dạ: "Không phải em đã nói em đi tìm đồ sao?"

Bùi Duật Sâm cúi xuống, đột nhiên xích lại gần hơn, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.

"Thật sao?"

Tống Ngôn quay mặt đi, không kiên nhẫn được nữa: "Không phải như vậy thì còn có thể là gì? Chẳng lẽ anh có đồ gì đáng xấu hổ sợ em nhìn thấy sao?"

Bùi Duật Sâm dừng lại.

"Anh không có đồ gì không thể cho em nhìn thấy."

Anh ta đứng thẳng người lên, đột nhiên cảm thấy vẻ thiếu kiên nhẫn trên khuôn mặt cô có chút chói mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua-3/chuong-1-song-mot-cuoc-song-tot-dep.html.]

Khoảng cách giữa hai người dường như là thứ gì đó mà dù anh ta có làm thế nào cũng không thể vượt qua được.

Bùi Duật Sâm xoa xoa thái dương, nhiệt độ trong lòng cũng dần dần lạnh đi.

Anh ta lấy ra một mảnh giấy nhìn giống như hợp đồng, đưa cho cô, nói: “Anh đã tìm được một căn nhà, mới quyết định hôm nay. Chỗ này thực sự quá nhỏ, cả nhà lại đông đúc.”

Căn phòng được phân bổ ban đầu dựa trên số lượng người, nhưng bây giờ có thêm Bùi Quý Xuyên vào ở, anh ta trở về liền có chút chật chội.

Bùi Duật Sâm cảm thấy nếu không có nhà, sau này sẽ không thể ổn định cuộc sống.

Đối với cả nhà bọn họ mà nói đều không thuận tiện.

“Hai ngày nữa chúng ta sẽ dọn đi.”

Tống Ngôn dừng lại một chút, xem hợp đồng đã ký trên tay anh ta, địa chỉ và vị trí đều không giống với kiếp trước.

Ở kiếp trước, là sau khi anh ta gia nhập công ty hàng không, mới được cấp cho.

Mà ngôi nhà này là do chính anh ta mua.

Thời buổi này không có nhiều người bán nhà nhưng vẫn có một số căn nhà trống, thủ tục tương đối đơn giản, chỉ cần ký hợp đồng giao tiền thì nhà chính là của mình.

Cô cũng biết địa điểm này, cách khu nhà quân đội cũng không xa.

Mặc dù là nhà cũ nhưng cô nhớ rằng sáu, bảy năm sau, vào những năm 1990, bất động sản bắt đầu phát triển nhanh chóng, giá trị những ngôi nhà trong thành phố bắt đầu không ngừng tăng giá.

Khi đó, cô còn nói với Bùi Duật Sâm sớm biết như vậy, sớm mua hai căn nhà để đó thì tốt biết mấy

Bởi vì công việc của Bùi Duật Sâm, hầu như anh ta luôn được cấp nhà, tiền lương của anh ta cũng không thấp, nhà cũng không phải không mua nổi.

Chỉ vì thời đó người ta đã quen với việc tiết kiệm, thời đại này việc bán nhà không phổ biến chó nên rất ít người có suy nghĩ mua nhà đầu tư.

Tống Ngôn nhìn vị trí căn nhà, lông mày khẽ động.

Sau đó cô lại có chút nghi ngờ nhìn về phía anh ta: “Nơi anh tìm việc không phân nhà cho anh sao?”

Bùi Duật Sâm hơi dừng lại rồi nói: "Có, nhưng vị trí tương đối xa, cũng vắng vẻ. Khu vực sân bay không có nhiều người, cậu và Tiểu Bảo đi học đều bất tiện."

Tống Ngôn có chút sửng sốt.

Bởi vì kiếp trước cô không đi làm, Tiểu Bảo cũng không được đi học.

Sau này, khi hai đứa trẻ đi theo anh ta, cũng đi học tiểu học gần nhà trong khu nhà hãng hàng không.

Vị trí cũng khá ổn, chỉ là không thuận tiện bằng ở trung tâm thành phố.

Nhưng lần này cô phải đi dạy học ở chỗ này, Tiểu Bảo cũng học ở đây, chuyển qua bên kia ở thực sự rất phiền phức.

Cô cũng không thể vừa đi dạy đã bỏ việc được.

Không ngờ Bùi Duật Sâm lại nghĩ tới chuyện này.

Tống Ngôn không nói ra được cảm giác của mình.

Trong lòng có chút đau nhức.

Mặc dù trong tiểu thuyết anh ta quả thực là một tên khốn kiếp, nhưng trên thực tế, nghĩ lại khi cô còn sống và bây giờ, anh ta đúng là không làm chuyện gì có lỗi với mẹ con bọn họ.

Có lẽ cô không nên có thành kiến với anh ta như vậy.

Cô mấp máy môi: "Vậy còn anh thì sao?”

Ở chỗ này thực sự thuận tiện cho hai mẹ con bọn họ, nhưng đối với anh ra lại trở thành vấn đề.

Đến lúc đó không phải chạy đi chạy lại mỗi ngày sao?

Bùi Duật Sâm: "Anh không sao, có xe buýt."

“Sẽ mất bao lâu?” Cô trầm mặc một hồi, lại hỏi.

"Khoảng hai tiếng."

Bùi Duật Sâm cũng không giấu diếm cô.

“Xa đến thế sao?” Tống Ngôn cau mày.

Bùi Duật Sâm bối rối trước câu hỏi của cô: "Ở thành phố bên cạnh."

Trong thành phố của bọn họ cũng chỉ có một sân bay.

Anh ta không tới làm việc ở đó.

Vậy chỉ có thể đi đến thành phố bên cạnh.

Cho nên có hơi xa.

Nhưng cũng may, hai thành phố cách nhau không xa.

"Cái gì?" Tống Ngôn sửng sốt.

Bùi Duật Sâm cười khổ một tiếng: "Thật ra thì cũng tốt, bên đó sẽ có một ký túc xá cho người độc thân, nếu không tiện thì anh sẽ ở lại đó."

Có lẽ đối với cô và Tiểu Bảo, không có anh ta, bọn họ sẽ sống tốt hơn một chút.

Bùi Duật Sâm cũng không ngu ngốc, sao anh ta có thể không nhìn ra rằng cô không thích mình.

Vậy nên anh ta nên đi xa một chút, tránh khỏi tầm mắt của cô.

Tống Ngôn mở miệng: "Tại sao? Là bởi vì trước đó em nói không muốn anh đi làm chỗ kia sao?"

Cô nhớ trước đó hai người có hiểu lầm, cô đã hỏi anh ta liệu có thể đừng đi làm ở sân bay đó được không.

Lúc đó Bùi Duật Sâm đã nói đồng ý.

Cô vẫn nghĩ anh ta không để trong lòng.

Cô thậm chí đã quên mất chuyện này.

Không thể nào ngờ anh ta lại không đi thật.

Hơi thở của Tống Ngôn đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề.

Bùi Duật Sâm nhìn cô chằm chằm, trong mắt có những cảm xúc mà Tống Ngôn không thể hiểu được.

“Em không muốn thì anh sẽ không đi.”

Cũng không phải không có lựa chọn khác.

Trong trường hợp này, tất nhiên anh ta bằng lòng nghe lời cô.

Nếu như vậy có lẽ cô sẽ vui vẻ hơn một chút.

Cô không muốn, anh ta sẽ không đi?

Trong đầu Tống Ngôn chỉ nghĩ tới một câu nói này.

“Tại sao anh lại tốt với em như vậy?” Cô không hiểu, khi anh trở lại, cô đã từng nói qua nếu như ly hôn, Tiểu Bảo sẽ đi theo cô, còn hai đứa trẻ kia sẽ đi theo Bùi Duật Sâm.

Thái độ của anh ta đối với cô lại rất khác so với kiếp trước.

Ở kiếp trước, anh ta luôn có thái độ lạnh lùng, đối với người nào cũng ăn nói rất xa cách.

Tống Ngôn cho rằng sau khi cô đề nghị như vậy, anh ta sẽ càng lãnh đạm với cô hơn.

Nhưng hoàn toàn ngược lại.

Anh ta không những không lạnh lùng giống như kiếp trước mà ngược lại bất cứ việc gì cũng suy nghĩ cho cô và Tiểu Bảo.

Bùi Duật Sâm bị câu nói này của cô chọc cho buồn cười.

Anh ta đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Tống Ngôn, anh và em có mối thù sâu nặng nào không? Em vừa nói gì thế?"

"Em là vợ của anh, anh không tốt với em thì tốt với ai đây?"

Ánh mắt Tống Ngôn mơ hồ.

Bùi Duật Sâm nhìn thấy biểu cảm này của cô, ngược lại có chút đau lòng.

Rốt cuộc vẫn là do trước đó anh đã quá bỏ bê cô và Tiểu Bảo, cho nên chỉ đối xử hơi tốt với cô một chút cũng làm cho cô không thể tin được.

Anh ta sờ lên mặt cô, ôm cô vào trong lòng: “Anh biết trước đây em thất vọng về anh, nhưng sau này anh sẽ cố gắng hết sức để trở thành một người chồng, người bố đủ tư cách, sẽ không để em phải ở một mình nữa.”

“Căn nhà này anh đã đăng ký tên anh, nếu như sau này anh làm sai chuyện gì, em có thể đuổi anh ra khỏi nhà.”

Loading...